Thật ra, từ đầu đến cuối, điều mà Triệu Ngọc lo lắng nhất là Miêu Anh không phục việc mình bị cho nghỉ. Hắn sợ cô sẽ vận dụng chỗ dựa sau lưng mình để tìm lại thể diện!
Chỉ cần cô làm nũng ăn vạ với người mẹ có thế lực hùng hậu của mình, có khi sẽ xảy ra biến chuyển nghiêng trời lệch đất gì đó .
Mà nếu cô làm vậy thật, thế thì tất cả mọi nỗ lực của Triệu Ngọc đều sẽ đổ sông đổ biển hết. Đến lúc đó, đương nhiên Miêu Anh sẽ đến Cục Cảnh sát để điều hành chứ không tiếp tục lên núi cùng hắn nữa.
Nhưng mà cũng may, qua những lời nói bóng nói gió trong bữa cơm tối vừa rồi, hắn thấy Miêu Anh không hề biểu hiện ra chút ý tứ gì về chuyện ấy. Xem ra cô cũng không muốn quấy rầy mẹ mình mãi.
Vả lại, đây chẳng qua chỉ là ép nghỉ phép mà thôi, làm vậy coi như đã phạt nhẹ rồi. Nếu đổi lại là người khác, e là chẳng thể giữ nổi cái ghế của mình.
Chậc chậc…
Trong lúc thu xếp đồ đạc, Triệu Ngọc vẫn luôn yên lặng cầu nguyện. Đại ca hệ thống à, có phải ngày mai mùa xuân của tôi sẽ đến không? Ngày mai đại ca làm ơn mở ra quẻ Khảm cho tôi được không? Ha ha ha…
Khi hắn đang vui sướng chìm đắm trong những ảo tưởng của mình thì bỗng nhiên Trương Cảnh Phong lại gọi đến.
Anh ta báo cáo với hắn rằng hôm nay anh ta đã đến nhà tù Tần Nam để hỏi thăm tìm hiểu tình hình, nhờ đó mà thu được một số manh mối liên quan tới người có thân phận Cách Cách kia. Dựa vào lời khai của một lão già buôn bán đồ cổ đã hơn bảy mươi tuổi thì xưa kia, Cách Cách chính là thương nhân thu mua đổ cổ lớn nhất trong nước!!!
Lúc đó chính là thời kỳ mà bọn trộm mộ tung hoành ngang dọc ở Tần Sơn, rất nhiều kẻ có liên hệ với vị “Cách Cách” này. Hễ bọn họ trộm được thứ gì đều sẽ đến chỗ cô ta để thủ tiêu.
Tuy nhiên, dù đã biết về nghề nghiệp của cô ta, nhưng còn thân phận thì lại là một điều bí ẩn khó lòng tìm ra được.
Theo như suy đoán của lão già buôn đồ cổ đó thì người phụ nữ được gọi là Cách Cách này thật sự còn rất trẻ. Trong nghề của họ, thông thường không thể nào có ông hoặc bà chủ nào trẻ đến vậy!
Vì thế, rất nhiều người trong số bọn họ sinh lòng nghi ngờ, nói rằng cô gái này chẳng qua chỉ là con rối của một ông chủ lớn nào đó mà thôi! Mà bởi vì cô ta thật sự quá đỗi xinh đẹp, nên trong giới thậm chí còn có rất nhiều lời đồn tai tiếng về mối quan hệ bao nuôi, trăng gió, bất chính...
Nhưng cuối cùng, những thông tin về cô ta như tên họ là gì, nhà cửa ở đâu, thậm chí là làm thuê cho ai, thì hoàn toàn không thể biết được!
Có điều, lão già bán đồ cổ này cũng đã cung cấp cho Trương Cảnh Phong vài cái tên để tham khảo thêm, có lẽ những người này sẽ biết cặn kẽ hơn một chút.
Sau khi nghe anh ta báo cáo xong, Triệu Ngọc lại yêu cầu anh ta điều tra sâu thêm chút nữa. Chỉ cần làm rõ được thân phận của người phụ nữ tên “Cách Cách” này, có lẽ ngày mà vụ án này được phá cũng không còn xa!
Cuối cùng, Triệu Ngọc cúp điện thoại, những dòng suy nghĩ lại quay ngược trở về với vụ án xác nữ mặc trang phục cổ.
Thật không ngờ người phụ nữ tên Cách Cách này lại là một tay tội phạm buôn lậu đồ cổ, hơn nữa còn có thể là một tên trùm!
Haizzz!
Vụ án này đã bị gác lại suốt mười tám năm, tuy cô ta rất có thể là một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, nhưng một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp cứ như vậy chết đi một cách bí hiểm, hơn nữa còn chết bằng một cách thức kỳ dị như vậy, thật sự vẫn làm cho người ta khó hiểu và tiếc hận.
Thế thì rốt cuộc cô ta chết do tranh đấu nội bộ trong giới, hay là vì liên quan đến tình cảm đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, thậm chí Triệu Ngọc còn suy diễn đến một tình huống đặc sắc đến nỗi không thể nào đặc sắc hơn được nữa. Hay là người phụ nữ tên Cách Cách này là cảnh sát nằm vùng? Bởi vì bại lộ thân phận nên mới bị đám tội phạm giết người diệt khẩu, phơi thây ngoài mộ?
Có điều, khi hắn suy nghĩ cẩn thận lại thì cảm thấy không có khả năng này. Bởi vì vân tay và ADN của thi thể đều còn đó, nếu thật sự là cảnh sát nằm vùng thì không thể nào trong thời gian dài như vậy còn chưa hủy bỏ bản án!
Như vậy… sau lưng vị “Cách Cách” này có bí mật gì không thể tiết lộ cho ai biết?
