Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng đi đến quán lẩu, chọn một căn phòng riêng trang nhã có máy lạnh. Lúc này, Miêu Anh đang cúi đầu xem thực đơn, còn Triệu Ngọc thì đọc một đoạn tin tức tài liệu trên di động cho Miêu Anh nghe: “Vào năm ngày trước, viện bảo tàng thành phố bị trộm đột nhập, đổi ổ cứng camera giám sát. Vụ này xảy ra sau vụ ở chùa Kim Phật.” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì kẻ trộm cực kỳ cẩn thận, hơn nữa cũng không trộm đi thứ gì, cho nên tới hôm nay lúc viện bảo tàng bảo trì hệ thống, nhân viên công tác mới phát hiện việc này!”
Sau khi cất điện thoại đi rồi, Triệu Ngọc còn nói: “Không cần đoán cũng biết, tình huống của viện bảo tàng chắc chắc cũng giống như ở Cục Văn hóa Khảo cổ và chùa Kim Phật. Rất hiển nhiên, đám trộm mộ đang muốn tìm kiếm thứ có liên quan đến kinh Phật! Tôi đã phái Tiểu Lưu bí mật qua đó điều tra rồi. Tiểu Lưu lạ mặt, người khác không quen biết cậu ta!
“Cô xem, như vậy thì trình tự thời gian đã rất rõ ràng: Đầu tiên đám trộm mộ đến đào mộ của Thái thú Khâu Thành, sau đó tới Cục Văn hóa Khảo cổ trộm tư liệu liên quan tới bia khắc, tiếp đó lại đến chùa Kim Phật và viện bảo tàng…” Triệu Ngọc nghiêm túc phân tích: “Nếu như bọn chúng đã sưu tập đủ tư liệu, vậy thì chắc là đã lên núi rồi! Tôi đoán, nếu chúng muốn vào núi thì phải mang theo không ít người và vật dụng. Chỉ cần chúng ta tới hỏi thăm các thôn xóm gần đó, nói không chừng có thể nghe ngóng được chút gì!”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, Miêu Anh vẫn luôn cúi đầu đọc thực đơn.
Chờ Triệu Ngọc nói xong rồi, bấy giờ cô mới khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Triệu Ngọc, anh cho rằng… tượng Phật bằng vàng thật sự tồn tại à?”
“Ừm, cô… hỏi như vậy là có ý gì?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Hừ!” Miêu Anh nghiền ngẫm rồi hừ lạnh, nói: “Tôi thấy, anh hẹn tôi lên núi là có mục đích không thuần khiết đâu! Chỉ có hai người chúng ta, có phải…”
“Hả? À…” Đương nhiên Triệu Ngọc biết rằng với trí thông minh siêu đẳng của Miêu Anh thì cô đã sớm đoán được những mưu đồ xấu xa trong lòng mình rồi. Vì thế, hắn giơ tay phải lên, giả vờ thề thốt: “Xin đội trưởng Miêu yên tâm, nếu như sau khi lên núi, tôi nhìn lén cô đi vệ sinh, tắm rửa, hay là ngầm gợi ý đánh dã chiến gì đó với cô… Tóm lại, phàm là tôi có suy nghĩ gì lệch lạc, vậy tôi sẽ tình nguyện tự phế võ công, mặc cho cô xử trí!”
“Thôi cho tôi xin!” Miêu Anh dùng vẻ mặt xem thường phóng đại gấp trăm lần nhìn hắn, nói: “Từ việc anh có thể nghĩ tới những chuyện xấu xa này, chứng tỏ trong lòng anh cũng chẳng sạch sẽ gì đâu! Chẳng qua tôi chỉ thấy lo lắng, sợ chúng ta tìm nhầm hướng mà thôi!”
“Nhầm hướng?” Triệu Ngọc vội vàng an ủi: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cô đã được nghỉ phép rồi, đừng có tiếp tục gia tăng áp lực cho mình nữa có được không vậy? Chúng ta lên núi, nếu đạt được kết quả gì thì quá tốt, còn nếu không có thì cứ xem như du lịch giải sầu là được rồi!”
