Bành Hân ngã nhào, ở trên mặt đất lê được hai cái, muốn đứng dậy lại bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng. Chị ta vừa nói được một câu “không xong” thì lại ngã nhào sang bên cạnh lần nữa, chớp mắt đã bất tỉnh nhân sự.
Hả!?
Triệu Ngọc sợ hết hồn, đến khi hắn nhìn sang cửa tiệm sách lần nữa thì lại phát hiện trong tiệm tỏa ra một làn khói trắng, còn Lương Hoan đang gắng sức lôi kéo hai chân của ai đó.
Mặc dù vô cùng ngạc nhiên, nhưng Triệu Ngọc vẫn thấy rõ, khói trắng trong tiệm sách có khả năng có độc, tất cả các cảnh sát điều tra xông vào đều đã bị trúng độc.
Người Lương Hoan đang lôi ra, chính là Đại Phi xông vào đầu tiên. Lúc này Đại Phi đang nằm sõng soài trên đất, không thấy nhúc nhích! Lương Hoan kéo anh ta được mấy cái, bản thân mình không nín thở nổi cũng hít vào một hơi, ngay lập tức cũng bị khói trắng làm cho choáng váng hoa mắt chóng mặt, ngã tựa vào cửa tiệm sách!
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc vội đóng cốp xe lại, sau đó đi qua cứu người!
Tuy hắn không xác định được rốt cuộc đám khói trắng này là thứ gì, thế nhưng hắn đã biết mình không thể hít trúng nó được.
Thế là, hắn nhanh chóng mở hệ thống trong đầu mình, sử dụng một bình dưỡng khí tàng hình! Cái máy này có thể tự động cung cấp ôxy, có thứ này thì hắn sẽ không hít phải đám khí độc kia.
Mấy cảnh sát điều tra đi cùng khác thấy vậy đều luống cuống hết cả lên, cũng muốn xông vào cứu người. Triệu Ngọc e sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện, lập tức quát ra lệnh bảo họ lùi lại, sau đấy lại một mình xông qua cửa tiệm sách vào trong. Hắn dùng hết cả hai tay, mỗi tay một người, lôi Đại Phi và Lương Hoan trở về.
Do nơi Bành Hân hôn mê cách khá xa chỗ khói trắng nên các cảnh sát điều tra khác cũng gấp rút kéo chị ta về khu vực an toàn.
“Có khả năng là loại thuốc gây mê cực mạnh.” Có một cảnh sát đến kiểm tra ba người bị hôn mê, lập tức nói với Triệu Ngọc: “Chắc không nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ là bị hôn mê thôi!”
“Lập tức thông báo cho tổng bộ xin chi viện! Tôi vào trong bắt người!” Triệu Ngọc nói xong liền xông vào trong tiệm sách.
“Tổ trưởng, không được đâu!”
Các cảnh sát còn lại muốn ngăn hắn nhưng không được, thoáng chốc Triệu Ngọc đã xông vào trong tiệm sách.
Không gian trong này đều bị bao phủ bởi khói trắng dày đặc, căn bản không thể thấy rõ tình hình thế nào. Mặc dù Triệu Ngọc không cần hít thở, thế nhưng loại khói trắng này tựa như một loại chất khí có tính kích thích, khiến hắn chảy nước mắt không ngừng, vô cùng khó chịu.
Triệu Ngọc dùng toàn lực lần mò vào trong, cuối cùng ở sâu trong tiệm sách cũng tìm thấy hai người đang nằm trên mặt đất. Có lẽ họ đều là cảnh sát điều tra của tổ chuyên án, đã bị hôn mê quá nặng.
Cho dù có mâu thuẫn thế nào nhưng hiển nhiên Triệu Ngọc không thể thấy chết mà không cứu. Hắn lập tức nắm lấy chân của hai người này, cứu bọn họ ra ngoài.
“Tổ trưởng!”
Cảnh sát điều tra ở ngoài cửa thấy Triệu Ngọc lôi hai người ra, toàn bộ đều ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng. Bọn họ vắt hết óc cũng nghĩ không ra, vì sao Triệu Ngọc không bị khói trắng làm cho hôn mê!?
Thế nhưng, điều đáng ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau. Sau khi Triệu Ngọc đặt hai người kia xuống, hắn lại không ngừng nghỉ chạy vào trong phòng lần nữa.
Do đã từng vào một lần, Triệu Ngọc ngựa quen đường cũ chạy một mạch đến đầu cầu thang của tiệm sách. Ở đó có đặt một vật thể giống như ngọn đèn dầu, khói trắng chính là từ chỗ này tỏa ra ngoài.
