“Nửa đầu ngón tay không tìm lại được, tay của Đan Đan cũng không có cách nào nối lại hoàn chỉnh được!” Mãi một lúc lâu sau bà cụ mới quệt đi nước mắt, kể tiếp: “Lúc làm phẫu thuật chỉnh hình phục hồi bàn tay cho Đan Đan ở bệnh viện, bố Đan Đan quỳ xuống cầu xin bác sĩ, rằng bất luận thế nào cũng không thể để tay của Đan Đan bị tàn tật, đó chính là niềm hy vọng duy nhất của gia đình chúng tôi!”
“Vậy mà... sau khi làm xong phẫu thuật, bác sĩ còn là nói với chúng tôi rằng gân cơ của tay con bé bị tổn thương nghiêm trọng, không có cách nào phục hồi, khả năng co duỗi ngón giữa của con bé bị ảnh hưởng nghiêm trọng!”
“Cậu có biết đối với một người coi đàn piano là sinh mệnh như con bé, điều này nghĩa là gì không? Ngón tay không thể co duỗi, đồng nghĩa với việc trực tiếp tuyên án tử với con bé đấy!”
“Nghe thấy tin dữ này, bố con bé đột phát bệnh tim, tắt thở ngay tại chỗ. Nếu không nhờ cấp cứu kịp thời, thì có thể khi đó ông ấy đã bỏ chúng tôi mà đi luôn rồi.”
“Vậy... sau đó thì sao?” Triệu Ngọc nghe những gì bà cụ kể lại, ngoài sự cảm thông với những bất hạnh mà gia đình họ gặp phải, thì trong đầu hắn còn nảy sinh những nghi vấn lớn hơn.
“Sau đó, tất nhiên là tôi đi tìm ban tổ chức cuộc thi, cũng có đi báo cảnh sát luôn!” Bà cụ nói với vẻ mặt không còn cảm xúc: “Nhưng khi đó vòng chung kết cuộc thi piano đã bắt đầu rồi, có rất nhiều lãnh đạo từ trên tỉnh, thành phố về, có cả các chuyên gia từ các trường đại học, cao đẳng. Phía đơn vị tổ chức không muốn chuyện của Đan Đan ảnh hưởng tới những thí sinh khác cho nên gác chuyện này lại, yêu cầu phía cảnh sát đợi cuộc thi kết thúc rồi mới tiếp tục điều tra.”
“Tôi chỉ là một phụ nữ kém hiểu biết, con bé và bố nó đều nằm trên giường bệnh, tôi còn biết phải làm sao? Ngoài nghe theo sự sắp xếp của họ ra thì tôi còn có thể làm được gì chứ?!” Khuôn mặt bà cụ đầy vẻ uất hận.
“Đợi đến sau khi cuộc thi kết thúc, người cũng đi mất, biết đi đâu tìm hung thủ chứ? Cảnh sát chỉ tra hỏi cho có rồi không có tin tức gì nữa!”
“Chuyện duy nhất mà chúng tôi làm rõ được đó là, vật làm đứt ngón tay con gái tôi có thể là một loại dao vừa bén lại vừa cứng, lưỡi dao được người ta bỏ vào khe hở giữa các phím đen của đàn piano!”
“Theo trí nhớ của Đan Đan, vị trí đặt lưỡi dao là vị trí ít dùng tới, chỉ có bản nhạc mà Đan Đan lựa chọn mới dùng tới phím đó, hơn nữa đó còn là một nốt trọng âm cần dùng lực khá mạnh.”
“Ồ, nói vậy người đặt lưỡi dao vào đó chắc chắn nhắm vào con gái bác rồi?” Triệu Ngọc hỏi.
“Chắc chắn là vậy! Cho dù những thí sinh khác có đàn tới phím đó thì cũng không phải là nốt trọng âm, nên cho dù bị lưỡi dao cứa phải thì cũng không nghiêm trọng như con gái tôi!” Bà cụ trả lời.
“Nếu như vậy, người đặt lưỡi dao vào chắc chắn là một trong chín người còn lại lọt vào vòng thi chung kết! Có người ganh tỵ với tài năng của con gái bác, hoặc là lo sợ con gái bác đạt được thành tích tốt hơn mình nên mới làm như vậy! Thủ đoạn này quá vô đạo đức!” Triệu Ngọc tức giận mà nói: “Lúc tay của con gái bác bị thương, chắc chắn kẻ này đang âm thầm quan sát! Mọi người vừa đi khỏi thì gã ta chạy ra xóa sạch mọi vết tích, lấy lưỡi dao đi, thậm chí ngay cả nửa đầu ngón tay của con gái bác cũng không để lại. Kẻ này quả thật là quá mất nhân tính!”
“Chúng tôi cũng biết vậy.” Bà cụ lắc đầu một cách bất lực: “Nhưng mà thời đó không có camera, hung khí cũng không tìm được, hơn nữa, thời gian gián đoạn quá lâu cho nên dấu vân tay, vết máu... cũng đã không còn nữa rồi. Không có chứng cứ thì làm sao mà điều tra được nữa chứ? Mặc dù sau khi khỏi bệnh ông nhà tôi có lên hỏi han nhiều lần, nhưng đến cuối cùng, vụ án này bị bỏ sang một bên, coi như sống chết mặc bay rồi.”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, nếu chuyện này mà xảy ra ở hiện tại thì chắc chắn có thể tóm được kẻ gian ác kia, loại người này thực sự quá kinh tởm.
