Nhìn thấy bà cụ kích động như vậy, Triệu Ngọc càng thêm tò mò. Có thể nhìn ra được, năm đó chắc chắn đã có chuyện xảy ra với nữ thần đồng này.
Vậy là, Triệu Ngọc khuyên nhủ bà cụ một cách chân thành. Hắn nói rằng chuyện mà hắn ta muốn tìm hiểu vô cùng quan trọng, hy vọng bà cụ có thể phối hợp điều tra. Hắn còn gián tiếp đe dọa bà cụ, nói rằng: “Nếu bác không chịu hợp tác thì đành phải đợi đến khi con gái bác quay về rồi cháu sẽ hỏi thẳng cô ấy vậy.”
Bà cụ vô cùng lo lắng con gái của bà sẽ nghe thấy từ “piano”, sau khi suy tính thiệt hơn, bà đành nói thật với Triệu Ngọc về chuyện năm đó.
Về chuyện năm đó nữ thần đồng đột ngột rút lui khỏi cuộc thi, Triệu Ngọc từng có rất nhiều suy đoán. Thế nhưng, mãi đến khi nghe bà cụ kể xong thì hắn mới phát hiện, sự việc phức tạp hơn những gì mình nghĩ rất nhiều.
“Đúng vậy, Lý Đan, con gái của tôi từng chơi đàn piano, hơn nữa nó còn là thần đồng piano nổi tiếng khắp gần xa của huyện Phượng Lĩnh này!” Lúc kể, vẻ mặt của bà cụ trở nên nặng nề một cách khác thường: “Chúng tôi chỉ có một đứa con gái cưng này thôi. Vì con bé, tôi và bố nó dốc hết tài sản của gia đình để lo cho nó. Thậm chí để cho nó được tới thủ đô học đàn, ngay cả căn nhà chúng tôi cũng đem bán đi luôn rồi!”
“Con gái tôi rất hiểu chuyện, biết tôi và bố nó cực khổ, cho nên nó cố gắng khắc khổ học đàn hơn bất kỳ ai. Cho dù là cuộc thi cấp huyện, cấp thành phố hay thậm chí là cấp tỉnh, thì nó đều đạt giải.”
“Khi đó, mặc dù cuộc sống của gia đình chúng tôi rất khó khăn, nhưng chúng tôi có thể nhìn thấy được hy vọng ở Đan Đan, cho nên chúng tôi sống rất hạnh phúc. Bố nó cũng tràn đầy niềm tin, cho rằng Đan Đan nhà chúng tôi rất có tiền đồ, sau này chắc chắn sẽ làm rạng danh dòng họ, còn hơn cả những nhà có con trai! Vậy mà...”
Ai ngờ, nói tới đây, tay của bà cụ đột nhiên run lên bần bật, bà nói một cách vô cùng đau khổ: “Vậy mà, chính trong cuộc thi đàn piano Tần Sơn lần đó, mơ ước của cả gia đình tôi đã sụp đổ hoàn toàn!”
“Thưa bác, ý bác là cuộc thi đàn piano thành phố Tần Sơn khóa thứ 10 phải không? Được tổ chức ở trường trung học Tần Sơn số 2 đúng không?” Để xác nhận thông tin, Triệu Ngọc mở miệng hỏi một câu.
“Đúng vậy, đúng vậy! Chính là cuộc thi đàn piano dành cho học sinh trung học phổ thông thành phố Tần Sơn khóa thứ 10! Lần thi đó, tôi… cả đời này tôi cũng không quên được!” Mắt bà cụ đã ngấn nước. Có lẽ là do quá kích động, bà dùng tay ôm lấy bụng, mãi một lúc sau cảm xúc mới dần bình tĩnh lại, bà cụ nói tiếp: “Mặc dù chỉ là cuộc thi cấp thành phố nhưng cuộc thi lần ấy lại vô cùng quan trọng, đối với con bé Đan Đan nhà chúng tôi mà nói thì lại càng quan trọng hơn.”
“Những người được tham gia cuộc thi lần này đều là học sinh tốt nghiệp cấp 3 của khóa này. Nếu như thí sinh đạt được thứ hạng cao trong trong cuộc thi, thì có khả năng sẽ được một số trường đại học nghệ thuật hoặc các trường đại học, học viện chuyên ngành sư phạm của tỉnh đặc cách tuyển vào trường trước. Đó đều là bước đệm cực kỳ tốt đối với những người học đàn piano!”
“Nếu con bé Đan Đan nhà chúng tôi có thể lọt vào chung kết, vậy thì sau này học đại học, nhà chúng tôi sẽ tiết kiệm được một khoản học phí lớn. Vì vậy cuộc thi lần đó con bé tỏ ra cực kỳ lo lắng, một lòng muốn đạt được thứ hạng cao, giảm bớt gánh nặng cho tôi và bố nó!”
“Vốn dĩ, cuộc thi diễn ra rất thuận lợi. Vòng lọc hồ sơ, vòng sơ loại, vòng bán kết, Đan Đan đều vượt qua xuất sắc, sớm thể hiện được thực lực hơn người của con bé. Khi đó, thậm chí có một số giáo viên còn cho rằng với thực lực của Đan Đan, thì đừng nói là tiến vào chung kết, mà còn có khả năng đoạt giải quán quân cuối cùng.”
