Ýcủa Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng, hắn muốn đi cùng Miêu Anh lên núi, tiếp tục điều tra manh mối có liên quan đến vụ án giết người ở mộ cổ, lần theo dấu vết đám trộm mộ đang tìm kiếm tung tích của tượng Phật bằng vàng.
Đương nhiên, bên cạnh công việc, Triệu Ngọc cũng ôm một đống suy nghĩ riêng của mình. Thứ nhất, nếu Miêu Anh đồng ý cái hẹn này, vậy hai người bọn họ cô nam quả nữ cùng xâm nhập vào rừng rậm, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. Thứ hai, nếu chẳng may… tất nhiêu là “Nếu như chẳng may”, thật sự có thể tìm được tượng Phật bằng vàng, vậy có phải… Ha ha ha…
Bởi vậy, Triệu Ngọc lập tức nhìn trúng cơ hội tốt có thể thu được cả tiền lẫn sắc đẹp này, nên mới đề nghị Miêu Anh như thế.
“Đội trưởng, tôi cũng muốn đi!”
Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, Miêu Anh còn chưa nói gì thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói rất không hợp với hoàn cảnh. Hóa ra là Mã Uy, chẳng những cậu ta chen vào mà thậm chí còn hăng hái giơ tay lên, xung phong nhận việc: “Tôi là thành viên thuộc câu lạc bộ phượt, trong đội cảnh sát thì tôi chính là chuyên gia về dã ngoại đấy…”
“Chuyên chuyên cái đầu cậy ấy?” Sao Triệu Ngọc chịu để người khác phá hỏng chuyện tốt của mình chứ, hắn vội vàng trợn trừng mắt lên: “Tôi mới là chuyên gia đây này! Người ta gọi tôi là Ngài Triệu Hoang Dã đấy có hiểu hay không? Còn cần đến cậu à?”
Sau khi mắng xong, Triệu Ngọc lập tức nháy nháy mắt với Mã Uy, ý là cậu đừng có thêm phiền cho ông đây nữa mà, được không?
Mã Uy khờ khạo, không nhìn ra được ý của Triệu Ngọc nên vẫn muốn nói thêm gì đó. May mà có Lan Bác khôn khéo, cậu ta vừa nhìn là hiểu ngay, vội vàng quát Mã Uy: “Này Mã Uy, cậu mà là chuyên gia khỉ gì? Lần trước đi dạo công viên còn lạc đường kìa!” Lan Bác lắc đầu nói: “Cậu nói cậu chen vào làm gì cho loạn thêm? Đội trưởng Miêu nghỉ phép, nhưng chúng ta có được nghỉ đâu, đều phải ở lại Cục Cảnh sát trực đấy! Lỡ như đám trộm mộ đó lại xuất hiện nữa thì sao?”
“Ừm… Anh… Nhưng mà…” Mã Uy nghẹn đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mặt, nói không nên lời.
Triệu Ngọc vội vàng gật nhẹ đầu với Lan Bác, trong lòng thầm nói, vẫn là cậu em Lan Bác này thấu hiểu lòng mình nhất.
“Hả? Cái gì? Không cho điều tra nữa?” Giờ đây, cuối cùng Lương Hoan cũng biết được tình hình thực tế. Anh ta bỗng tức giận rống lên: “Mấy ông ngồi trên đó thì biết gì? Tôi… tôi đã tốn bao nhiêu công sức có biết không!? Tôi… nhóm chuyên gia kinh Phật và chuyên gia di sản văn hóa mà tôi mời về phải làm sao bây giờ? Đến tối tôi còn phải mời bọn họ ăn cơm nữa đó! Lần này gặp họa rồi!”
“Không sao.” Miêu Anh xua tay, nói: “Anh Lương, anh cứ việc mời, tôi sẽ thanh toán cho anh!”
