“Này đồng chí, thế nào rồi?” Bà cụ thấy Triệu Ngọc lúc thì phấn khích, lúc lại căng thẳng, vội lên tiếng hỏi: “Những thứ này có phải là thứ cậu cần tìm không? Con gái tôi là người tốt, các cậu phải bảo vệ nó thật tốt đấy!”
Triệu Ngọc vẫn còn đang trong tâm trạng kinh ngạc và rối bời cho nên không quan tâm đến câu hỏi của bà cụ. Ngoài việc xem kỹ những thông tin trong trang tư liệu có tấm hình ngôi mộ ra, hắn cũng xem hết một lượt những thông tin về Thiệu Lộ Lộ.
Cũng giống như những lần gây án trước, Lý Đan sớm đã lên kế hoạch rất kỹ lưỡng và chi tiết cho lần hành động tiếp theo! Ngôi mộ có lỗ kia chính là thứ mấu chốt của lần gây án này.
Hóa ra, chủ nhân của ngôi mộ chính là người bố đã mất của Thiệu Lộ Lộ! Nhiều năm trước, bố cô ấy đã mất vì bệnh tật, lá rụng về cội, tất nhiên di thể của ông được chôn cất trong khu mộ tổ tiên của gia đình mình.
Không ngờ, vì báo thù, Lý Đan còn nhắm tới cả mộ của người đã mất.
Từ lâu, cô ta đã đào một cái hố to trên mộ, sau đó làm giả một hồ sơ của cơ quan chức năng gửi cho Thiệu Lộ Lộ. Trong bộ hồ sơ đó nói rằng phần mộ của bố Thiệu Lộ Lộ không biết tại sao lại bị lún xuống. Bởi vì không rõ nguyên nhân, cho nên bọn họ hy vọng gia quyến nhanh chóng xử lý.
Mẹ của Thiệu Lộ Lộ đã lấy chồng khác từ lâu, một tay người bố đã nuôi cô ấy lớn lên. Những năm tháng học đàn piano trước kia cũng là bố luôn ở bên cô ấy.
Đương nhiên tình cảm mà cô ấy dành cho bố của mình cũng rất sâu sắc. Bây giờ lại nghe nói mộ của bố mình có vấn đề, cho dù Thiệu Lộ Lộ có bận tới đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ trở về xử lý.
Lý Đan đã tính toán trước hết mọi thứ. Mặc dù ở Tần Sơn, Thiệu Lộ Lộ vẫn còn một vài họ hàng, nhưng quan hệ vẫn không được tốt, chắc chắn cô ấy sẽ không nhờ họ hàng lo liệu giúp.
Hơn nữa, bây giờ cách ngày giỗ của bố Thiệu Lộ Lộ cũng chẳng bao nhiêu ngày nữa, dù thế nào thì cô ấy cũng quay về Tần Sơn để cúng tế. Nếu ngôi mộ có vấn đề, vậy thì tất nhiên cô ấy sẽ đích thân tới, hơn nữa sẽ tới sớm.
Tư liệu của Lý Đan vô cùng chi tiết. Đến nay, Thiệu Lộ Lộ vẫn độc thân, không có bạn trai. Nếu như trở về Tần Sơn để xử lý chuyện ngôi mộ, vậy thì công việc làm ăn ở Úc đa phần sẽ giao cho trợ lý giải quyết. Như vậy, rất có thể cô ấy chỉ đi về Tần Sơn một mình.
Nếu như vậy, sẽ tạo cơ hội tốt cho Lý Đan gây án.
Năm ngoái, Viên Lỵ Lỵ bị hại vào ngày 26 tháng 4, hôm nay cũng là ngày 26 tháng 4, vậy thì… nếu như Lý Đan thật sự sẽ ra tay với Thiệu Lộ Lộ thì có khi nào là hôm nay không?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc không khỏi hít một hơi lạnh, không biết lúc này Thiệu Lộ Lộ đã bị hại chưa? Có phải Lý Đan đã chặt cánh tay phải của Thiệu Lộ Lộ rồi hay không?
Lúc này, Triệu Ngọc vốn định nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Bối Ni, nói cho cô ấy biết những gì đã xảy ra. Nhưng sau khi lấy điện thoại ra, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa biết rốt cuộc Lý Đan định ra tay với Thiệu Lộ Lộ ở đâu.
Nếu như không tìm được vị trí của hai người này, vậy thì không có cách nào ngăn chặn Lý Đan cả!
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc đành phải tiếp tục xem xuống phía dưới.
Rất nhanh, từ trong vô số những thông tin trên giấy, hắn nhìn thấy một bản in thu nhỏ vé máy bay, phía dưới tấm vé, Lý Đan đánh dấu vào chỗ 3 giờ chiều ngày 26 tháng 4. Có lẽ đó là thời gian Thiệu Lộ Lộ xuống máy bay ở Tần Sơn.
Bây giờ là 4 giờ 15 phút, có nghĩa là lúc này Thiệu Lộ Lộ đã đến Tần Sơn được hơn một tiếng đồng hồ rồi! Trong hơn một tiếng đồng hồ ấy, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Thiệu Lộ Lộ đã ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm!
