Vì lo lắng Khúc Bình sẽ phá được án trước mình, cho nên trong lúc bận rộn tìm kiếm tung tích nữ thần đồng, Triệu Ngọc cũng không dám bỏ qua việc giám sát Khúc Bình.
Máy nghe lén tàng hình có tác dụng trong 48 tiếng đồng hồ, còn rất lâu nữa mới kết thúc.
Theo tin tình báo nhận được từ máy nghe lén, Khúc Bình đã nhận ra được phương hướng điều tra của mình không đúng, cho nên đang tích cực điều chỉnh lại hướng suy nghĩ. Hơn nữa, họ cũng đã đoán ra được có thể hung thủ chặt tay là để báo thù, thậm chí còn có người nhắc tới từ “piano” rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn họ cũng bắt kịp manh mối mà Triệu Ngọc đang điều tra.
Bà nội nhà nó!
Theo thông tin nghe được từ tổ B, xem địa chỉ trên bản đồ, Triệu Ngọc không khỏi lo lắng, không biết manh mối mới tìm được có giúp mình tìm ra hung thủ hay không?
Thì ra, địa chỉ mà Trương Cảnh Phong giúp Triệu Ngọc tìm được chính là số 53 Miếu Tướng Quân, khu HY, thành phố Tần Sơn. Địa chỉ này thoạt nhìn có vẻ không hề đặc biệt, nhưng đối với một người quen thuộc với vụ án chặt tay như Triệu Ngọc mà nói, thì lại không thể coi nhẹ.
Bởi vì khu vực Miếu Tướng Quân chính là nơi hung thủ trốn chạy sau khi chặt tay Lạc Mỹ Na. Trước kia Khúc Bình từng phân tích, hung thủ trốn thoát khỏi khu vực này mà lại không bị camera quay lại, thì hoặc là gã ta rất quen thuộc với nơi này, hoặc là gã ta sống ở ngay đây.
Bây giờ xem ra suy đoán thứ hai có khả năng là chính xác. Qua so sánh với bản đồ điện tử, số 53 Miếu Tướng Quân cách con hẻm để xe của Lạc Mỹ Na không quá một trăm mét, nếu đi nhanh thì thậm chí không cần tới hai phút!
Khoảng cách gần như vậy, không khỏi khiến Triệu Ngọc cảm thấy có chút e dè và hốt hoảng.
Hung thủ thật sự to gan như vậy sao?
Dám gây án ngay trước cửa nhà mình?
Có khi nào lần này lại tìm sai không?
Có khi nào giống như lần trước, cứ mỗi khi tới thời điểm mà bản thân cho là quan trọng nhất thì lại đi vào ngõ cụt?
Bởi vì trước kia đã trải qua quá nhiều trắc trở, nên lần này, Triệu Ngọc không còn đủ sự tự tin nữa. Thậm chí hắn còn đang nghĩ rằng nếu nữ thần đồng kia chẳng có liên quan gì với vụ án này, bản thân lại tìm sai manh mối một lần nữa, thì sau đó mình còn có thể làm cái gì nữa?
Ôm trong lòng nỗi lo lắng, thấp thỏm này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng tới được đích đến.
Mặc dù Miếu Tướng Quân trực thuộc quyền quản lý của khu HY, nhưng nơi này đã nằm ở ven rìa của thành phố Tần Sơn, là vùng ngoại ô mới được sát nhập từ vài năm trước.
Ở đây đa phần là nhà cấp bốn ngày xưa, cư dân ở đây hầu hết vô cùng nghèo khổ, dân thành phố đều gọi nơi đây là khu ổ chuột.
Dân cư ở đây rất hỗn tạp, ngoài một số ít người dân bản địa ra, phần lớn là lao động chân tay và khách thuê vì giá rẻ, thậm chí còn có cả một vài thành phần kinh doanh đa cấp bất hợp pháp.
Số 53 Miếu Tướng Quân cũng là một căn nhà cũ xập xệ sắp bỏ đi. Nhìn từ bên ngoài thì căn nhà chỉ có ba gian phòng chính và một cái sân, diện tích không lớn lắm. Tường rào hơi nghiêng sang một bên, nhìn vào khiến người ta có cảm giác bất an.
Không phải chứ?
Gia đình nữ thần đồng Lý Đan thật sự có thể sống ở một nơi như thế này sao?
Nhìn vào cánh cửa sắt tồi tàn kia, Triệu Ngọc ôm hoài nghi trong lòng mà giơ tay gõ cửa.
Nào ngờ, bên trong nhanh chóng có người đáp lại. Đó là một giọng nói có vẻ rất già yếu của một bà cụ: “Ra liền đây, ai vậy?”
Triệu Ngọc không đáp lại liền mà áp sát mặt nhìn qua khe cửa một lúc, chỉ nhìn thấy người lên tiếng là một bà cụ còng lưng.
Triệu Ngọc dò hỏi một câu: “Xin hỏi, đây có phải là nhà của bác Hách Phượng Liên không?”
“Phải! phải! Đợi một chút!”
Ồ?
Triệu Ngọc kinh ngạc, không ngờ đây đúng là nhà của Hách Phượng Liên? Xem ra địa chỉ trong bệnh án của bà ấy không phải là giả.
Lúc bà cụ trả lời, Triệu Ngọc vẫn luôn quan sát nhưng không nhìn ra được trên mặt bà cụ có biểu cảm gì khác thường cả. Xem ra, bà cụ không có ý định che giấu thân phận của mình.
Két...
