Cuồng Thám

Chương 301: Chương 301VỐN BIẾT RẰNG TƯƠNG TƯ LÀ ĐAU KHỔ





“Vốn biết rằng tương tư là đau khổ, lại vẫn cứ nhớ người da diết...”

Nét đặc sắc nhất của nhà hàng Hàm Thần chính là trong phòng ăn có cả dàn karaoke, có thể vừa ăn vừa hát. Lúc này, các cảnh sát điều tra thuộc Đội Trọng án phân cục Dung Dương đang tụ tập trong một căn phòng lớn, vừa hưởng thụ thức ăn ngon, vừa nghe người ta hát.

Mà người đang hát chính là vị chủ trì của ngày hôm nay - Triệu Ngọc.

Lúc nãy hắn đã trơ trẽn nói rằng lần liên hoan này, một là để chúc mừng Lý Bối Ni trở thành nhân viên chính thức, thứ hai là chúc mừng bản thân hắn thăng chức làm tổ trưởng tổ A, nên đương nhiên phải làm cho thật náo nhiệt vui vẻ!

Tuy rằng chỉ là tổ trưởng tạm thời nhưng Triệu Ngọc vẫn cảm thấy hết sức đắc ý, thế nên hắn muốn ăn mừng một bữa thật hả hê.

Hơn nữa, tiền bạc của hắn hiện giờ cũng rất rủng rỉnh. Hôm nay, trong số tiền thưởng năm trăm nghìn của vụ án Miên Lĩnh, lúc dựa theo tỉ lệ chiến công để phân chia thì một mình hắn chiếm trọng một trăm chín mươi nghìn, thế là trong tài khoản của hắn lại thêm được một khoản nho nhỏ!

Cấp bậc của nhà hàng Hàm Thần tuyệt đối không thua kém Lão Tần, một bữa cơm tốn hơn chục nghìn đồng, thậm chí vài chục nghìn đồng cũng có. Nhưng chẳng thể làm khó được kẻ hào phóng là Triệu Ngọc đây, bởi hiện giờ hắn chẳng hề thiếu tiền.

Vì thế, chẳng những hắn cho gọi cả một bàn đầy ắp thức ăn, mà còn mời cả mấy người như Cục phó Loan, thư ký Tống Siêu, chủ nhiệm văn phòng Lâm, Trưởng khoa giám định pháp y Vương Phi và chủ nhiệm Lục bên phòng chống tệ nạn xã hội đến để chung vui, cả hai bàn lớn trong phòng đều ngồi đầy người! Quy mô hơn rất nhiều so với khi Mao Vĩ quay về.

Nhưng mà dù sao Cục phó Loan cũng có vài chuyện cần phải giải quyết, nên vừa ăn được một nửa liền lấy cớ rời đi cùng với Tống Siêu. Cục phó vừa đi, mọi người cũng không còn quá gò bó nữa, ăn uống càng thêm vui vẻ.

Vì thế, Triệu Ngọc liền nhân cơ hội mở bài “Vốn biết rằng tương tư là đau khổ” lên, vừa hát vừa diễn sâu vô cùng.

“Bao nhiêu đôi trai gái gặp rồi lại chia xa, cơ hội gặp được em chỉ là một phần triệu!” Hát đến đây, hắn còn cố ý chỉ tay về phía Miêu Anh, ý như đang nói, bài hát này là dành tặng cho cô đấy!

Nhưng mà, Miêu Anh vừa nhìn thấy thì trên trán liền chảy đầy vạch đen. Cô vùi đầu gắp thức ăn liên tục, thậm chí không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái.

Mới đầu, Miêu Anh đã có ý muốn ngăn cản Triệu Ngọc, nói đây là giai đoạn vô cùng quan trọng trong việc tra án, không dễ mời khách, hay là chờ đến khi phá án xong lại nói tiếp.

Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn cứ khăng khăng giữ vững ý kiến của mình, bảo rằng loại chuyện vui kiểu này mà bỏ qua thì sau này chẳng còn hứng thú gì nữa!

Mặt khác, cho dù mọi người có làm việc ngày đêm, cũng chưa chắc sẽ đạt được hiệu suất cao? Chi bằng đi thả lỏng một chút, biết đâu trong đầu sẽ lóe lên gì đó, có thể nảy ra hướng suy nghĩ mới.