Triệu Ngọc nhấc chân bước qua thứ đồ này, chạy lên trên tầng, ở đây cũng giăng đầy khói trắng. Mà ở ngay khu vực này, hắn lại phát hiện ra một cảnh sát điều tra khác cũng bị hôn mê nghiêm trọng!
Có điều, kỳ lạ là tuy vị cảnh sát điều tra này đã hôn mê, nhưng tay anh ta lại vẫn luôn chỉ về phía cửa sổ tầng hai, giống như đang cố gắng ám chỉ điều gì đó!
Triệu Ngọc lập tức nghĩ đến kẻ tình nghi Cầu Tân Dương!
Chẳng lẽ... gã đã chạy trốn rồi?
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Ở đó có một cái sân nhỏ, kế sát bên cửa sổ lại là một cây lựu thẳng tắp, trên cành cây lựu đang treo lơ lửng một chiếc mặt nạ phòng độc trông rất bắt mắt!
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là lúc Cầu Tân Dương chạy trốn, mặt nạ phòng độc đã bị vướng phải cành cây!
Mẹ nó!
Triệu Ngọc thầm kêu không tốt, gấp rút nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng một ai.
Hắn vội vã dùng bộ đàm liên lạc với cảnh sát điều tra ở bên ngoài, bảo bọn họ chạy đến sân sau cùng với vùng lân cận tiệm sách để truy bắt nghi phạm!
Sau khi liên lạc xong, để phòng ngừa bất trắc xảy ra, Triệu Ngọc lại đi loanh quanh các phòng trên tầng hai lần nữa. Sau khi không phát hiện ra bất cứ ai hôn mê nữa, hắn mới khiêng anh cảnh sát đang nằm ngất kia lên, đi xuống tầng rồi ra khỏi tiệm sách!
Khi hắn ra đến nơi thì thấy nhóm cứu viện đầu tiên đã đến. Còi xe cảnh sát réo ầm ĩ dừng ngay trước cửa tiệm sách, một tốp cảnh sát cầm vũ khí trên tay rầm rập bước xuống.
Mọi người nhìn thấy nhiều cảnh sát điều tra bị ngất như vậy thì đều vô cùng ngạc nhiên, thế là vội vàng gọi xe cứu thương và đội phòng chống bạo động đến, yêu cầu các chuyên gia đến cứu viện.
Bên kia, Triệu Ngọc bảo những người còn lại lập tức lái xe đến vùng lân cận để ngăn chặn nghi phạm. Bởi vì thông qua hiện trường có thể thấy, nghi phạm Cầu Tân Dương chắc hẳn vừa mới rời đi không xa!
Mẹ kiếp!
Chết tiệt!
Triệu Ngọc vừa chỉ huy mọi người vừa vô cùng buồn bực, hắn không thể nào ngờ rằng một đợt hành động truy bắt được sắp xếp vô cùng ổn thỏa, cuối cùng lại biến thành bộ dạng này!
Xem ra những thành viên của tổ kia được Vương Thánh Nghiêu phái tới, cũng không biết Cầu Tân Dương chính là hung thủ của vụ án giấu xác! Có lẽ bọn họ chỉ muốn hỏi thăm một chút về tình tiết vụ án, lại không ngờ bị gã dùng thuốc mê tập kích!
Haizz!
Nếu không phải đám người này chạy ra phá rối thì có khi bên phía mình đã sớm bắt được Cầu Tân Dương rồi! Lần này thì hay rồi, không những không bắt được nghi phạm, trái lại mấy cảnh sát điều tra còn bị làm cho hôn mê!
Đúng là khốn kiếp quá mà!
Vốn dĩ mọi người còn muốn đợi đội phòng chống bạo động đến xử lý đám khói trắng làm cho người ta hôn mê kia, thế nhưng Triệu Ngọc đã biết được nguồn gốc làn khói này nằm ở đâu. Vì thế, hắn thừa dịp bình dưỡng khí tàng hình còn chưa hết tác dụng, lại xông vào trong tiệm sách lần nữa, mang cái thứ giống như ngọn đèn dầu kia ra ngoài.
Ngay bên đường có một bãi đất cát, hắn nhét luôn cái vật thể kia vào trong, sau đó dùng cát vùi lên trên, khói trắng cuối cùng cũng tắt hẳn!
Ò e ò e...
Cùng với tiếng kêu inh ỏi của còi xe cảnh sát, Miêu Anh dẫn các thành viên của tổ B chạy tới hiện trường.
Sau khi biết được đầu đuôi sự việc, Miêu Anh cũng vô cùng tức giận! Nếu không phải hiện giờ cô còn có nhiệm vụ khẩn cấp thì e là cô đã tố cáo đám người Vương Thánh Nghiêu lên cấp trên rồi!
