Cuồng Thám

Chương 311: Chương 311CON TRAI CỦA TÔI KHÔNG DỄ CHỌC





Sau cuộc trò chuyện với Liêu Cảnh Hiền, lúc này Triệu Ngọc mới hiểu rõ, thì ra tổ đặc biệt phụ trách điều tra vụ án Khúc Bình đã chú ý đến tiệm bánh ngọt từ rất lâu rồi.

Lúc trước khi tiếp nhận điều tra vụ án này, bọn họ đã trích xuất tất cả các đoạn băng trong camera giám sát trên đoạn đường mà Triệu Ngọc truy kích Triệu Khánh. Vì muốn vẽ lại được quỹ tích hành động của Triệu Khánh, các cảnh sát điều tra còn đến tiệm bánh ngọt một chuyến, muốn lấy đoạn băng ghi hình ở trong tiệm.

Ai ngờ, khi bọn họ đến đó thì tiệm bánh ngọt đã đóng cửa, mà quản lý của tiệm cũng không biết đã đi đâu.

Bởi vậy, các cảnh sát điều tra nhanh chóng chuyển mục tiêu của mình đến đây. Càng đi vào sâu hơn, bọn họ càng nghi ngờ rằng tiệm bánh ngọt này chính là cứ điểm mà đám tội phạm và ông Dư kia ẩn náu.

Chỉ tiếc rằng bọn họ đã tới chậm một bước, tiệm bánh ngọt đã người đi nhà trống.

Có điều, tuy rằng băng nhóm tội phạm đã rời khỏi chỗ này, thế nhưng cảnh sát vẫn không hề từ bỏ nơi đây. Họ vẫn phái nhân viên ở lại đây theo dõi ngày đêm, phòng ngừa bọn chúng đột nhiên trở về.

Song, họ không thể nào ngờ được là hôm nay Triệu Ngọc sẽ xuất hiện ở đây. Vì vậy vị cảnh sát kia mới đến bắt chuyện với Triệu Ngọc và dẫn hắn đến đây.

À...

Sau khi biết rõ chân tướng, Triệu Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra những cảnh sát phụ trách vụ án Khúc Bình cũng có trình độ đấy, căn bản không cần mình phải lo lắng không đâu.

Có điều, nếu Liêu Cảnh Hiền đã nói đến mức độ này, Triệu Ngọc mà không chơi xấu thì cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình.

Vì thế, Triệu Ngọc bèn nói với Liêu Cảnh Hiền qua màn hình: “Lý do mà tôi xuất hiện ở đây là do tôi muốn mua một cái bánh ngọt mà thôi! Căn bản không có điều tra vụ án gì cả! Sao tôi biết trong đây lại có nhiều ẩn tình như vậy được? Còn nữa, lúc nãy tôi gọi điện thoại cho ông cũng chỉ là muốn mời ông ra ngoài ăn một bữa cơm thôi, không có liên quan gì đến việc điều tra vụ án cả!”

Hắn đã giả vờ vô tội như thế, Liêu Cảnh Hiền cũng không thể làm gì được hắn. Ông ta đành căn dặn hắn là nhất định phải bảo mật chuyện này cho thật nghiêm ngặt rồi lập tức cúp điện thoại.

Sau khi chào tạm biệt vị cảnh sát kia, Triệu Ngọc rời khỏi xe chỉ huy một mình, đi về phía tiệm cà phê Đình Đình.

Thật không ngờ mọi chuyện lại là như thế này!

Triệu Ngọc nhớ đến tình hình lúc mình truy đuổi Triệu Khánh, lúc đó hắn chỉ một lòng muốn đuổi kịp hắn ta, nên căn bản không hề suy nghĩ đến điều gì khác cả.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như hắn có thể nghĩ đến tiệm bánh ngọt sớm hơn một chút, thì có lẽ đã có thể bắt trọn ổ nhóm tội phạm đó rồi!

Có điều...

Nhưng mà...

Chậc chậc...

Hồi tưởng lại toàn bộ sự việc vừa rồi, Triệu Ngọc vẫn có cảm giác không đúng ở đâu đó. Hình như ngoại trừ tiệm bánh ngọt thì vẫn còn có một manh mối khác!

Là gì đây?

Sau khi băng nhóm tội phạm kia rời khỏi đây, chúng sẽ dừng tay lại như vậy ư?