Còn nữa, vụ án này thật sự có liên quan đến vụ án giết người ở mộ cổ ư?
Không biết suy nghĩ bao lâu, cuối cùng hắn mới đi vào giấc ngủ.
…
Sáng sớm hôm sau, lần đầu tiên Triệu Ngọc không cần đồng hồ báo thức mà đã tự động tỉnh dậy. Tất nhiên rồi, hôm nay chính là ngày lành tháng tốt nên đương nhiên không thể tiếp tục ngủ nướng.
Mở quẻ!
Mở quẻ!
Trước khi châm thuốc, Triệu Ngọc còn lẩm nhẩm một đống chú ngữ Thiên linh linh Địa linh linh gì đó. Kết quả, đống chú ngữ này thật đúng là không phụ lòng hắn, sau cơn ho sặc sụa, hệ thống đã mở ra cho hắn một quẻ “Cấn Khảm”!
A Di Đà Phật!
Triệu Ngọc vội vàng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm niệm Phật. Đúng là muốn gì được nấy mà! Hắn đang mong ngóng Cấn và Khảm, cuối cùng cả hai đều mở ra, hoàn hảo quá đi mất!
Ha ha ha… Đám trộm mộ kia, Ngài Triệu Hoang Dã của chúng bay tới đây! Đội trưởng Miêu à, chồng tương lai của em đến rồi… Ha ha ha… Khụ khụ…
Vì niềm vui sướng lớn lao này mà Triệu Ngọc quên hết tất cả, bị tràng cười điên cuồng của chính mình làm cho bị sặc đến nỗi ho sù sụ, xém chút là ho cả mật đắng ra ngoài rồi.
Tối hôm qua hắn đã mượn một chiếc xe từ đơn vị về, thế là bây giờ hắn vứt hành lý lên xe rồi lái đến chỗ tiệm bán vật dụng dã ngoại hôm qua để lấy đồ về!
Ai ngờ, trước khi lên đường, hắn lại nhận được điện thoại của Miêu Anh.
Hiện tại vẫn còn chưa đến thời gian hẹn, Miêu Anh gọi điện thoại sớm như vậy khiến Triệu Ngọc bỗng cảm thấy bất an. Chẳng lẽ… lại có tình huống khẩn cấp gì đó? Chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu sao?
“Triệu Ngọc, có chuyện xấu rồi!” Mới vừa nhận điện thoại, Miêu Anh đã phán một câu xanh rờn như vậy.
Trong lòng Triệu Ngọc giật thót, toi rồi, chẳng lẽ kế hoạch thật sự hỏng hết rồi? Hắn không thể làm Ngài Triệu Hoang Dã? Mỹ nữ sẽ chạy thoát khỏi lòng bàn tay ư?
“Hôm qua chẳng phải anh kêu tôi đi đặt máy bay trực thăng trước à?” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Không có máy bay rồi! Người bên hàng không dân dụng nói, phía cảnh sát đã trưng dụng trực thăng của bọn họ, hơn nữa còn là cảnh sát hình sự!”
“Hả?” Triệu Ngọc thấy khá bất ngờ: “Cảnh sát hình sự… Chẳng lẽ là… Phó Kiếm Tinh?”
“Có thể lắm. Xế chiều hôm qua bọn họ đã lên núi, nhìn kiểu đó thì chắc là sẽ ở lại đó rất lâu!” Miêu Anh có vẻ hơi lo lắng: “Người liên lạc với tôi hôm qua không biết rõ tình hình, cho nên hôm nay chúng ta không thể nào tìm được máy bay trực thăng khác đâu!”
“Không phải chứ? Đừng nói là Cục Hàng không dân dụng lớn như vậy mà chỉ có mỗi một cái máy bay trực thăng thôi chứ?” Triệu Ngọc không hiểu: “Tìm cái khác không được à? Đâu phải ông đây không trả nổi tiền chứ?”
“Có, đương nhiên là có! Nhưng bên kia nói cái gì mà theo quy định hàng không, nên bây giờ ngoại trừ những chuyến bay mang tính chất chính phủ nhà nước thì mới được bay, còn tất cả những chuyến bay tư nhân đều không được xét duyệt!” Miêu Anh nói: “Tôi còn nhờ mấy người bạn hỏi giúp, nhưng đều không được!”
“Có khi nào cũng là do Phó Kiếm Tinh giở trò không?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Không lẽ gã ta đã nắm chặt vụ án này, sống chết cũng không để cho người khác nhúng tay?”
“Không biết nữa.” Miêu Anh nói tiếp: “Có điều tôi đã tra được, trực thăng của bọn họ cũng bay vào từ bên Vân Dương! Tôi đã phái Trương Diệu Huy đi thăm dò vị trí định vị của chiếc máy bay đó rồi. Mà tôi thấy, có lẽ địa điểm bọn họ tới cũng giống với nơi chúng ta muốn đi!”
“Vậy… chúng ta lái xe đến đó luôn đi!” Triệu Ngọc nêu ý kiến: “Chỗ nào không lái xe được nữa thì đi bộ! Hơn trăm cây chứ nhiêu, nếu nhanh chân thì có khi còn có thể bắt kịp bọn họ! Yên tâm, thứ mà mấy trăm năm nay cũng không lần ra được thì không có dễ tìm như vậy đâu! Cho dù bọn họ ngồi máy bay cũng chưa chắc có thể vượt mặt chúng ta!”
“Được rồi, cũng chỉ đành như thế!” Miêu Anh bất đắc dĩ gật đầu.
Sau đó, hai người hẹn nhau địa điểm gặp mặt. Triệu Ngọc chất tất cả mọi vật dụng lên xe rồi lái xe đi đón Miêu Anh, sau đó hai người họ cùng đi vào vùng núi nằm sâu trong huyện Vân Dương…