“Haizzz!” Miêu Anh kêu phục vụ tới gọi món ăn trước, sau đó mới thở dài nói với Triệu Ngọc: “Đại Phi thường nói, đằng sau mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt!”
“Triệu Ngọc, anh không biết đâu, tôi đã tới nhà của Đổng Phái Trác rồi! Người vợ lớn tuổi và con gái duy nhất của ông ta, cả hai người bọn họ đều làm việc trong ngành khảo cổ này. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, mẹ con họ không những đau đớn tột cùng mà còn bị áp lực rất lớn nữa!”
“Áp lực?” Triệu Ngọc không hiểu.
“Rất nhiều dấu hiện đã chỉ ra rằng đám trộm mộ đó không phải bỗng dưng xuất hiện, mà chúng đã cấu kết với ba chuyên gia kia. Đó không phải là một vụ bắt cóc đơn thuần!” Miêu Anh giải thích: “Bởi vậy, bây giờ đã có không ít tin đồn lan truyền, nói là ba người bọn họ vì tượng Phật bằng vàng nên mới hợp tác với trộm mộ. Không những thế mà còn có những lời đồn khó nghe hơn nữa cơ!”
“Vợ chồng Đổng Phái Trác làm công việc khảo cổ cả đời, điều mà họ để ý nhất chính là danh tiếng của mình. Vậy mà giờ đây, chẳng những người không còn, mà ngay cả danh tiếng cũng sắp không giữ được! Anh nói xem, áp lực này có lớn hay không?”
“Ừm…”
Triệu Ngọc yên lặng gật đầu. Quả thực từ khi vụ án xảy ra đến nay, hắn vẫn luôn chú ý đến vụ án và tượng Phật, nhưng lại chẳng hề để tâm gì đến những người nhà của nạn nhân, không nghĩ đến việc vụ án này mang đến cả bi thương lẫn áp lực rất lớn cho họ.
“Cho nên,” Miêu Anh nói một cách đầy ẩn ý: “Chúng ta cần phải phá vụ án này nhanh hơn. Cho dù ba chuyên gia này thật sự đã cấu kết làm bậy với đám trộm mộ, thì ít nhất chúng ta cũng có thể đưa ra một sự thật rõ ràng! Dù sao vẫn còn tốt hơn là bị giày vò như bây giờ…”.
“Hiểu rồi!” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên với cô, khen ngợi: “Thật sự là nghe đội trưởng Miêu nói, còn hơn là ăn mười quả thận!”
“Miệng toàn lời khốn kiếp!” Miêu Anh uống ngụm nước, bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói tiếp: “Tôi đã nghe ngóng rồi. Nếu tôi đoán không sai thì tên tiểu nhân Phó Kiếm Tinh kia đã mách lẻo chuyện tôi đánh nhau với các lãnh đạo! Xem ra trận đánh ấy cũng là do hắn ta đặt bẫy!”
“Thật sao?” Triệu Ngọc đấm một cú lên bàn: “Tên tiểu nhân âm hiểm này, để xem sau này tôi làm sao trừng trị hắn ta! Dám đối nghịch với bạn gái của ông đây, đúng là ngại mình chết chậm quá mà!”
“Làm ơn đi, ai là bạn gái của anh hả?” Miêu Anh lườm hắn một cái: “Tôi đồng ý lên núi với anh mà không cho những đồng nghiệp khác cùng đi theo, thật ra là không muốn đưa bọn họ vào chốn nguy hiểm mà thôi! Tên nhãi được gọi là Ngài Triệu Hoang Dã nhà anh, anh có nghĩ tới chuyện đám trộm mộ kia chẳng phải hạng người bình thường gì hay không? Nếu như chúng ta thật sự gặp phải chúng ở vùng núi đồi hoang dã thì nguy hiểm lắm đấy!”
“Hả?”