“Ôi trời, đội trưởng Miêu, không phải chuyện thanh toán đâu! Tượng Phật bằng vàng đó chính là bảo vật quốc gia đấy!” Lương Hoan buồn bực nói: “Nếu như có thể tìm ra, đây chính là chuyện lớn ích nước lợi dân, dựa vào cái gì không cho chúng ta điều tra chứ? Đây… Haizzz!”
“Không sao.” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Anh Lương, anh cứ đi tra tiếp đi. Về chuyện cấp trên thì đã có tôi và đội trưởng Miêu gánh vác rồi! Bên cạnh mấy nội dung kinh Phật ấy, anh hãy kết hợp với nhóm Hồ Bân bọn họ điều tra kỹ càng hơn, để xem cuối cùng đám trộm mộ đó muốn tìm thứ gì trong những kinh Phật kia?”
“Đúng!” Miêu Anh cũng hùa theo: “Xem có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm của chúng ta không! Anh không cần quan tâm chuyện cấp trên! Tuy tôi nghỉ phép, cấp trên cũng không cho điều tra nữa, nhưng nếu như chúng ta có thể phá được vụ án này thì đây vẫn là một vinh quang rất lớn!”
“Đúng!” Lan Bác cao giọng hô: “Chủ yếu là có thể tát vào mặt tên mặc váy Phó Kiếm Tinh kia! Tìm được tượng Phật bằng vàng thì chúng ta có thể khiến hắn ta bẽ mặt… Kiểu gì cũng phải tát cho bằng được! Ai bảo hắn ta ngạo mạn!”
“Ừm… Được rồi! Tôi còn phải nghĩ cách, các cậu làm việc của các cậu đi!” Dứt lời, Lương Hoan lại nói với Triệu Ngọc: “Đúng rồi, tổ trưởng Triệu, chuyện này… Hôm nay Trương Cảnh Phong đã đến ngục giam Tần Nam. Cậu ta nói, cậu ta điều tra được một manh mối liên quan tới xác nữ mặc trang phục cổ. Cậu ta bảo là trong ngục giam có tên tội phạm có lẽ biết nạn nhân này, lát nữa sẽ báo tin về cho cậu!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu rồi nói với các thành viên tổ A: “Nếu cấp trên đã không cho điều tra vụ án giết người ở mộ cổ, vậy thì chúng ta điều tra thêm về vụ án xác nữ mặc trang phục cổ! Tất cả mọi người hãy phối hợp với Trương Cảnh Phong! Nếu có thể phá được vụ án này, ít nhất chúng ta cũng có được giải an ủi mà!”
Các cảnh sát đồng loạt gật đầu.
Dứt lời, hắn lại híp mắt nhìn Miêu Anh, hỏi lần nữa: “Vừa rồi cô nói chúng ta phải thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, vậy tức là cô đã đồng ý rồi đúng không? Đội trưởng Miêu, khu không người của Tần Sơn, có hẹn với tôi không đây?”
Bởi vì đột nhiên bị cách chức tạm thời, Miêu Anh vốn đang trong cơn phẫn nộ. Thế nhưng chợt thấy nụ cười lưu manh kinh điển của Triệu Ngọc, cô lại nhịn không được mà hé môi nở nụ cười, sau đó quả quyết nói: “Hẹn! Sao lại không hẹn chứ!?” Cô lạnh lùng nói: “Có điều, anh vừa nói là anh mời mà! Nên anh phải chuẩn bị tất cả những dụng cụ cắm trại đấy!”
“Thật hả!? Cái đó… Cái đó… Còn cần phải nói sao?” Vừa nghe mỹ nhân đồng ý lên núi cùng mình, Triệu Ngọc sung sướng đến mức nói cũng lắp bắp: “Cô yên tâm, tôi sẽ mua những dụng cụ tốt nhất! Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho quản lý lâm nghiệp, thuê một chiếc máy bay trực thăng từ chỗ bọn họ. Ha ha ha…”
“Wow!” Lý Bối Ni bĩu môi: “Lần đầu tiên thấy đàn anh hào phóng như vậy!”
