“Đàn anh, may quá, em đang định gọi điện thoại cho anh đây!” Từ trong điện thoại, giọng nói lanh lợi của Lý Bối Ni vang lên, “Sinh hoạt cá nhân của Lý Tân Hoa quả thật là quá rối loạn. Em vừa nhìn thấy cô ta đi cùng bốn người đàn ông vào khách sạn xong!”
“Hả… hả? Cái gì…” Triệu Ngọc vốn định nhanh chóng nói cho Lý Bối Ni biết việc của Lý Đan, không ngờ Lý Bối Ni lại cho hắn một câu như vậy, khiến cho hắn câm nín luôn.
“Phụt…” Lý Bối Ni phì cười: “Biết ngay là anh nghĩ bậy rồi mà. Em đùa đấy, người ta đến khách sạn để tham dự hội nghị đó! Ha ha ha...”
Ai da, mẹ kiếp!
Triệu Ngọc nhanh chóng ngắt lời của Lý Bối Ni, kể lại toàn bộ những thông tin mà hắn nhìn thấy ở nhà Lý Đan cho cô ta nghe.
Lý Bối Ni nghe xong thì ngẩn người ra luôn. Quả thật cô ấy chỉ là một nhân viên thực tập văn phòng, mặc dù năng lực điều tra không đến nỗi tệ nhưng bây giờ thật sự đã tìm ra được hung thủ, cô lại cảm thấy choáng váng.
“Đàn, đàn anh! Anh nói xem tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?” Lý Bối Ni run rẩy hỏi.
Làm thế nào?
Triệu Ngọc cũng là cảnh sát điều tra không có nhiều kinh nghiệm, gặp phải chuyện lớn long trời lở đất như thế này, hắn cũng cảm thấy rối bời.
Một mặt, phải nhanh chóng khống chế nơi ở của Lý Đan, thu thập chứng cứ phạm tội của cô ta và cánh tay phải bị chặt mất của những nạn nhân; mặt khác, phải gấp rút tìm ra tung tích của Lý Đan và Thiệu Lộ Lộ!
Triệu Ngọc biết rõ thời gian gấp gáp, nếu chỉ dựa vào hắn và Lý Bối Ni thì chắc chắn không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ gấp rút như vậy, họ cần phải xin thêm chi viện mới được. Nhưng Triệu Ngọc có khúc mắc với Lưu Trường Hổ và Khúc Bình, dù cho thế nào thì hắn cũng không muốn đem thành quả lao động cực khổ của bản thân dâng hiến cho hai người này được!
Qua một hồi suy tính thiệt hơn, cuối cùng Triệu Ngọc cũng nghĩ ra được kế sách. Hắn lập tức bảo Lý Bối Ni nhanh chóng liên hệ với nhân viên điều tra tổ A, nhờ họ đến khám xét nhà Lý Đan.
Do thường xuyên bị tổ B chèn ép, cho nên những cảnh sát trong tổ A hận tổ B thấu xương. Nếu như lần này họ có thể phá được vụ án chặt tay trước tổ B, đó chính là cơ hội tốt để được ngẩng cao đầu, hả lòng hả dạ, tất nhiên họ sẽ dốc hết sức để hoàn thành.
Còn chuyện tìm kiếm vị trí của Lý Đan và Thiệu Lộ Lộ, Triệu Ngọc dự định nhờ Trương Cảnh Phong giúp đỡ. Nếu như vị cao thủ trong việc tìm người này chịu ra tay giúp đỡ, chắc chắn có thể kịp thời tóm được tội phạm trong thời gian ngắn nhất.
Lý Bối Ni tất nhiên là đồng ý với sự sắp xếp của Triệu Ngọc, lập tức cúp điện thoại, chia nhau đi tìm chi viện.
Để Lý Bối Ni thuyết phục cảnh sát bên tổ A, Triệu Ngọc định gửi những tấm hình mà hắn chụp ở nhà Lý Đan cho cô ấy. Nào ngờ lại có một rắc rối khác, điện thoại của hắn không có mạng, làm sao gửi đây?
May mà Triệu Ngọc nhanh trí, hắn vội lái xe đến tiệm gà rán KFC ở đầu hẻm. Cửa hàng này chính là nơi trước kia Lạc Mỹ Na đến cầu cứu sau khi bị chặt tay.
Nhờ vào wifi xài ké ở chỗ đó, Triệu Ngọc mới gửi được hình cho Lý Bối Ni.
Sau khi gửi xong, Triệu Ngọc không dám chậm trễ thêm giây nào, lập tức gọi điện thoại cho Trương Cảnh Phong. Trương Cảnh Phong cũng là một kẻ không biết ăn năn hối cải, anh ta còn muốn giở trò cũ, cố tình kéo dài thời gian định chơi khăm Triệu Ngọc một vố.
Lần này Triệu Ngọc không hề tức giận một chút nào, chỉ dùng wifi của tiệm KFC, gửi hình ảnh những tư liệu của Lý Đan cho anh ta.
Vì vậy Trương Cảnh Phong lập tức chịu thua.
Biệt danh của anh chàng này là Lươn Lẹo, sao anh ta có thể không ngửi thấy mùi của lợi ích trong chuyện này được chứ? Nếu như anh ta có thể giúp Triệu Ngọc bắt được hung thủ của vụ án chặt tay này, thì tất nhiên anh ta sẽ được lãnh đạo coi trọng. Đây là vụ án chặt tay có tầm cỡ lớn đấy! Nếu như vụ án được phá, thì đương nhiên anh ta không cần phải ở đội Cảnh sát giao thông nữa rồi!