Hay là chúng sẽ gây ra những động tĩnh lớn hơn nữa?

Mặt khác… chuyện Kim Viện Viện mất tích có liên quan đến vụ án giấu xác trong ngân hàng hay không?

Vừa nghĩ đến điểm này, Triệu Ngọc lại cảm thấy nóng ruột nóng gan. Lỡ như đúng như những gì hắn nói, vậy chẳng phải Kim Viện Viện đã rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc rồi sao? Dựa theo cách làm của hung thủ, hắn ta sẽ giam cầm Kim Viện Viện ở một nơi nào đó trước, sau đó không cho cô ta ăn uống, chờ đến lúc cô ta tự chết vì đói.

Kim Viện Viện mất tích vào ngày hôm trước, đã trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, cô ta còn có thể chịu đựng được không? Rốt cuộc thì hắn phải làm sao mới có thể tìm được cô ta chứ?

Mang theo những nỗi nghi hoặc và lo lắng liên miên, Triệu Ngọc đâu còn tâm trạng gì để đi coi mắt nữa chứ. Hắn chỉ muốn về Cục Cảnh sát điều tra vụ án thật sớm thôi.

Thế nhưng, hắn cũng biết rõ tính tình của mẹ mình! Bởi vì mẹ hắn đã tốn tiền trong buổi coi mắt này, nếu như hắn không tìm được một người nào thì bà tuyệt đối sẽ không chịu để yên.

Bây giờ đã qua hết mười lăm phút rồi, có lẽ lúc này bà đang phát điên lên vì không thấy hắn cũng nên!

Bởi vì Triệu Ngọc cứ mải mê suy nghĩ những chuyện quan trọng khác nên cuối cùng lại quên khuấy mất một chuyện càng quan trọng hơn, đó chính là chuyện hắn không cẩn thận nhìn lén em gái ngực to trong nhà vệ sinh nữ!

Thế là khi vừa bước chân vào quán cà phê, hắn liền trông thấy có người đang vây quanh nhân viên của quán cà phê, chửi rủa gì đó. Mẹ của Triệu Ngọc cũng ở đó, hơn nữa bà còn liên tục khuyên nhủ giúp người ta: “Ôi chao, mấy người đừng có làm ầm lên nữa, đã có kẻ rình coi thì nhất định phải bắt được nó! Mọi người cứ yên tâm đi, con trai của tôi là cảnh sát, đợi chút nữa con trai của tôi xuống thì tôi sẽ bảo nó giúp mọi người bắt kẻ rình coi kia!”

Đột nhiên nghe được ba chữ “kẻ rình coi”, lúc này Triệu Ngọc mới thình lình nhớ ra. Ối chao! Chết tiệt! Quên mất!

Hắn nhanh chóng xoay người định bỏ chạy, nào ngờ những lúc thế này thì bên cạnh sẽ luôn xuất hiện một người tốt la lên cho mọi người biết: “Này, tránh ra hết coi, cảnh sát đến rồi! Đây không phải là cảnh sát hay sao!”

Đậu xanh...

Triệu Ngọc vừa định cúi đầu thì mẹ hắn đã tinh mắt nhìn thấy con mình. Bà vội vàng kéo hắn đến trước mặt mọi người: “Con trai, con đến rất đúng lúc đó. Nhanh lên một chút nào, trong nhà vệ sinh nữ có kẻ rình rập, con giúp đỡ bắt hắn ta đi! Ơ kìa? Con... sao con lại vào từ cửa chính chứ, không phải là lúc nãy con lên nhà vệ sinh à?”

“A! Là anh!?”

Dưới con mắt của bao người, em gái ngực to nhận ra Triệu Ngọc bèn sải bước đến. Cô ta chỉ vào Triệu Ngọc, quát: “Không sai, không sai được! Chính là anh ta! Mặc cảnh phục, chính là anh ta!”

“Đúng đấy! Con trai của tôi chính là cảnh sát!” Mẹ của hắn nghe không hiểu, còn phụ họa theo.

“Anh cả! Anh cả!” Em gái ngực to vừa nói vừa kéo một người đàn ông lưng hùm vai gấu đến trước mặt, sau đó chỉ vào Triệu Ngọc mà nói: “Kẻ rình coi là anh ta đó! Lúc nãy anh ta nhìn thấy em đang thay quần áo, anh ta đạp lên cái ống nước ở bên ngoài rồi nhìn lén vào trong nhà vệ sinh nữ đó! Tên này mà là cảnh sát cái gì chứ, lưu manh thì có!”