“Tổ trưởng Triệu!” Ai ngờ, Đại Phi chính trực chất phác bỗng nhiên giơ tay xin phát biểu ý kiến: “Hay là bọn tôi cũng đi cùng luôn! Tôi cảm thấy, phạm vi tìm kiếm rộng như vậy, phái thêm một số người thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút. Mà khi đó cũng tiện chăm sóc lẫn nhau…”
“Ừ…” Triệu Ngọc hung hăng trợn mắt liếc anh ta một cái, vội vàng đáp lại: “Anh Đại Phi à, anh vẫn chưa rõ ư? Công việc ở đây là quan trọng nhất, thiếu trụ cột vững chắc như anh sao mà được? Bọn tôi còn cần anh phối hợp tác chiến đấy! Còn nữa, rõ ràng cấp trên đã ra lệnh cấm rồi, nếu tự dưng trong văn phòng vắng bóng thật nhiều người, vậy chẳng phải chúng ta sẽ nhanh chóng lộ tẩy sao? Phải hạ mình… hạ mình… hiểu không?”
“Nhưng mà, đội trưởng Miêu đã nghỉ phép, nếu tổ trưởng Triệu cậu lại xin nghỉ…” Mã Uy mắt đui tai điếc lại tiếp lời: “Vậy bọn tôi bên này chẳng khác nào rắn mất đầu cả. Hay là, cậu ở lại…”
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc thật muốn giết người. Hắn đứng dậy quát Mã Uy một tiếng thật to: “Mẹ nó, sao anh nói nhiều quá vậy? Có phải anh chịu tội đâu?”
“Đúng đấy, chỉ là…” Lan Bác vội vàng xen vào giảng hòa: “Lên núi thôi mà, vẫn có thể liên lạc bằng điện thoại! Hơn nữa, chẳng phải còn tổ trưởng Mao Vĩ hay sao! Anh bận tâm làm cái quỷ gì? Đi thôi đi thôi, đi vệ sinh với tôi…”
Nói xong, Lan Bác không để ý tới Mã Uy phản đối, kéo cánh tay lôi anh ta đi.
“Ừ… Ha ha ha…” Triệu Ngọc quay đầu lại nói với Miêu Anh: “Vậy chúng ta quyết định rồi nhé, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị đồ đạc ngay. Sáng mai chúng ta lập tức khởi hành lên đường, được không? Tôi… hay là tôi tới đón cô…”
Thấy dáng vẻ nịnh nọt của Triệu Ngọc, Miêu Anh bật cười. Cô cười rất lâu rồi mới đáp lại: “Đói rồi, đi ăn cơm…”
Nói xong, cô quay đi thu dọn ít đồ đạc, cũng không thèm để ý tới Triệu Ngọc mà cứ thế rời khỏi phòng làm việc.
Tròng mắt Triệu Ngọc xoay chuyển, vội vàng đi theo sau lưng Miêu Anh ra khỏi phòng làm việc…
“Tôi… Tôi nói sai gì rồi sao?” Vẻ mặt Đại Phi khó hiểu.
“Ha ha ha…” Lý Bối Ni cười ha ha, nói: “Anh Đại Phi à, chẳng phải anh đã kết hôn rồi sao? Chẳng lẽ, vợ của anh được mua về từ internet à?”
“Mua qua internet, không đúng? Cô có ý gì?” Đại Phi bối rối.
“Chẳng lẽ… anh chưa từng yêu đương bao giờ ư?” Lý Bối Ni bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại tiếp tục gõ phím.
“Yêu đương? Không phải chứ? Yêu đương ư, đây là…” Đại Phi vẫn không thể hiểu được, tự lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà còn vụ án! Vụ án quan trọng hơn so với yêu đương chứ? Haizzz…”