Dù Miêu Anh cố chấp đến thế nào cũng chỉ đành phải nghe theo hắn. Nhưng trước đó cô đã đưa ra quy định với hắn, tuy đây là tiệc chúc mừng nhưng không được uống rượu.

Bởi vì, sau bữa cơm tối, bọn họ còn phải tiếp tục tra án.

Nghe vậy, mặc dù khá mất hứng nhưng cuối cùng Triệu Ngọc vẫn đồng ý.

Trong bữa tiệc, ngoại trừ Triệu Ngọc, người vui vẻ nhất chính là Lý Bối Ni. Cô gái nhỏ này biết rằng với tình hình thực tế của mình thì muốn chuyển lên chính thức là chuyện vô cùng khó khăn. Sở dĩ bây giờ nguyện vọng của cô được hoàn thành, toàn bộ là nhờ có Triệu Ngọc. Nếu không phải hắn cho cô tham gia vào phá vài vụ án lớn, thì e là cô sẽ không bao giờ chuyển được thành nhân viên chính thức cả.

Trên bàn rượu, Triệu Ngọc cũng coi cô như em gái ruột của mình, dẫn cô đi chúc rượu lãnh đạo này, nâng chén với lãnh đạo kia, khiến cho Lý Bối Ni càng thấy biết ơn hắn hơn.

Dù trong lòng cô biết rõ là tình cảm của Triệu Ngọc đối với mình chỉ giới hạn ở mức tình thân, nhưng khi thấy hắn vừa hát “Vốn biết rằng tương tư là đau khổ” vừa liếc mắt đưa tình với Miêu Anh, thì trong lòng vẫn thoáng dâng lên một chút ghen tị.

Có điều, trong số tất cả những người ngồi ở đây, cũng chỉ có Lý Bối Ni nghĩ như vậy. Bởi vì các cảnh sát điều tra đã quá rõ sự đáng sợ của Miêu Nhân Phụng, cho nên khi thấy Triệu Ngọc dám khiêu khích cô, trong lòng mọi người đều toát mồ hôi thay cho hắn.

Thế nhưng đương sự Triệu Ngọc lại càng hát càng hăng, chẳng những không biết sợ mà thậm chí còn được đằng chân lân đằng đầu. Hắn vừa hát vừa hướng tới chỗ Miêu Anh khiêu khích hệt như đang cố gắng tìm đường chết:

“Tổ trưởng Miêu à, cô thấy tôi có khổ không! Trước khi quen cô thì không nơi nương tựa, sau khi quen cô thì không thuốc nào chữa được. Tổ trưởng Miêu, tôi bị cô mê hoặc rồi, làm sao bây giờ đây...”

Lạch cạch...

Rốt cuộc Miêu Anh không thể chịu được nữa, quẳng luôn đôi đũa trên tay mình.

Nhưng âm thanh “lạch cạch” đơn giản ấy lại khiến cho nhóm cảnh sát điều tra sợ đến nỗi co rụt hết cổ lại, giống như gặp phải một quả bom hẹn giờ sắp nổ vậy!

“Vốn biết rằng tương tư là đau khổ, lại vẫn cứ nhớ người da diết...” Nhưng Triệu Ngọc hệt như một tên điếc không sợ súng. Hắn cầm micro đến trước mặt Miêu Anh, nói: “Tổ trưởng Miêu, cô cũng hát một bài đi! Tổ trưởng tổ A hát xong rồi, bây giờ nên đến lượt tổ trưởng tổ B hát chứ đúng không? Kim đồng hát xong, đến lượt ngọc nữ hát, ha ha ha...”

Lúc này đây, các đồng nghiệp ở đây đều muốn cá cược một trận! Đại đa số mọi người muốn cá một trăm đồng là một giây nữa, Miêu Anh sẽ cầm chiếc đũa đâm thủng mắt Triệu Ngọc!

Có điều, tiếc là bọn họ vẫn đoán sai. Quả thực Miêu Anh đã cầm đũa lên nhưng sau đó cô chỉ gắp đồ ăn đưa lên miệng thôi chứ không đột nhiên tấn công Triệu Ngọc.

Khi bài hát của Triệu Ngọc kết thúc thì mọi người cũng đã ăn gần xong! Tuy rằng đồ ăn rất ngon nhưng dù sao họ cũng còn đang điều tra vụ án, trong lòng luôn canh cánh nghĩ về công việc nên không thể thả lỏng hoàn toàn được.

