Sáng hôm sau, tại bệnh viện Nhân dân thành phố Tần Sơn.
Tôn Nghệ Hàm, người sống sót cuối cùng trong vụ án giết người xấu xác ở ngân hàng đã tỉnh lại. Lúc này, Triệu Ngọc, Miêu Anh và các cảnh sát điều tra phụ trách ghi chép báo cáo đều có mặt trong phòng bệnh của cô ta, nghe cô ta thuật lại cặn kẽ mọi việc.
Thế nhưng, những lời của Tôn Nghệ Hàm lại khiến cho tất cả các cảnh sát có mặt tại đây phải kinh ngạc và chấn động!
“Các vị cảnh sát, không phải như cậu ta nói đâu. Thần kinh của đứa bé đó có vấn đề, cậu ta điên rồi!” Mặc dù vẫn còn rất suy yếu, thế nhưng cô ta lại kích động và giận dữ lạ thường: “Khi đường hầm vừa mới sụp thì mẹ của cậu ta đã chết rồi! Hoàn toàn không giống như những gì cậu ta nói đâu! Không phải thế đâu...”
Mặc dù Tôn Nghệ Hàm không phát ra tiếng động gì, nhưng trên gương mặt cô ta đã ướt đẫm nước mắt.
“Cô... cô đừng kích động.” Miêu Anh khuyên: “Có chuyện gì thì từ từ nói…”
“Các vị cảnh sát!” Sắc mặt Tôn Nghệ Hàm trắng bệch, toàn thân run rẩy. Cô ta nói: “Những gì tôi nói đều là thật! Lúc đó, mặc dù xe khách của chúng tôi không bị lật, nhưng có một tảng đá rất lớn đè lên, làm phần đuôi xe bị bể nát hết! Tất cả mọi người đều bị đè ở bên dưới!”
“Lúc đó… mẹ của đứa bé đó bị một ống sắt ghim trúng sau lưng, chị ấy đã chết rồi. Nhưng... đứa bé đó vẫn luôn nói chuyện với mẹ, còn cho mẹ cậu ta uống sữa, giống như... giống như mẹ cậu ta còn sống vậy, hết sức đáng sợ! Mặc dù đã trải qua một thời gian rất dài nhưng tôi vẫn không thể nào quên được…”
Sao!?
Nghe Tôn Nghệ Hàm nói như thế, các cảnh sát đều nổi da gà.
“Thật ra, đứa bé đó không bị mắc kẹt. Cậu ta hoàn toàn có thể bước ra khỏi chỗ ngồi.” Tôn Nghệ Hàm nhớ lại: “Nhưng mặc kệ chúng tôi khuyên như thế nào, cậu ta vẫn cố chấp cho rằng cậu ta bị mắc kẹt trong chiếc ghế, dứt khoát không chịu ra ngoài! Cậu ta còn nói rằng mẹ mình không cho mình đi lại lung tung, giống như gặp ma vậy…”
“Mà ở hiện trường… hiện trường lại có nhiều người chết như vậy, tất cả chúng tôi đều bị dọa sợ!”
Kể xong mấy chuyện này, cơ thể Tôn Nghệ Hàm mới bớt run. Cô ta tiếp tục nói: “Nhưng đồ ăn... túi đồ ăn đó đúng là của hai mẹ con cậu ta, bên trong có một hộp táo đỏ thật lớn, cùng với sữa và sữa bột. Tóm lại là những thứ có thể cứu mạng!”
“Không sai, chúng tôi thật sự đã lấy thức ăn của cậu ta, cũng là do người lớn tuổi nhất ở đó ra tay! Nhưng... nhưng chúng tôi cũng đâu phải để mẹ cậu ta chết đói! Mẹ cậu ta thật sự đã chết rồi. Không tin thì các người có thể xem lại báo cáo thi thể mẹ của cậu ta, tôi không có nói láo đâu!”
“Còn nữa.” Tôn Nghệ Hàm lại kích động: “Không ai trong số chúng tôi chết đói trên xe cả. Suốt quãng thời gian bị mắc kẹt, chúng tôi luôn dựa vào túi đồ ăn đó mà tiếp tục sống sót. Mười lăm ngày, chúng tôi bị nhốt trong xe ròng rã mười lăm ngày! Trong tình huống đó, số thức ăn đó có thể cứu được chúng tôi! Chúng tôi đã ăn, nhưng chúng tôi có lỗi sao? Có lỗi sao!?”
