Khi thấy nhà vệ sinh công cộng, Triệu Ngọc phải nói là buồn bực cực kỳ. Hắn tức đến mức hung ác vỗ vào mông Đại Hanh thật mạnh, quát lên: “Cái tên chuyên gia ngửi phân nhà mày, tao bảo tìm người, tìm người, tìm người cơ mà!”
“Gâu! Gâu...” Đại Hanh đau đến mức nhảy bật ra cả nửa mét, thế nhưng vẫn cứ kiên quyết chĩa mõm về phía nhà vệ sinh công cộng, sủa không ngừng.
Triệu Ngọc biết rõ Đại Hanh nhà mình “tài giỏi” bậc nào, nhưng các cảnh sát điều tra thì lại không. Thấy Đại Hanh cứ đứng sủa trước nhà vệ sinh công cộng như vậy, họ đều cho rằng tội phạm đang trốn ở trong đó, vội vàng giơ súng bao vây nhà vệ sinh!
“Ờ...”
Triệu Ngọc vốn định mở lời ngăn lại, nhưng dưới tình thế cấp bách, hắn lại không biết nên viện lí do như thế nào?
Kết quả, các cảnh sát điều tra cùng nhau tiến vào, chia nhau xông vào nhà vệ sinh nam, nữ.
Ai ngờ, trong nhà vệ sinh nữ vừa khéo có một bác gái đang ngồi xổm. Mắt thấy nhiều cảnh sát trang bị đầy đủ xông vào như vậy, lại còn dùng súng chĩa vào mình, bác gái bị dọa cho tê liệt ngay tại chỗ, suýt nữa thì rơi vào trong hố...
...
Bực thật!
Triệu Ngọc ủ rũ cúi đầu dắt Đại Hanh về xe cảnh sát, các cảnh sát điều tra khác ai ai cũng bối rối thẫn thờ. Họ hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc thì vị tổ trưởng Triệu này định diễn vở kịch gì thế?
Sau khi trở lại tiệm sách, đám người Miêu Anh đã lật tung cửa tiệm từ trong ra ngoài, vậy mà vẫn không tìm thấy tung tích của Tôn Nghệ Hàm kia đâu.
Thoạt nhìn diện tích của tòa nhà hai lầu này không nhỏ, nhưng thực chất cũng chỉ hơn tám mươi mét vuông mà thôi! Muốn giấu một người sống ở đây cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Tổ trưởng!” Lan Bác chạy tới báo cáo: “Hai bên tiệm sách đều có nhà ở, có điều không ở thường xuyên. Chúng tôi đang thử liên lạc với bọn họ!”
“Chúng tôi cũng tìm thử phòng ngủ của Cầu Tân Dương.” Tiểu Lưu nói: “Chỉ phát hiện ra một ít tiền mặt, không thấy các vật tùy thân như điện thoại, thẻ ngân hàng và ví tiền. Có lẽ lúc Cầu Tân Dương bỏ trốn, gã đã mang theo những thứ này bên người!”
“Trong máy tính cũng vậy!” Mã Uy báo cáo: “Ngoại trừ một vài thông tin liên quan đến tiệm sách ra, hoàn toàn không tìm ra được bất kỳ thứ gì liên quan đến tình tiết vụ án!”
“Tổ trưởng.” Tiểu Lưu nói tiếp: “Tôi luôn cảm thấy, dường như Cầu Tân Dương cũng không thường xuyên sống ở đây, bởi không tìm thấy những thứ như ảnh chụp ở trong phòng ngủ. Nếu như Cầu Tân Dương vẫn luôn nhớ tới cha mẹ mình, vậy thì không thể nào không có ảnh chụp được, đúng không?”
“Ừm... mấy cậu lục soát kỹ lưỡng lại một lần nữa.” Miêu Anh nói: “Tôi kêu Lý Bối Ni kiểm tra thử xem còn có bất động sản nào khác được đăng ký dưới tên Cầu Tân Dương nữa không! Triệu Ngọc...”
Miêu Anh nhìn thấy Triệu Ngọc, lập tức hỏi thăm: “Con cún của anh làm sao rồi?”
Triệu Ngọc chỉ đành bất lực lắc đầu.