Hả!?

Đậu xanh...

Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người ở trong phòng đều toát hết mồ hôi. Không một ai ngờ rằng chỉ trong một giây, một anh cảnh sát đã biến thành kẻ rình rập nhìn trộm.

“Cái gì? Cái gì?” Mẹ của hắn cũng bối rối, bà nhanh chóng kéo Triệu Ngọc lại, nói: “Con trai của tôi là cảnh sát, không phải lưu manh! Sao cô có thể ăn nói lung tung như vậy chứ?”

“Tôi không có ăn nói lung tung, cho dù hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra anh ta!” Cô em ngực to nói với vẻ dữ dằn: “Anh cả, người nhìn lén em chính là anh ta, tuyệt đối chính xác!”

“Được lắm, còn giả vờ là cảnh sát nữa!” Anh trai của cô em ngực to hùng hổ đi tới trước mặt Triệu Ngọc, giơ tay muốn túm lấy hắn.

Lần này, bà Triệu đã bị dọa sợ. Bà vội vàng che trước người Triệu Ngọc: “Cậu! Các người bịa đặt! Con trai của tôi là cảnh sát, sao có thể nhìn lén em gái của cậu được chứ? Lầm rồi, chắc chắn là lầm rồi!”

“Mẹ...” Triệu Ngọc đâu có quan tâm đến người đàn ông vạm vỡ này, hắn vội vàng kéo tay mẹ mình, nói: “Mẹ... Mẹ tránh ra một chút đi được không?”

“Như vậy sao mà được chứ?” Mẹ hắn quay sang nhìn hắn, lo lắng nói: “Con trai, con đi mau đi, mẹ đỡ cho con! Mẹ đã sinh con ra sao không biết con được chứ! Tính tình con từ nhỏ đã nhát gan sợ phiền phức, yên tâm đi, có mẹ ở đây!”

Lời nói của bà Triệu quả thực không sai, Triệu Ngọc trước đây quả thực rất ngại ngùng nhát gan. Chỉ có điều, bà ấy không biết rằng Triệu Ngọc của bây giờ đã không còn là Triệu Ngọc trước đây nữa rồi.

“Này! Đừng có cản đường!” Người đàn ông vạm vỡ muốn lao về phía trước, miệng còn không ngừng la hét: “Thằng kia, nếu mày biết điều thì bồi thường tiền ngay đi! Đừng tưởng rằng mày mặc cảnh phục vào thì ngon lắm, hãy chống mắt lên xem hôm nay tao sẽ trừng trị mày thế nào!”

“Đi mau! Đi mau đi!”

Bà Triệu vẫn kéo đối phương thật chặt, ai ngờ ngay khi Triệu Ngọc định kéo mẹ mình lại thì gã kia lại bực bội đẩy bà một cái, khiến bà lảo đảo suýt ngã.

Triệu Ngọc kinh hãi đến mức sắc mặt cũng thay đổi, vội ôm chặt lấy mẹ mình.

Mẹ nó!

Vốn Triệu Ngọc còn đang định tranh luận với người này một chút, hưng không ngờ gã ta lại dám ra tay với mẹ mình!?

Phừng phực...

Lửa giận của Triệu Ngọc bốc lên, không cần nói nhiều cũng đã có thể tưởng tượng được hậu quả rồi đấy.

Nhưng mà người đàn ông vạm vỡ kia không hề nhận ra, gã lao đến muốn nắm cổ áo của hắn. Kết quả, Triệu Ngọc đấm cho gã một cú, nắm đấm vừa nhanh vừa mạnh ầm ầm nện vào mặt của đối phương, máu lập tức bắn tung tóe!

Ối chao!

Người đàn ông kia lập tức cúi gập người lại, phát ra tiếng kêu oai oái như tiếng giết heo.

Triệu Ngọc cũng không thèm để ý, sải bước tới chỗ gã ta rồi đá đấm liên tục vô cùng hung hãn, đánh đến mức gã phải gào thét thảm thiết, kêu cha gọi mẹ.

“Anh... Kẻ rình coi! Còn dám đánh người nữa chứ!”