“Ngay từ đầu, đứa bé đó làm sao cũng không chịu ăn, cũng sắp không vượt qua nổi nữa rồi. Nếu không phải tôi cho cậu ta chút thức ăn, cậu ta đã không sống được đến bây giờ!”
“Cảnh sát, mong các vị hãy tin tôi. Nếu chúng tôi đoạt thức ăn của mẹ cậu ta, khiến chị ấy chết đói, tại sao chúng tôi lại không để cậu ta chết đói luôn?” Tôn Nghệ Hàm run rẩy nói: “Đứa bé đó điên rồi! Cậu ta quá… quá đáng sợ! Tại sao cậu ta lại có thể giết hết mọi người như vậy chứ! Đúng là đáng sợ...”
Nghe Tôn Nghệ Hàm nói xong, không khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Các cảnh sát điều tra đều không nghĩ đến kết quả lại là thế này!
Bởi vậy có thể thấy được, sau khi phát sinh sự cố ấy, rất có thể Cầu Tân Dương đã bị thứ gì đó kích thích, phát sinh tâm lý nổi loạn. Gã ta không muốn chấp nhận sự thật mẹ mình đã chết, từ đó tạo thành tổn thương tâm lý nghiêm trọng.
“Về sau tôi nghĩ rằng, nếu như lúc đó chúng tôi kiên nhẫn hơn, có lòng thương người hơn, an ủi đứa bé kia nhiều hơn, có lẽ sẽ không có kết quả như ngày hôm nay! Hu hu...” Tôn Nghệ Hàm khóc nấc thành tiếng: “Nhưng xảy ra sự cố như vậy, chúng tôi đều sợ quá rồi, nào còn quan tâm được nhiều thứ như thế!”
“Chẳng ai muốn chuyện kinh khủng như vậy xảy ra cả! Rất nhiều người vì vậy mà mất đi người thân. Có một anh, vợ của anh ta bị xe đè bẹp, con trai cũng bị tảng đá đè chết! Còn có mẹ của một bé gái, đầu của bà ấy... bị như vậy...”
“Haiz… có ai muốn để xảy ra chuyện như vậy đâu chứ? Tôi cũng không rõ vì sao đứa bé này lại tàn nhẫn như thế? Chúng tôi vất vả lắm mới sống sót khỏi vụ tai nạn, nhưng lại bị cậu ta giết chết? Vì sao, vì sao vậy…”
Tôn Nghệ Hàm càng nói càng kích động, gần như không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân nữa. Các y tá thấy vậy thì lập tức chạy đến, nhanh chóng điều trị và trấn an cô ta.
Mấy người Triệu Ngọc không thể không thối lui khỏi phòng bệnh.
Ai ngờ, vừa mới bước ra khỏi phòng, Miêu Anh đã nhận được một tin nhắn. Thì ra, sau khi kiểm tra bệnh lý của Cầu Tân Dương, các chuyên gia phát hiện ra gã ta đúng là có triệu chứng tâm thần phân liệt, đồng thời còn có khuynh hướng ảo tưởng.
Có lẽ, một số chuyện xảy ra trên chuyến xe đường dài năm đó chỉ là do gã tưởng tượng ra…
Như vậy, vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng lại bị đảo ngược một lần nữa, làm tất cả mọi người đều chấn động. Thật không ngờ, chỉ vì tâm lý của Cầu Tân Dương bị tổn thương dẫn đến những suy nghĩ lệch lạc, mới tạo nên vụ án vốn không nên phát sinh này!
Đến lúc này, trong vụ án giấu xác, mọi người càng thêm lẫn lộn không rõ ai đúng ai sai. Điều duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là mau chóng xử lý những công việc về sau.
Mặc dù chân tướng vụ án khiến người ta rất thổn thức, nhưng đối với Đội Trọng án Dung Dương mà nói, đây chính là một công lao vô cùng to lớn!
Không những thế, việc có thể phá được vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng này trước tổ điều tra đặc biệt hiển nhiên đã làm tăng thêm uy tín cho Cục Cảnh sát Dung Dương. Lãnh đạo cục rất vui mừng, còn các cảnh sát điều tra thì vô cùng tự hào.