Triệu Ngọc vò đầu. Không cần phải nói, trong đầu hắn toàn là tượng Phật bằng vàng nên đúng là chưa từng nghĩ tới điều này. Có điều, bởi vì thời gian đã qua quá lâu rồi nên hắn cảm thấy, có lẽ đám trộm mộ đã hoàn thành nhiệm vụ và cao chạy xa bay mất rồi. Sở dĩ hắn còn muốn lên núi chỉ vì muốn tìm tung tích của chúng mà thôi.
Bây giờ, khi nghe Miêu Anh đề cập đến vấn đề này, Triệu Ngọc lập tức trổ hết tài nghệ nói chuyện của mình ra, vỗ ngực nói: “Đội trưởng Miêu, cô cứ yên tâm, Triệu Ngọc tôi dù có liều cái mạng già này cũng sẽ bảo vệ cô an toàn! Lòng trung thành của tôi dành cho cô có trăng sao chứng giám. Vì cô, tôi có thể lên núi đao xuống vạc dầu cũng không chối từ, đi trong nước bơi trong lửa…”
“Xì…” Miêu Anh chà chà cánh tay nổi đầy da gà: “Triệu Ngọc, anh đừng có chém gió như vậy nữa được không? Tôi đồng ý, nhưng Cục trưởng Loan chưa chắc đã đồng ý cho anh nghỉ đâu. Bây giờ tôi bị ép nghỉ phép, bà ta còn hi vọng anh lên làm diễn viên chính kia kìa!”
“Bà mẹ nó chứ…” Triệu Ngọc khinh thường mắng: “Ép người phụ nữ tôi yêu phải nghỉ phép, còn kêu ông đây tới chống đỡ hả? Cửa sổ cũng không có đâu! Ông đây đã có hẹn rồi, sáng ngày mai xuất phát, con mẹ nó ai cũng đừng hòng ngăn cản ông! Cùng lắm thì ông đây xin từ chức!”
“Anh… Anh đó…” Thấy Triệu Ngọc nói năng dõng dạc như thế, dù ngoài mặt Miêu Anh tỏ vẻ khinh thường, nhưng mà trong lòng lại nóng rực…
…
Đêm đã khuya nhưng lúc này Triệu Ngọc vẫn còn ngồi trước ngọn đèn, liệt kê danh sách và chuẩn bị những món đồ cần dùng để ngày mai lên núi. Trước đó, hắn đã đến cửa hàng bán những vật dụng cắm trại chuyên nghiệp nhất để mua sắm những thứ cần thiết, trước mắt chỉ còn lại một số đồ dùng sinh hoạt khác.
Bởi vì Miêu Anh bị ép nghỉ phép, Triệu Ngọc thì tạm thời không có nhiệm vụ gì cần làm, nên họ không thể nào xin lấy súng được. Vì vậy, hắn chỉ đành mang theo hai cây gậy phóng điện, chuẩn bị dùng trong bất cứ tình huống nào.
Giờ phút này, Triệu Ngọc đã hoàn thành kỳ ngộ hôm nay, độ hoàn thành là 94%. Hắn lại lấy được một kính nhìn xuyên đêm tàng hình cực kỳ quan trọng!
Mặc dù kính nhìn xuyên đêm này thoạt nhìn không được cao cấp lắm, nhưng nó lại là một đạo cụ có tính thực dụng rất cao. Nhất là khi đến vùng dã ngoại tối om, nó càng tỏ rõ ưu thế hơn.
Hôm nay Triệu Ngọc mở ra quẻ “Cấn Khảm”, không những hắn sẽ đạt được tiến triển ở phương diện điều tra vụ án, mà có vẻ còn nhận được một tin vui đặc biệt ở phương diện tình cảm nữa.
Có thể đi du lịch cắm trại với nữ thần trong lòng, đây thật sự là một chuyện tốt trong đời đáng để người ta phấn khởi và chờ mong. Không biết chuyến đi Tần Sơn ngày mai có thuận lợi hay không đây!?