Cô em ngực to la lớn rồi lao đến muốn cứu người. Triệu Ngọc quay người lại, quát lớn: “Ya!!!”

Tiếng gào thét chấn động trời đất, Triệu Ngọc như tên hung thần dọa cho cô em ngực to giật hết cả mình, ngay cả tóc cũng dựng đứng lên.

“Bà nội nhà nó chứ!” Triệu Ngọc đá một cú vào mặt của người đàn ông vạm vỡ, khiến gã ta xây xẩm mặt mày.

Ngay sau đó, hắn xách gã lên không khác gì đang xách một con gà con, lấy còng tay ra từ sau lưng rồi còng gã lại.

“Tôi nói với mọi người một chút!” Triệu Ngọc giơ cái thẻ cảnh sát của mình ra, nói với mọi người: “Tôi là cảnh sát điều tra cao cấp của Đội Trọng án, hiện tại đang điều tra vụ án lừa gạt của một đôi anh em! Có một đôi anh em chuyên trình diễn tiết mục dùng sắc lừa tiền, em gái vu oan người ta là bất lịch sự hoặc là nhìn lén, sau đó anh trai bắt đầu lừa tiền! Hôm nay rốt cuộc bọn họ cũng đã bị tôi bắt được, hai người đừng nói cái gì hết, đợi lát nữa theo tôi về Cục Cảnh sát lấy lời khai thôi!”

“Ồ...”

Nghe được lời nói này, tất cả mọi người ở đó đều ồ lên...

“Đúng vậy, tôi thấy đúng là vậy rồi! Cảnh sát, bắt tốt lắm!” Lúc này, một người phục vụ nói: “Lúc nãy hai người này còn đang muốn dọa dẫm lừa tiền tiệm chúng tôi đó! Họ vu oan bảo cách quản lý của tiệm cà phê chúng tôi không tốt, để kẻ rình coi có cơ hội thừa nước đục thả câu! Hừ! Hóa ra là như vậy!”

Phục vụ nói vậy đương nhiên càng làm tăng sự thuyết phục, ánh mắt của các cô gái đi coi mắt ở đó khi nhìn về phía Triệu Ngọc đều xảy ra biến hóa.

“Không phải, không phải mà! Người này quả thực chính là kẻ rình coi! Tôi không có nói dối! Không có nói dối mà!” Em gái ngực to sắp khóc luôn rồi.

“Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Tôi là cảnh sát, nhất định sẽ làm việc công bằng theo đúng pháp luật! Cho nên hai người cứ lấy chứng cứ ra đi! Có video, ảnh hoặc là thứ gì đó có thể chứng minh tôi là kẻ rình coi hay không? Có không?”

“Không... Không có...” Trong mắt của em gái ngực to chảy ra những giọt lệ oan ức.

Chậc chậc...

Nhìn thấy nước mắt của em gái ngực to rơi như mưa, Triệu Ngọc cũng cảm thấy hơi mềm lòng. Bởi vì cho dù là nguyên nhân gì thì hắn quả thật cũng đã nhìn thấy cảnh người ta thay đồ, nếu cứ tiếp tục đổi trắng thay đen thế này thì quá đáng quá.

Nghĩ vậy, Triệu Ngọc mới mở còng tay của gã kia ra, nói với em gái ngực to: “Được rồi, niệm tình số tiền hai người lừa gạt không nhiều, lần này tôi sẽ tha cho hai người một lần! Có điều, hai người phải nhớ kỹ, không có lần sau...”

Vừa nghe lời này, anh trai của em gái ngực to vội vàng cám ơn Triệu Ngọc rồi kéo em gái mình, định rời khỏi đây.

Nhưng mà hai người còn chưa đi được mấy bước thì mẹ của Triệu Ngọc chợt nằm xuống mặt đất rồi lăn qua lăn lại, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm: “Ối chao, không thể cho bọn họ đi được! Tôi bị đau tim rồi! Đều là do cậu ta đẩy tôi đó! Nhanh lên... bảo bọn họ đưa tôi đến bệnh viện khám bệnh đi, ối chao...”

Trong nháy mắt, tiếng kêu của quạ đen vang vọng ầm ĩ trên đầu Triệu Ngọc. Hắn vội vàng vỗ vai của mẹ mình rồi cúi người xuống, nói bên tai bà: “Được rồi mẹ, đủ rồi! Mau đứng dậy đi...”