Triệu Ngọc lại nhìn xuống phía dưới, ngoài những hình ảnh trông như súng nước ra, thì không nhìn thấy những thông tin có ích nào nữa.
Không được!
Tuyệt đối không được kéo dài thời gian nữa.
Phải tìm được Thiệu Lộ Lộ ngay lập tức.
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc vội lấy điện thoại ra, chụp lại những chứng cứ quan trọng trên mặt giấy trắng. Do thời gian gấp gáp, có lẽ trên những tờ giấy trước mắt còn có rất nhiều thông tin quan trọng hơn nữa, vì vậy hắn chụp không sót một chữ nào.
Diện tích tấm dát giường rất lớn, không thể nào chụp hết tất cả vào một hình được, chỉ có thể chụp từng phần một. Do góc chụp, Triệu Ngọc bắt buộc phải quỳ trên tấm dát giường để chụp.
Nào ngờ, khi hắn vừa quỳ xuống, có một miếng gỗ bật lên giữa hai tờ giấy. Triệu Ngọc sờ tay thử mới phát hiện, hóa ra phía dưới lớp giấy trắng còn có một cái tủ giường rất to, chỗ bị bật lên là mép của nó.
Thật ra khi đó Triệu Ngọc đã vội lắm rồi, cho nên hắn không hề suy nghĩ gì nhiều, vươn tay gỡ mép rìa của tủ giường ra. Cùng với âm thanh rắc rắc của gỗ đã cũ, cả miếng ván tủ bị Triệu Ngọc dùng sức tách rời.
Kết quả…!
Triệu Ngọc chỉ nhìn lướt qua phía dưới một cái, liền vội vàng đóng tủ lại! không những đóng lại, hắn còn dùng hai tay đè mạnh tấm dát giường xuống.
Bà nội nhà nó!
Bà nội nhà nó!
Triệu Ngọc liên tục chửi thầm trong bụng không biết bao nhiêu lần, lúc này nhịp tim mới bình thường lại một chút, không đập nhanh như lúc nãy nữa.
Mặc dù chỉ nhìn một cái, nhưng Triệu Ngọc đã thấy rất rõ ràng, dưới tủ giường có ba cái bình thủy tinh lớn chứa chất lỏng gì đó, trong mỗi bình đều có một cánh tay người trắng toát.
Ôi trời ơi!
Triệu Ngọc cắn chặt răng. Cho dù có gõ nát đầu ra thì hắn cũng không thể nào ngờ được Lý Đan lại giấu tang vật quan trọng như vậy ở đây!
Đó là ba3 cánh tay người đó!
Để dưới giường ngủ của mình như vậy, lẽ nào trong lòng không thấy khó chịu chút nào sao?
Bỗng dưng Triệu Ngọc nhớ tới suy đoán ban đầu của mình, sở dĩ hung thủ để những cái tay đã chặt ở bên cạnh mình, có thể là giống như cách làm của những đại ca giang hồ, để bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy chúng, như vậy trong lòng mới được hả hận!?
Lúc nãy Triệu Ngọc vội vàng đóng tủ lại ngay lập tức, không phải là vì sợ hãi mà là hắn lo sợ rằng mẹ của Lý Đan sẽ nhìn thấy những cái tay đó. Nếu để bà cụ nhìn thấy thì rắc rối to rồi.
Cũng may, Triệu Ngọc là người từng gặp qua những tình huống còn khủng bố hơn, hắn cố đè nén sự căng thẳng và sốt ruột của bản thân, tỏ ra bình tĩnh nói với mẹ của Lý Đan: “Bác ơi, đúng rồi, đúng rồi!” Triệu Ngọc vừa nói vừa nhanh chóng trải lại ga giường, che hết những tư liệu kia đi: “Những thứ này chính là tư liệu quan trọng mà con gái bác đang nắm giữ. Những tư liệu này rất có ích cho cảnh sát, vì vậy bác phải giữ gìn chúng cẩn thận đấy ạ! Nếu không thì con gái bác sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
“Ôi trời!” Bà cụ không hề nghi ngờ những lời của Triệu Ngọc, cho nên bị dọa cho mất hồn: “Vậy vậy vậy vậy tôi phải làm thế nào đây? Có khi nào kẻ xấu sẽ tới nhà tôi không?”
“Bác yên tâm, bây giờ cháu sẽ báo ngay cho cảnh sát!” Triệu Ngọc nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại như cũ, còn dặn dò: “Bác ơi, chỉ mấy phút nữa sẽ có một đội cảnh sát tới đây lấy tư liệu! Bác yên tâm đi! Bác phải canh chừng căn phòng này cẩn thận đấy. Không gặp được cảnh sát, bác cũng đừng đi đâu cả đấy!”
“Ừ... ừ...”
Bà cụ vẫn hoàn toàn mù mờ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Triệu Ngọc đã đẩy cửa chạy nhanh như bay ra ngoài.
Thiệu Lộ Lộ!
Thiệu Lộ Lộ!
Triệu Ngọc vừa điên cuồng chạy về phía xe cảnh sát của mình, vừa nhẩm thầm trong lòng, không biết lúc này có thể cứu được Thiệu Lộ Lộ hay không? Cô ấy sẽ không trở thành người thứ tư bị chặt tay đấy chứ?