Nghĩ tới chuyện này, Trương Cảnh Phong vô cùng hăng hái, không còn dám nói nửa lời dây dưa với Triệu Ngọc nữa. Lập tức bảo Triệu Ngọc đợi trong chốc lát, anh ta sẽ bắt đầu tìm kiếm ngay.
Triệu Ngọc biết, lần này cái câu đợi chốc lát mà anh ta vừa nói đúng là “chốc lát” thật.
Quả nhiên, Triệu Ngọc mới chỉ đợi được năm phút thì có điện thoại gọi tới.
“Người anh em, lần này đúng là gặm phải mẩu xương cứng rồi!” Từ bên trong loa điện thoại, Triệu Ngọc có thể nghe thấy tiếng đánh máy nhanh như bay của Trương Cảnh Phong.
“Cái người tên Lý Đan này vô cùng cẩn thận, điện thoại của cô ta không thể định vị được. Không chỉ tắt máy thôi, mà còn rất có thể là tháo cả sim ra luôn rồi!”
Quả nhiên không ngoài dự đoán! Triệu Ngọc liên tục lắc đầu, cô Lý Đan này cẩn thận tỉ mỉ như vậy, sao lại không nghĩ đến việc định vị điện thoại chứ? Tất nhiên cô ta đã chuẩn bị từ trước rồi. Hơn nữa, cũng bởi vì điện thoại của cô ta không thể định vị được mà Triệu Ngọc có thể chắc chắn hơn rằng, cô ta sắp ra tay với Thiệu Lộ Lộ.
“Không sao, mau dò tìm Thiệu Lộ Lộ, à... không, bây giờ cô ta tên là Thiệu Gia Dĩnh! Mới từ Úc về, hiện giờ đang ở trong thành phố Tần Sơn rồi! Vé máy bay ở trong hình tôi gửi cho anh đó!” Triệu Ngọc nói liền một mạch. “Dò tìm được vị trí của cô ấy cũng được! Nhanh lên!”
“Tôi đang tìm đây nè chú!” Triệu Ngọc lập tức trả lời: “Tôi đã tìm được số điện thoại của cô ấy rồi, nhưng cô ấy sử dụng sim điện thoại quốc tế, định dạng mã số khác với nước mình, tôi... tôi cần chút thời gian!”
“Bao lâu?” Triệu Ngọc hỏi.
“Nếu như ở Cục Cảnh sát cũng phải mất khoảng mười phút, nhưng mà...”
“Sao? Anh không có ở Cục Cảnh sát hả?”
“Ừm... tôi đang dùng máy tính ở phòng đánh bi-a.”
“... Bà nội nhà nó, nếu mà anh có chết thì tôi chắc chắn sẽ mua một cái bàn bi-a đi đốt cho anh!” Triệu Ngọc mắng lớn.
“Tôi cố gắng, cố gắng nhanh nhất có thể... Cho tôi mười lăm phút, mười lăm phút thôi được không?” Trương Cảnh Phong năn nỉ.
Triệu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, mười lăm phút, nói không chừng tay của Thiệu Lộ Lộ cũng không còn nữa rồi! Nhưng mà chuyện đã đến nước này, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Cúp điện thoại, Triệu Ngọc vội xem những tấm hình trong điện thoại, hắn muốn xem thử mình có bỏ sót gì hay không?
Ai ngờ, xem được một lúc, trong đầu Triệu Ngọc bỗng nghĩ tới một chuyện. Hắn nhớ lại, lúc mà nhìn thấy ba bình thủy tinh có chứa tay người ở dưới giường kia, cái tủ giường vừa đúng còn trống ¼.
Có thể thấy chỗ đó lẽ ra phải còn một cái bình thủy tinh nữa mới đúng! Cái bình thứ 4 đó chắc chắn là chuẩn bị cho Thiệu Lộ Lộ.
Nếu như... hiện giờ cái bình không có ở trong tủ, vậy lẽ nào, Lý Đan mang cái bình đó bên mình sao? Cái bình lớn như vậy, không được tiện lắm thì phải?
Có phải lần này cũng giống như những lần gây án trước, Lý Đan đã để cái bình ở một nơi nào đó trước rồi?
Vậy thì... để ở đâu chứ?
Sân bay?
Không thể nào!
Sân bay nhiều người như vậy, cho dù có gan lì đến mấy thì Lý Đan cũng không thể hành động ở đó.
Vậy... ngoài sân bay ra thì sao?
Ờ...
Ờ...
Đột nhiên, Triệu Ngọc dường như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng tìm tấm hình có hình của ngôi mộ.
Đúng thế?
Thiệu Lộ Lộ tới Tần Sơn để làm gì chứ?
Là để sửa mộ cho bố cô ấy mà!
Máy bay tới Tần Sơn lúc 3 giờ chiều. Nếu như máy bay không bị muộn, thì rất có thể sau khi xuống máy bay, Thiệu Lộ Lộ sẽ đi thẳng tới nghĩa trang luôn.
Ngôi mộ của bố mình bị người ta đào một cái hố, ai mà không lo lắng chứ?
Vậy thì... nếu như sau khi xuống máy bay Thiệu Lộ Lộ đi thẳng tới chỗ ngôi mộ... Lý Đan sẽ lựa chọn ra tay ở đâu là hợp lý nhất chứ?
Mẹ kiếp!
Bà nội nhà nó!
Cái này còn phải nói sao?
Ở nghĩa trang chứ đâu?!
Ở đó bốn bề vắng vẻ không người, cũng không có camera, chẳng phải là nơi tốt nhất để ra tay sao?!