Nằm sấp trên mặt đất, Triệu Ngọc bỗng nhiên đếm số, mãi đến mười bốn mới dừng lại.
Trời ơi!?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn ngó bốn phía xung quanh, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời sự cảnh giác cũng tăng lên đến mức cao nhất.
Thì ra sau khi rơi xuống đất, hắn chợt phát hiện ra trên màn hình của máy dò xét trong đầu mình bỗng xuất hiện rất nhiều camera. Những cái camera này rải đầy khắp khu vực này, gần như bao trùm tất cả các góc tối!
Không đúng?
Chỗ mà Triệu Ngọc rơi xuống từ lầu hai chính là một trong những cái góc giữa rất nhiều cao ốc, gần như là một nơi nửa khép kín. Xung quanh đây ngoại trừ một bãi đậu xe đã bị bỏ hoang và rất nhiều thứ đồ bỏ đi khác thì chẳng có thứ gì quan trọng cả.
Tuy nhiên, trên màn hình của máy dò xét lại có thể tìm được mười bốn cái camera. Tình huống như thế này thật là ngoài ý muốn mà.
Tại sao lại có nhiều camera giám sát chỗ này như vậy chứ?
Từ trên màn hình của máy dò xét, Triệu Ngọc không chỉ biết được vị trí cụ thể của các camera, mà thậm chí hắn còn biết được phạm vi giám sát, kiểu và loại của mỗi một cái nữa kìa.
Những cái camera này đều được đặt trên tường bên ngoài cao ốc, đồng thời tất cả đều được giấu đằng sau các sợi dây diện và dây cáp. Nếu không quan sát kỹ thì không thể nào nhìn thấy được.
Chính vì vậy mà Triệu Ngọc càng cảm thấy kỳ la hơn. Lẽ nào những cái camera này dùng để bí mật theo dõi ư?
Nhìn trộm sao?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn vị trí của camera, phát hiện ống kính ngắm vào khắp bốn phương tám hướng, không hề có một góc chết nào!
À...
Triệu Ngọc bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hắn cảm thấy vị trí của những cái camera này không giống như để theo dõi, mà giống như đang bảo vệ một thứ gì đó hơn!
Vậy thì... nó đang bảo vệ thứ gì?
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc liên hệ những cái camera quái lạ này và cái tiệm bánh ngọt kia lại với nhau. Chẳng lẽ... chỗ này quả thực là căn cứ của băng nhóm phạm tội kia ư?
Những cái camera này đều là thứ mà bọn chúng dùng để canh gác? Một khi phát hiện ra tình hình không ổn, bọn chúng sẽ có thể chạy trốn kịp thời?
Phải... Phải không?
Triệu Ngọc nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, tốc độ tim đập cũng tăng nhanh hơn rất nhiều. Nếu như những cái camera này đều được dùng để canh phòng, vậy chẳng phải là hắn đã bại lộ rồi sao? Phải biết rằng hắn đang mặc một bộ cảnh phục vô cùng chói mắt đây!
Nhưng chỉ một giây sau, sự hoảng loạn của Triệu Ngọc lại đột nhiên biến mất.
Bởi vì hắn phát hiện ra, tất cả những cái camera này đều vô hiệu. Trên màn hình của máy dò xét biểu hiện rất rõ ràng rằng cả mười bốn cái camera ở đây, không có cái nào đang mở cả!
Chuyện này...
Triệu Ngọc càng khó hiểu hơn! Hắn nhanh chóng đi đến chỗ của cái camera gần nhất, lục nó ra khỏi đống dây điện kia.
Trên màn hình của máy dò xét lập tức đưa ra lời giới thiệu, bảo rằng loại camera này có độ phân giải bao nhiêu, có thể tự động phóng to thu nhỏ gấp bao nhiêu lần vân vân và vân vân.
Triệu Ngọc so những số liệu này với những thứ mà mình đã biết được, bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện ra, tất cả những cái camera này đều là hàng cao cấp được nhập từ nước ngoài về, giá cả rất mắc! Không những quay được full HD mà còn có chức năng giống như tia hồng ngoại vào buổi tối. Hơn nữa kích cỡ của nó còn rất nhỏ, không dễ gì bị phát hiện ra.
Đệt...