“Vậy thì để tôi gọi cho tổng bộ điều mấy chú chó nghiệp vụ đến!” Nói xong, Miêu Anh liền nhấc điện thoại lên, gọi cho tổng bộ. Ngoài việc điều động cảnh khuyển ra, cô còn bảo các đồng nghiệp đang ở bên tổng bộ cố gắng tìm kiếm mọi thông tin liên quan đến Cầu Tân Dương, bao gồm cả người thân, bạn bè của gã, thử xem gã có thể trốn đi nơi nào.
“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Vừa ngắt điện thoại, lại có cảnh sát điều tra chạy tới báo cáo với Miêu Anh: “Vương Thánh Nghiêu cùng tổ chuyên án của anh ta đã tới rồi, có điều... tất cả bọn họ đều sắp xếp lực lượng bao vây phố Tân Nguyên, giống như... giống như là đang lục soát từng nhà để tìm nghi phạm vậy!”
“Hừ! Tên khốn này!” Triệu Ngọc tức giận mắng: “Nếu không phải bọn hắn đến quậy cho rối tung lên thì chúng ta sớm đã bắt được hung thủ rồi! Bây giờ còn muốn đến ăn sẵn, đúng là không biết xấu hổ!”
“Bọn họ lục soát từng nhà một, vậy thì cứ để cho bọn họ tìm đi!” Miêu Anh dặn dò vị cảnh sát kia: “Bây giờ cậu đừng làm gì cả, cứ giám sát chặt chẽ tất cả mọi hành động của bọn họ. Một khi có tin tức gì, lập tức báo cáo lại cho tôi!”
“Rõ!” Cảnh sát điều tra kia nhận mệnh lệnh rời khỏi.
“Bực quá mà!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Làm sao Vương Thánh Nghiêu lại đi tìm Cầu Tân Dương, vì sao lại có thể chạy đến trước chúng ta một bước chứ!”
“Tổ chuyên án đều có bố trí người ở chỗ người nhà nạn nhân.” Miêu Anh nói: “Lúc bọn họ biết vụ án giấu xác có liên quan với tai nạn ở đường hầm Tần Sơn, đương nhiên cũng có thể tìm đến đây! Chỉ là, tôi nghi rằng bọn họ cũng không biết Cầu Tân Dương chính là hung thủ, nếu không, cũng sẽ không trúng chiêu!”
“Đúng! Tôi cũng nghĩ như vậy. Vậy thì...” Triệu Ngọc hỏi với vẻ bất đắc dĩ: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Tôn Nghệ Hàm bị bắt cóc bốn ngày rồi. Suốt bốn ngày không ăn không uống, tình hình đã vô cùng nguy hiểm!” Miêu Anh lo lắng nói: “Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là nhất định phải nhanh chóng bắt được Cầu Tân Dương, như vậy mới có thể biết được Tôn Nghệ Hàm bị gã nhốt ở đâu? Chúng ta không thể để cho nạn nhân thứ bảy của vụ án giấu xác chết trước mặt chúng ta được!”
Triệu Ngọc im lặng gật đầu, trong đầu lại đang gấp rút suy nghĩ đối sách.
Cầu Tân Dương?
Nếu như gã ta chạy trốn từ nơi này, vậy thì sẽ chạy đến nơi nào?
Làm sao mới có thể bắt được gã đây?
Mặt nạ phòng độc bị treo ở trên cây! Triệu Ngọc cẩn thận suy ngẫm, nói cách khác, Cầu Tân Dương đốt thuốc mê làm mấy cảnh sát điều tra ngất xỉu, còn bản thân gã thì đeo mặt nạ phòng độc chạy đi!
Lúc đó có cảnh sát điều tra đã đuổi lên trên tầng, nhưng cuối cùng vẫn bị ngất lịm... Bên cạnh đó, mặt nạ phòng độc treo trên cây đã chứng tỏ Cầu Tân Dương nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai, hơn nữa lúc chạy trốn còn vô cùng hốt hoảng và vội vàng!
Nếu như chạy trốn trong tình thế như vậy, tất nhiên gã cố gắng tìm mọi cách để chạy ra ngoài, chạy đi càng xa càng tốt!
Thế nhưng, Tôn Nghệ Hàm phải làm sao đây?
Tôn Nghệ Hàm bị gã giấu ở đâu?
Tôn Nghệ Hàm còn sống không?
Cầu Tân Dương có đi tìm cô ta không...
Đúng lúc Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại của Miêu Anh đột nhiên đổ chuông, người gọi tới là cảnh sát điều tra bên tổ B bọn họ. Người nọ nói với Miêu Anh rằng hai phút trước, một tài khoản ngân hàng dưới tên Cầu Tân Dương đột nhiên hoạt động.