“Ban đầu, mặc dù ngón tay của Đan Đan bị thương,” bà cụ vừa nhớ lại vừa kể tiếp, “nhưng qua một khoảng thời gian luyện tập vật lý trị liệu thì cũng hồi phục khá tốt. Không những phần đầu ngón tay bị mất đã mọc lại thêm một chút, mà ngón tay cũng không đến nỗi hoàn toàn không co duỗi được, chỉ là hơi tốn sức một chút mà thôi.”.
“Thế nhưng, phải rất lâu sau tôi và bố nó mới nhận ra, hóa ra Đan Đan không chỉ bị thương ở ngón tay, mà còn bị thương ở trong lòng.”
“Chuyện bị cắt ngón tay đã để lại nỗi ám ảnh đáng sợ trong lòng Đan Đan! Ban đầu nó còn thử đàn một chút, nhưng sau đó dần dần nó không dám đàn nữa. Lúc nghiêm trọng nhất, thậm chí chỉ nhìn thấy đàn piano thôi thì cả người con bé đã run lên cầm cập! Tôi và bố nó tốn rất nhiều tiền mời không ít bác sĩ tâm lý nhưng vẫn không trị khỏi cho con bé.”
“Cứ như vậy kéo dài đến mấy năm, tiêu tốn hết sạch mọi sức lực và của cải, rồi sau đó chúng tôi đã hoàn toàn không còn ôm hy vọng gì nữa. Chuyện này quả thật là một cú sốc quá lớn đối với bố Đan Đan, từ đó ông ấy bệnh nằm liệt giường, không lâu sau thì nhắm mắt xuôi tay, rời xa chúng tôi.”
“Haiz!” Bà cụ lại thở dài: “Đây đều là mệnh hết! Cũng may, con gái tôi mạnh mẽ kiên cường, không sợ cực sợ khổ, hai mẹ con tôi cũng coi như chống đỡ được cái gia đình này! Nhưng bây giờ tôi lại...”
Chắc là bà cụ định nói tới chuyện mình bị mắc bệnh ung thư, nhưng nghĩ một lúc rồi lại thôi, chuyển sang chuyện khác: “Đồng chí này, cậu xem, lát nữa gặp con gái tôi, cậu tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện này đấy! Coi như cậu làm ơn làm phước đi!”
Nói tới chuyện đau lòng, bà cụ lại nghẹn ngào sùi sụt.
Triệu Ngọc khẽ gật đầu, trong lòng cũng rất cảm thông với gia đình bà cụ. Nếu gia đình họ sinh ra đã nghèo khổ thì đã đành, đằng này rõ ràng họ có cả một tiền đồ xán lạn phía trước, nhưng lại bất hạnh mà bị hủy hoại trong chớp mắt. Số phận như vậy càng khiến người ta thương xót.
Nếu như không xảy ra chuyện cắt đứt tay, thì không chừng họ cũng có cuộc sống giống như Lạc Mỹ Na hay là Lý Tân Hoa, thậm chí là tốt hơn cả họ!
“Nếu đã thế,” Triệu Ngọc lại hỏi, “vậy sao khi đó gia đình bác lại không về quê? Tình hình khó khăn như vậy, mà không tìm người thân nào giúp đỡ sao?”.
“Vậy là đồng chí không hiểu rồi!” Bà cụ chán nản nói: “Tính tình bố của Đan Đan rất cố chấp, bà con họ hàng đều bị ông ấy đắc tội hết cả. Lúc đó, sau khi bán đi căn nhà của tổ tiên, ông ấy quyết đánh cuộc một chuyến cho con bé, sau rồi còn mặt mũi nào mà quay về chứ!”
À...
Chẳng trách sau cuộc thi đàn piano đó, cả gia đình nữ thần đồng như bốc hơi khỏi thế gian! Hóa ra sự thật là như vậy, điều này trước đây Triệu Ngọc hoàn toàn chưa nghĩ tới.
Có điều là, mặc dù hắn không ngờ tới được những chuyện của nữ thần đồng, nhưng về vụ án chặt tay thì ngược lại. Tất cả những gì mà bà cụ nói, đủ để chứng minh phương hướng điều tra của Triệu Ngọc là hoàn toàn chính xác.
Thông qua lời kể của bà cụ, vị nữ thần đồng này đã được Triệu Ngọc liệt thành nghi phạm số 1 của vụ án chặt tay.
Lý do của hắn quá đầy đủ. Cuộc đời của Lý Đan bị hủy hoại trong cuộc thi đàn piano lần đó, cô ta hoàn toàn có động cơ đi báo thù những người có khả năng từng hãm hại mình.
Lý Đan bị thương ở tay phải, tất cả những nạn nhân trong vụ án chặt tay đều bị mất tay phải! Giữa hai chuyện này không thể nào không có liên quan gì với nhau được, đúng không?
Triệu Ngọc từng xem qua hồ sơ bệnh án của mẹ Lý Đan. Mẹ cô ta từng làm phẫu thuật vào tháng năm năm ngoái, vừa đúng vào thời điểm sau khi kết thúc hai lần gây án của vụ án chặt tay. Sau đó qua chín tháng xạ trị, mẹ cô ta bước vào thời kỳ nghỉ ngơi dưỡng bệnh, vì vậy cô ta lại có cơ hội để ra tay, gây án lần thứ ba!
Hơn nữa, kết hợp với những nhân tố như cô ta từng làm việc ở đoàn kịch, gia đình lại sống ở khu vực nhạy cảm như thế này…
Triệu Ngọc càng cảm thấy lần này mình thật sự đã chạm vào chân tướng của vụ án! Hung thủ mà hắn cực khổ tìm kiếm chắc chắn là nữ thần đồng - Lý Đan.