Triệu Ngọc hít sâu một hơi. Ở một chỗ hẻo lánh thế này mà lại sử dụng camera cao cấp như vậy, không thể nào không có vấn đề được đúng không!? Chỉ cần đi dọc theo những cái camera này để tìm kiếm, tất nhiên có thể tìm được ngọn nguồn của nó.
Thế là hắn bắt đầu lần mò tìm kiếm dọc theo đó. Nào ngờ, sau khi đi dọc theo những đường dây điện này hai ba vòng, hắn nhanh chóng tìm đến đằng sau một cửa hàng nhỏ.
Sau khi cẩn thận phán đoán, hắn lại cảm thấy giật mình lần hai. Không ngờ nơi gắn liền các camera đó lại ở bên trong tiệm bánh ngọt kia!
Má ơi!
Triệu Ngọc vội vàng chộp lấy cái điện thoại rồi gọi cho Liêu Cảnh Hiền, nhưng không biết ông ta đang làm gì mà sống chết cũng không chịu nhận cuộc gọi.
Chết tiệt!
Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, sau đó đi vòng qua khu vực này, dọc theo con hẻm nhỏ đi về phía cửa chính của tiệm bánh ngọt. Kết quả, khi hắn vừa đi vào con đường náo nhiệt kia, lại phát hiện ra tiệm bánh ngọt này đã đóng cửa!
Bây giờ chính là thời điểm mà khu buôn bán náo nhiệt nhất, không có lý do gì mà tiệm bánh ngọt lại đóng cửa vào giờ này cả! Triệu Ngọc càng cảm thấy trong này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn.
Nghĩ vậy, hắn liền cẩn thận từng chút một đi đến trước cửa chính của tiệm bánh ngọt để kiểm tra. Thế nhưng cửa cuốn của tiệm đã bị khóa chặt, trong ngoài cũng chẳng hề có tiếng động gì cả.
Ừm...
Triệu Ngọc suy xét một hồi, cảm thấy mình nên sử dụng máy nhìn xuyên thấu để nhìn thử xem tình hình ở bên trong ra sao. Lỡ như trong đó vẫn còn tội phạm nào đấy, vậy chẳng phải là hắn có thể lập thêm được một công lớn hay sao?
Nhưng thật không ngờ, hắn vừa mới chuyển lực chú ý của mình đến thanh đạo cụ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên:
“A... Anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Mịa nó!
Tiếng chuông điện thoại quá lớn, thậm chí còn làm cho hắn phải giật nảy mình. Hắn mở ra xem, người gọi tới không phải là ai khác mà chính là mẹ của hắn.
Không cần hỏi nữa, đây tất nhiên là do mẹ hắn đã chờ đợi đến mức sốt ruột rồi.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc đang điều tra vụ án đến lúc mấu chốt, sao hắn có thể nhận cuộc gọi được? Hắn vội vàng ấn nút màu đỏ, cúp ngay điện thoại.
Máy nhìn xuyên thấu, mình tìm thử xem...
Sau đó, khi Triệu Ngọc vẫn còn đang tìm kiếm máy nhìn xuyên thấu thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa.
“A... Anh hùng...”
Đậu xanh, đậu xanh rau má ơi...
Triệu Ngọc vội vàng tắt ngay tiếng chuông điện thoại rồi nhìn thoáng qua màn hình, chợt phát hiện ra người gọi đến lần này không phải là mẹ mình mà là Trương Cảnh Phong.
Cuộc gọi của Trương Cảnh Phong thì không thể không nhận, hắn đành phải tìm một chỗ nào đó để trốn rồi nghe điện thoại.
“Tiểu Triệu, tôi tìm được người lúc nãy cậu nói rồi!” Trương Cảnh Phong nã một tràng liên thanh: “Kim Viện Viện, 35 tuổi, giám đốc chi nhánh của công ty du lịch Lục Nguyên Quốc Tế, nhà ở xxxx... Cậu nói đúng, người phụ nữ này quả thực đã mất tích, người nhà của cô ta đã báo án, bảo là cô ta mất tích trên đường đi làm vào ngày hôm trước, hiện giờ vẫn không rõ tung tích!”
“Ồ? Thật sự mất tích ư?” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Anh Trương, tôi muốn nhờ anh một chút, anh hãy đi tìm người nhà của cô ta rồi hỏi tình hình một cách cặn kẽ đi, xem thử cô ta có điểm nào giống với những người mất tích trong vụ án giấu xác trong ngân hàng hay không?”