Cửa sắt được mở ra, mặc dù bà cụ thân thể gầy gò, da mặt tái nhợt, nhưng khuôn mặt trông rất phúc hậu, vô cùng niềm nở.
“Chào cậu, có chuyện gì vậy?”
“À, chào bác ạ!” Triệu Ngọc theo bản năng mà làm động tác chào kiểu cảnh sát, sau đó nói thẳng vào vấn đề: “Cháu là cảnh sát, cháu muốn hỏi bác một số vấn đề, mong rằng bác có thể hợp tác.”
“À, thì ra là đồng chí cảnh sát à! Mau vào đi, vào trong rồi nói.” Bà cụ cũng không nghi ngờ thân phận của Triệu Ngọc, thản nhiên làm động tác mời vào nhà: “Đồng chí cảnh sát, không biết đồng chí muốn hỏi thăm gì tôi?”
Vốn dĩ Triệu Ngọc nói rõ mục đích của mình ra là muốn xem thử phản ứng của bà cụ. Nếu vẻ mặt bà cụ trở nên khác lạ, hoảng sợ, lúng túng, nói không chừng là bà cụ che giấu chuyện gì trong lòng. Nhưng khi nhìn bà cụ vẫn hoàn toàn bình tĩnh như cũ, Triệu Ngọc không khỏi có hơi thất vọng, cảm thấy chính mình có lẽ lại tốn công vô ích thêm một lần nữa rồi.
Bà cụ dẫn Triệu Ngọc vào trong nhà ngồi. Căn nhà của bà cụ rất đơn sơ, cuộc sống của bà hẳn là cũng rất khó khăn.
“Đồng chí này, tôi rất ít khi ra khỏi nhà, tôi bị bệnh ấy mà!” Bà cụ đưa cho Triệu Ngọc một chiếc ghế nhựa, rồi hỏi hắn: “Không biết, đồng chí rốt cuộc muốn hỏi tôi chuyện gì vậy?”
Triệu Ngọc từng xem qua hồ sơ bệnh án của bà cụ, biết rõ bà bị bệnh gì. Tháng năm năm ngoái, bà cụ đã làm phẫu thuật cắt bỏ gần hết dạ dày ở Bệnh viện Trung tâm. Người làm phẫu thuật này chỉ có hai nguyên nhân, một là viêm loét dạ dày nghiêm trọng, nguyên nhân còn lại là ung thư dạ dày! Bà cụ không may trúng vào nguyên nhân thứ hai.
Triệu Ngọc còn biết được thêm, năm ngoái, sau khi phẫu thuật xong, bệnh nhân phải điều trị xạ trị mất gần chín tháng, cho nên tóc bị rụng hết, chắc hẳn bà cụ cũng biết bản thân bị bệnh gì. Có điều là, mục đích của Triệu Ngọc chỉ là phá án nên không nhắc tới những chuyện này.
“Cháu muốn tìm hiểu một chút về tình hình của gia đình bác!” Triệu Ngọc hỏi thẳng: “Có phải bác có một người con gái tên là Lý Đan không ạ?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Bà cụ gật đầu nói: “Nhưng mà rất nhiều năm rồi nó không còn dùng tên này nữa. Nó tự đổi tên, bây giờ tên là Lý Vân Tiêu.”
Lý Vân Tiêu?
Triệu Ngọc ngập ngừng một lát, rồi hỏi tiếp: “Con gái bác sống cùng bác không ạ ?”
“Tất nhiên rồi!” Bà cụ trả lời thành thật. “Ông nhà tôi mất sớm, chỉ còn hai mẹ con tôi nương tựa vào nhau! Con gái tôi hiếu thuận lắm, việc trong việc ngoài đều do một mình nó lo liệu hết.”
Ồ.
Không ngờ cha của nữ thần đồng đã qua đời rồi.
“Vậy con gái bác làm nghề gì ạ?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Ai ôi, con gái của tôi giỏi giang lắm đấy nhé.” Nhắc tới con gái, khuôn mặt bà cụ tràn đầy vẻ tự hào: “Mấy năm nay nó làm rất nhiều việc, có khi còn làm thêm nữa! Như lái taxi này, làm hộ lí này, năm nay còn tìm được một công việc chạy chân trong đoàn kịch nữa!”
“Nhưng mà con gái của tôi cũng cực khổ lắm, vì phải chăm sóc cho cái thân già tôi mà đến giờ vẫn chưa tìm được ai cả. Đồng chí cảnh sát này, nếu như cậu thấy có ai thích hợp thì nhớ giới thiệu cho con gái tôi với!”
Sao cơ?
Chạy chân trong đoàn kịch?
Nghe tới câu này, Triệu Ngọc theo bản năng trở nên cảnh giác. Lúc trước đã điều tra được, miếng dán kính một chiều trên xe BMW của nạn nhân vốn có nguồn gốc từ đoàn kịch mà ra, lẽ nào...
Triệu Ngọc suy xét cẩn thận một hồi, sau đó mới lên tiếng: “Bác ơi, cháu muốn hỏi một chút, con gái bác hồi trẻ từng chơi đàn piano đúng không ạ?”
“Hả?” Ai ngờ bà cụ nãy giờ vốn rất bình tĩnh, nhưng vừa nghe Triệu Ngọc nhắc tới từ “piano” thì giống như bị sét đánh, vội vội vàng vàng đứng dậy la lớn: “Này, đồng chí cảnh sát, cậu đừng bao giờ nhắc tới chuyện piano. Nếu như để con gái tôi biết được thì... thì không được đâu... Hai chữ này là đại kỵ của gia đình chúng tôi đấy!”