Bởi vì ở tiệm sách xảy ra tình huống bất ngờ nên khả năng Cầu Tân Dương là nghi phạm càng ngày càng lớn. Về cơ bản, bên phía cảnh sát đã có thể khẳng định rằng gã ta chính là hung thủ của vụ án giấu xác!
Do đó, Miêu Anh nhanh chóng phát ảnh của Cầu Tân Dương cho các nhóm truy bắt, đồng thời cũng liên lạc với Bộ Giao thông, thiết lập các trạm đường vây bắt kẻ tình nghi.
Thế nhưng, đã qua hơn mười phút mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền lại từ phía các cơ quan, không một ai thấy tung tích của tên Cầu Tân Dương này cả.
Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương đã chạy tới!
May mắn thay, bởi vì Bành Hân trúng độc khá nhẹ nên lúc xe cấp cứu tới nơi, chị ta đã dần tỉnh lại. Có điều tình trạng của Lương Hoan và Đại Phi thì kém hơn một chút.
Các nhân viên y tế vội vàng xử lý khẩn cấp cho bọn họ, một bác sĩ cấp cứu có kinh nghiệm nói cho họ biết, thứ thuốc mà những người này hít phải là loại thuốc mê cực mạnh, nếu sử dụng quá liều sẽ đe dọa đến tính mạng, nhất định phải đưa tới bệnh viện để chữa trị!
Cứu người quan trọng, các cảnh sát điều tra gấp rút ba chân bốn cẳng khiêng sáu người này lên xe cứu thương, trong đó có cả Bành Hân.
Xe cấp cứu vừa rời khỏi, đội phòng chống bạo động cũng đã tới!
Bởi vì trước đó Triệu Ngọc đã xử lý thứ phả ra đám khói trắng kia nên sau khi khám xét hiện trường, đội phòng chống bạo động đã xác nhận rằng trong tiệm sách không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
“Mau lên.” Miêu Anh vội vã nói với các cảnh sát điều tra còn lại: “Chúng ta phải nhanh chóng lục soát tiệm sách này. Nếu như Tôn Nghệ Hàm thực sự bị Cầu Tân Dương bắt, nói không chừng sẽ bị nhốt ở đây!”
Hiển nhiên tất cả mọi người đều biết rõ việc này rất quan trọng, bèn vội vàng xông vào trong tiệm sách.
Triệu Ngọc vốn cũng định xông vào theo, nhưng bất chợt, hắn lại nghĩ đến điều gì đó. Hắn cảm thấy, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có lẽ Cầu Tân Dương sẽ không chạy đi đâu quá xa. Rất có thể thằng nhãi này vẫn còn đang ẩn náu ở gần đây!
Vậy thì...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng mở cốp xe, dùng hai tay ôm Đại Hanh ở bên trong ra.
“Đại Hanh.” Triệu Ngọc vỗ đầu nó, nói: “Ngoan! Lần này đều dựa vào mày cả đấy!”
Nói xong, hắn dắt Đại Hanh đến sân sau của tiệm sách, đồng thời tháo chiếc mặt nạ phòng độc đang treo trên cây mà nghi phạm để lại. Sau đó, hắn vừa bảo Đại Hanh đánh hơi chiếc mặt nạ kia, vừa móc ảnh của Cầu Tân Dương ra cho nó xem.
“Nào, Đại Hanh!” Triệu Ngọc tràn đầy mong đợi nói với nó: “Nhanh lên nào, giúp tao tìm ra thằng cha này!”
Thật không ngờ, vừa xem xong tấm ảnh, Đại Hanh quả nhiên hưng phấn sủa gâu gâu. Tiếp đến, nó chạy vòng vòng quanh Triệu Ngọc rồi băng qua sân sau của tiệm sách, đi vào trong ngõ tìm kiếm.
“Tốt quá!”
Triệu Ngọc thấy hướng đi chính xác, lập tức đuổi theo Đại Hanh. Những cảnh sát điều tra khác cũng vô cùng phấn khởi, tất cả đều mang theo súng lục, đi theo đằng sau Triệu Ngọc.
“Gâu gâu gâu...”
Đại Hanh dẫn bọn họ đi vòng vo một lúc trong ngõ, cuối cùng khi dẫn đến điểm đích, Triệu Ngọc xém chút nữa thì quỳ luôn!
Mẹ mày chứ!
Triệu Ngọc không nín được buột miệng chửi đổng. Nơi Đại Hanh dẫn bọn họ đến, vậy mà lại là một cái nhà vệ sinh công cộng hôi thối ngập trời!!!