Bởi vậy, sau khi Triệu Ngọc hát xong, không ai chạm vào micro nữa.

Mọi người ngồi trò chuyện với nhau một chút rồi cuối cùng chính thức kết thúc buổi tiệc tối. Triệu Ngọc và Lý Bối Ni tiễn từng vị lãnh đạo ra về, sau đó Triệu Ngọc đi đến quầy tính tiền.

Trước bữa ăn, Miêu Anh và Triệu Ngọc đã phân công xong đâu vào đấy. Đêm nay sẽ có một nhóm phải tiếp tục về Cục Cảnh sát tăng ca làm tiếp, còn những người khác thì được về nhà nghỉ ngơi.

Vốn dĩ tối nay Triệu Ngọc không có việc gì phải làm, nhưng vì hắn vừa mới lên chức tổ trưởng, đang lúc sung sướng cần thể hiện một chút, cho nên hắn quyết định quay về Cục Cảnh sát cùng Miêu Anh.

Thế nhưng sau khi thanh toán xong, Triệu Ngọc ra ngoài cửa thì không thấy đám người Miêu Anh đâu nữa.

“Hả? Đi đâu hết rồi?”

Triệu Ngọc rất buồn bực, cho rằng Miêu Anh giận mình nên cố tình bỏ rơi mình.

“Đàn anh.” Lúc này, Lý Bối Ni đi từ trong nhà hàng ra, nói với Triệu Ngọc: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh! Như vậy đi, dù sao em cũng được chia một ít tiền thưởng, tiền mời khách chúng ta chia mỗi người một nửa đi!”

“Hừ! Em nói nhảm cái gì vậy!” Triệu Ngọc quát: “Trên giang hồ không bao giờ được nói như vậy! Cái này chẳng khác gì đang tát vào mặt anh cả, có hiểu không?”

“Cái gì? Tát mặt?” Lý Bối Ni sợ hãi.

“Anh mời thì là anh mời!” Triệu Ngọc cười hề hề, vỗ vai Lý Bối Ni và nói: “Đã quên anh nói gì rồi sao? Về sau chuyện của em cũng chính là chuyện của anh, hai chúng ta còn phân biệt gì nữa chứ?”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết, mau về báo tin tốt với cha mẹ em đi! Hôm nay không cần em phải tăng ca! Ha ha ha, sau này anh là tổ trưởng rồi, em phải nghe lời anh!”

“Cái này...” Lý Bối Ni nhìn bốn phía: “Nhóm người tổ trưởng Miêu đâu rồi? Anh... về Cục Cảnh sát thế nào đây?”

Triệu Ngọc vừa định nói gì đó thì bỗng phát hiện ra phía bên kia của nhà hàng có vài người đang đứng tụ tập, trong đó có mấy người không phải ai xa lạ mà chính là đồng nghiệp của hắn, điển hình như Mã Uy với thân hình cao to vạm vỡ.

Hắn chăm chú nhìn sang mới thấy ngay bên cạnh nhà hàng chính là một câu lạc bộ Taekwondo. Những người đó đang tụ tập ngay trước cửa, hình như là có xô xát cãi vã gì.

Chuyện gì vậy?

Triệu Ngọc suy nghĩ một chút. Hôm nay hắn mở được quẻ “Chấn Đoái”, thăng chức cũng thăng rồi, tiền thưởng cũng lĩnh rồi, theo lý thì không còn kỳ ngộ gì chờ hắn nữa mà?

Chậc chậc...

Bởi vì chỗ đó có người quen nên Triệu Ngọc không thể khoanh tay đứng nhìn, bèn vội vàng đi tới xem. Lý Bối Ni thấy thế, cũng không thể rời khỏi đó, đành phải đi theo Triệu Ngọc.

Đi đến nơi rồi Triệu Ngọc mới thấy, trước mặt nhóm cảnh sát điều tra là vài người đang mặc trang phục Taekwondo. Hai bên đều có vẻ rất tức giận, hình như đã xảy ra xô xát.

Không thể nào?

Triệu Ngọc cảm thấy thật bó tay. Sáng nay những người này vừa xảy ra xung đột với đám người Vương Thánh Nghiêu, chẳng lẽ bây giờ lại muốn gây thêm một trận khác nữa?