“Rất nhanh, Đan Đan nhà tôi bước vào vòng chung kết với thành tích đứng thứ 3 ở vòng bán kết. Khi đó, cả nhà tôi đều vui mừng khôn xiết, nếu như trong vòng chung kết, Đan Đan phát huy như bình thường, thì việc vào đại học nghệ thuật đã chắc như đinh đóng cột rồi!”
“Tiếp đó, Đan Đan nhà chúng tôi còn chưa cảm thấy đủ, nó cho rằng khoảng cách giữa nó và hai vị trí đứng đầu vòng bán kết không lớn, cho nên nó định lựa chọn bản nhạc tự chọn trong vòng chung kết có độ khó cao hơn. Như vậy sẽ hoàn toàn vượt qua hai người đó.”
“Kết quả thì... haiz!” Bà cụ ủ rũ cúi đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua.
Lúc này, Triệu Ngọc có nói nữa cũng vô ích, nên kiên nhẫn ngồi đợi. Đến khi bà cụ lấy lại bình tĩnh, mới nói tiếp.
“Vì sự công bằng của cuộc thi, khi diễn ra vòng chung kết, các thí sinh phải sử dụng chung một cây đàn piano. Để các thí sinh làm quen với cây đàn đó, ban tổ chức sắp xếp thời gian cho các thí sinh luyện tập trước với cây đàn.”
“Haiz...” Bà cụ lại thở dài rồi nói tiếp: “Những thí sinh khác đều là người thành phố, ít nhiều cũng có quan hệ với ban tổ chức, tất cả đều lựa chọn thời gian hợp lý để luyện đàn. Còn con bé nhà tôi không có quan hệ gì cả, cho nên bị xếp sau cùng, đành phải đợi đến 8 giờ tối mới bắt đầu luyện tập.”
“Chúng tôi nghĩ, 8 giờ tối thì 8 giờ tối, dù gì cũng không phải là khuya lắm, hơn nữa người cuối cùng sẽ không bị hạn chế về thời gian, muốn luyện bao lâu thì luyện. Khúc nhạc mà Đan Đan lựa chọn quả thực còn nhiều thiếu sót, nên vừa hay có thể luyện lâu thêm một chút.”
“Nhưng ai ngờ, chẳng biết ban ngày đã xảy ra chuyện gì mà thời gian chúng tôi luyện đàn bị đẩy lùi tới hơn 9 giờ tối. Mặc dù bố nó đã tìm lãnh đạo để nói lý lẽ, nhưng hôm sau là vòng chung kết bắt đầu rồi, lý lẽ của ông ấy cũng không có ích gì nữa.”
“Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể chờ đợi, cuối cùng đợi tới gần 9 rưỡi, con bé mới được luyện tập.”
“Khi đó, mọi người đều về hết rồi, trong hội trường chỉ còn ba người nhà chúng tôi. Con bé Đan Đan tâm lý rất vững, không hề bị ảnh hưởng, luyện đàn rất nhập tâm.”
“Nhưng... nhưng...” Cả người bà cụ run lên kịch liệt, bà nói một cách vô cùng khó khăn: “Khi đó, tôi và bố nó đang đứng ở dưới sân khấu lắng nghe, khúc nhạc mà con bé đàn cực kỳ hay, hai người chúng tôi đang nghe say sưa thì... thì đột nhiên nghe con bé hét lớn lên một tiếng ‘Á’!”
“Khi tôi và bố nó vội vàng chạy lên sân khấu, chỉ thấy con bé đang nắm chặt lấy tay phải của mình, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả quần áo trên người con bé! Trên cây đàn, dưới mặt đất đều là máu!”
“Cái gì?!”
Triệu Ngọc đang lắng nghe rất chăm chú, nhất thời cũng giật mình mà thốt lên một tiếng. Hắn ta hoàn toàn không ngờ tới năm đó lại xảy ra chuyện như vậy!
“Con bé bị dọa hết hồn, nhìn chúng tôi đầy sợ hãi. Còn tôi và bố nó cũng bị dọa ngơ ra.” Bà cụ khó khăn nói tiếp: “Không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con bé, nhìn thấy tay con bé không ngừng chảy máu, chúng tôi lập tức đưa nó tới bệnh viện.”
“Hôm đó, bên trong lẫn bên ngoài hội trường đều không có ai cả, ngay cả một người để xin giúp đỡ cũng không tìm được. Hơn nữa, trên đường không có chiếc taxi nào, sau cùng có một bác tài xế xe hàng tốt bụng đưa chúng tôi tới bệnh viện.”
“Sau khi khám cho con bé, bác sĩ nói ngón giữa của con bé bị vật bén cắt vào, không những làm tổn thương tới gân cơ và đốt tay, mà còn cắt đứt mất cả gần một nửa đầu ngón tay! Tốt nhất phải tìm được phần ngón tay đó để nối lại, nếu không thì ngón tay của con bé có thể sẽ để lại tàn tật suốt đời.”
“Tôi và bố nó đã gặp chuyện này bao giờ đâu? Cả hai đều điếng hồn! Nghe bác sĩ bảo tìm lại nửa đầu ngón tay, bố nó vội vàng chạy về hội trường của trường trung học Tần Sơn số 2 để tìm.”
“Thế nhưng... khi bố nó chạy về tới hội trường... thì nhìn thấy vết máu dính trên cây đàn đã không còn nữa. Cây đàn được lau sạch bóng, còn đầu ngón tay của Đan Đan cũng không tìm được!” Nói tới đây, bà cụ cũng không kìm được, đau khổ khóc nấc lên, nước mắt giàn giụa.