Vì vậy, Cục phó Loan còn chưa kịp đáp lại những lời chúc mừng của truyền thông và lãnh đạo cấp trên thì đã triệu tập Đội Trọng án lại, mở một buổi họp tuyên dương!
Trong buổi họp này, Cục phó Loan ca ngợi tinh thần đoàn kết, không ngừng phấn đấu của Đội Trọng án, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn và khen ngợi đối với sự vất vả, cần cù, nỗ lực của từng cảnh sát điều tra.
Nhất là với hai vị tổ trưởng Triệu Ngọc và Miêu Anh, Cục phó Loan có thể nói là khen không dứt miệng. Bà ta nhấn mạnh bọn họ chính là sự kiêu ngạo, là thần thám có tiếng có miếng của Cục Cảnh sát Dung Dương!
Ngoài ra, thông qua quyết định của các lãnh đạo, Miêu Anh chính thức được bổ nhiệm làm đội trưởng đội Cơ động của Đội Trọng án. Triệu Ngọc làm tổ trưởng tổ A cũng nhận được quyết định bổ nhiệm chính thức.
Liên quan đến việc thăng chức của mình, Triệu Ngọc đã sớm dự đoán trước. Bởi vì sáng nay hắn mở một quẻ Chấn Đoài, một cái đại diện cho địa vị, một cái đại diện cho tài vận.
Bây giờ, địa vị đã ứng nghiệm, chẳng bao lâu sau tài vận cũng tới. Thì ra, tiền thưởng cho công lao phá được vụ cướp ngân hàng trước đó đã được chuyển vào tài khoản, hắn và Miêu Anh chia nhau năm chục ngàn tiền thưởng.
Bởi vì tội phạm là do cả hai hợp sức bắt được, cho nên mỗi người một nữa. Mặc dù tiền không nhiều, nhưng lại đại diện cho sự vinh dự và tán thành nên tất nhiên Triệu Ngọc rất vui mừng.
Tuy nhiên, trước khi kết thúc cuộc họp biểu dương, Cục phó Loan còn tuyên bố bổ nhiệm hai vị trí mới.
Thứ nhất, sau khi Miêu Anh thăng thức, vị trí tổ trưởng tổ B sẽ được trao cho Mao Vĩ đang còn dưỡng thương. Lệnh bổ nhiệm thứ hai thì dành cho thành viên điều tra của tổ A là Bành Hân, chị ta được điều đến làm Phó phòng phòng Thông tin công cộng.
Thật ra, đừng nhìn Mao Vĩ vẫn còn là tổ trưởng, nhưng thực chất lại bị điều từ tổ A đến tổ B. Không những điều đến một vị trí ngang vị trí cũ, mà còn có thể bị xuống chức nữa.
Nhưng Bành Hân thì lại là thăng chức thật sự. Bây giờ chị ta cũng lớn tuổi rồi, nếu cứ tiếp tục ở lại Đội Trọng án dốc sức làm việc thì quả thật là có lòng mà không đủ sức. Có thể đến phòng Thông tin công cộng làm Phó phòng, tất nhiên là một lựa chọn không thể tốt hơn.
Thế là sau cuộc họp biểu dương, tâm trạng vốn đang bị đè nén của các cảnh sát điều tra rốt cuộc cũng sục sôi lên. Người thì nói đội trưởng Miêu Anh phải mời cơm, người thì nói tổ trưởng Triệu Ngọc phải mời mọi người mát xa chân, còn có người nói Phó phòng Bành Hân cũng không được bỏ qua, nhất định phải mời hết tất cả mọi người…
Nhưng trong lúc mọi người đang hứng chí bừng bừng thì lại bỗng phát hiện ra, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã đi đâu mất rồi!
Họ bèn đổ xô đi tìm, rốt cuộc tìm thấy hai người ở cửa văn phòng tổ B.
Thì ra, căn cứ theo nguyên tắc có thù không báo không phải quân tử, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã sớm ăn ý đến cửa văn phòng tổ B để bao vây đám người Vương Thánh Nghiêu đang chuẩn bị rút lui.
Tính cách của hai người họ đều là kiểu tính toán chi li, sao có thể quên được ở đây còn có món nợ chưa đòi cơ chứ!?