“Cái gì?” Trương Cảnh Phong kinh hãi: “Vụ án giấu xác trong ngân hàng? Ý của cậu là người phụ nữ này có thể chính là nạn nhân mới ư? Trời ơi...”
“Chuyện này tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng tốt nhất là chúng ta cứ tìm hiểu sâu hơn một chút!” Triệu Ngọc nói.
“Tôi biết, tôi biết! Nếu đây là thật thì quá tuyệt rồi! Chỉ cần chúng ta tìm được Kim Viện Viện, vậy thì có thể tìm ra được hung thủ của vụ án giấu xác! Tiểu Triệu à.” Trương Cảnh Phong kích động nói: “Chỗ... Chỗ của tổ trưởng Miêu... Tôi có nên nói cho cô ấy biết hay không?”
“Ừm... Nói cho cô ấy biết đi! Cô ấy chắc chắn sẽ ủng hộ chúng ta!” Triệu Ngọc vừa dặn vừa thầm nghĩ ở trong lòng, nếu như Miêu Anh biết mình lại tra ra được manh mối mới, vậy chắc mình có thể giải thích được chuyện bị ép đi coi mắt rồi?
“Ơ kìa? Đây không phải là cảnh sát La sao? Xin chào!” Không ngờ hắn còn chưa kịp cúp điện thoại thì từ bên kia đường bỗng nhiên có một người cảnh sát mặc cảnh phục đi đến. Người này vừa nhìn thấy Triệu Ngọc liền đi đến bắt chuyện với thái độ có vẻ như họ rất quen thuộc.
“Anh là?” Triệu Ngọc cúp điện thoại, đính chính lại: “Tôi không mang họ La, anh nhận nhầm người rồi!”
“Anh đó, thật là quý nhân hay quên chuyện mà.” Cảnh sát nọ cười ha ha: “Anh nhìn kỹ lại đi, còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp mặt!”
Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát, quả thực đã nhận ra người cảnh sát này rất quen.
“Đến đây đi, đã lâu không gặp, chúng ta nói chuyện một lát! Sao hả, gần đây vẫn ổn chứ?” Anh cảnh sát kia vừa nói vừa chỉ vào cửa hàng tiện lợi ở đằng xa, ý bảo mình muốn trò chuyện với hắn một chút.
Triệu Ngọc vừa định cho anh ta một câu “Ổn cái đầu anh đó!” Thế nhưng bỗng nhiên hắn lại nghĩ ra, người cảnh sát trước mặt mình đây chính là người của Liêu Cảnh Hiền!
Đúng vậy!
Trước đây khi Cục phó Liêu vào cục để tham dự cuộc họp, anh cảnh sát này luôn đi theo bên cạnh ông ta.
Ừm...
Điều này càng khiến Triệu Ngọc thấy tò mò hơn nữa, không biết tên cảnh sát bỗng nhiên xuất hiện này là sao đây?
Thế là hắn đành phải ngậm miệng đi theo anh ta. Vị cảnh sát nọ rẽ mấy lần liên tục, cuối cùng mới dừng lại trước một chiếc xe vận tải.
Thùng thùng... Thùng thùng thùng...
Anh ta dùng ngón tay của mình gõ lên chiếc xe theo một nhịp điệu nào đó, cửa xe vận tải thình lình mở ra. Sau khi đi theo anh ta lên xe rồi, Triệu Ngọc mới nhìn thấy rõ tình huống bên trong.
Thì ra đây là một chiếc xe chỉ huy đã được ngụy trang! Bên trong có mấy cảnh sát điều tra đang ngồi, tất cả đều tập trung tinh thần quan sát màn ảnh theo dõi.
“Ầy, cảnh sát Triệu, ở đây!”
Anh cảnh sát lúc nãy gọi hắn rồi ấn nút bấm ở một chỗ nào đó, kết quả, khuôn mặt to của Liêu Cảnh Hiền liền hiện ra trên một trong số các màn hình.
“Triệu Ngọc! Cậu có ý gì hả?” Liêu Cảnh Hiền không chờ Triệu Ngọc phản ứng đã bắt đầu nã một tràng: “Không phải đã nói rồi sao? Vụ án này không cần cậu phải bận tâm! Sao cậu lại... Sao cậu lại ra đây làm rối lên hả?”