Thẻ ngân hàng của gã bị rút mất bảy nghìn ba trăm tệ tại cây ATM của ngân hàng Kiến Thiết ở đầu đường Phong Hòa. Trong tấm thẻ đó tổng cộng cũng chỉ có ngần ấy tiền, gã đã rút hết đi rồi!
Hả!?
Nghe thấy thông tin này, Miêu Anh liền phấn khởi, vội vàng lấy bản đồ điện tử ra kiểm tra.
“Nhìn này!” Miêu Anh chỉ vào bản đồ, nói: “Đường Phong Hòa nằm ở phía tây phố Tân Nguyên, đi thêm về phía tây chút nữa, chính là trạm xe khách Tây Tần Sơn! Gã biết rõ thẻ ngân hàng sẽ bị chúng ta đóng băng, cho nên mới rút tiền ra trước!”
“Nếu là trạm xe khách phía tây, vậy có nghĩa là hắn muốn trốn chạy!” Mã Uy vội nói: “Đội trưởng, chúng ta mau chóng đi chặn gã lại thôi!”
“Được!” Lúc này Miêu Anh ra lệnh, yêu cầu các thành viên của đội cơ động tổ B lên xe, cùng nhau đi ngăn chặn Cầu Tân Dương.
Không đúng, không đúng!
Song, vào giây phút ấy, Triệu Ngọc chợt nảy sinh ra một loại cảm giác trái ngược hẳn với mọi người.
Vụ án giấu xác ở ngân hàng được làm đến mức tinh vi như vậy, che giấu được tai mắt của người khác lâu như vậy, lại vô cùng to gan như vậy! Điều này cũng đủ cho thấy hung thủ chính là một người vô cùng cẩn thận, nếu gã biết rút tiền ở ngân hàng sẽ lộ tẩy bản thân, vậy thì vì sao... vẫn muốn rút chứ?
Gã... rốt cuộc gã muốn làm gì!?
“Triệu Ngọc, anh có đi cùng bọn tôi không?” Sau khi lên xe, Miêu Anh vẫy tay hỏi Triệu Ngọc.
“Ừm...” Triệu Ngọc vốn muốn nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng lại cảm thấy ý nghĩ này chưa được chắc chắn lắm, nên chỉ đành lắc đầu trả lời: “Tôi vẫn nên ở lại đây trông chừng thôi! Đề phòng ngộ nhỡ tình hình có thay đổi! Mấy người đi trước đi!”
“Vậy được! Các anh nhớ cẩn thận chút!” Nói xong, Miêu Anh đóng cửa xe, mấy chiếc ô tô chạy nhanh về phía tây.
Không đúng!
Sau khi Miêu Anh dẫn các thành viên của tổ B đi, Triệu Ngọc lại càng cảm thấy lạ hơn!
Giả sử Cầu Tân Dương chính là hung thủ của vụ án giấu xác, trước đây mỗi khi gã mở một cái két sắt đều sẽ giao nộp ra một khoản tiền thuê kếch xù, vậy có lẽ người này cũng không có nhu cầu về tiền bạc cho lắm!
Thế thì sao gã có thể vì hơn bảy nghìn tệ mà lộ tẩy bản thân vào lúc cấp bách này chứ?
Không lẽ... gã có âm mưu nào đó?
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nghĩ đến vấn đề mà khi nãy hắn vẫn luôn suy nghĩ. Theo như tất cả mọi tình tiết của vụ án giấu xác trong suốt bảy năm ròng rã này, hắn cho rằng hung thủ chính là người có chấp niệm đến cực đoan!
Loại người này sẽ vì một mục đích nào đó mà không từ thủ đoạn!
Chẳng lẽ... Cầu Tân Dương cố ý lộ tẩy bản thân để thực hiện được ý đồ nào đó?
Chậc chậc...
Triệu Ngọc đứng ở trên phố nhìn sang hai bên, lại bất chợt nhìn thấy tòa “Quỷ thành” đồ sộ sừng sững ở đằng xa. Vị trí của Quỷ thành vừa vặn nằm ở phía đông phố Tân Nguyên!
Ông trời ơi!
Giây phút ấy, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Lẽ nào bấy lâu nay... manh mối thực sự, vẫn luôn nằm ngay trước mắt hắn sao?