Trên thực tế, Triệu Ngọc trong thế giới này không hề biết lái xe, đến cả giấy phép lái xe cũng chẳng có.
Nhưng mà, Triệu Ngọc cầm đầu cả lũ côn đồ thì lại khác. Trong thế giới trước, hắn ta thường hay đua xe bất hợp pháp nên cũng thường bị mời tới “làm khách” ở đồn cảnh sát. Mặc dù kỹ thuật lái xe không phải hàng đầu, nhưng các đối thủ đều rất e dè, bởi vì Triệu Ngọc lái xe cũng như đánh nhau, đều không màng sống chết.
Lúc này xe mà Triệu Ngọc lái là xe của cảnh sát cơ động, tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi, cảnh sát giao thông nào dám tới kiểm tra hắn ta? Hắn ta gần như đạp ga hết cỡ, chạy như bay tới một nơi gọi là Mã Gia Trường.
Suốt dọc đường đi, hắn đã vượt mặt không biết bao nhiêu xe, ngay cả đèn giao thông cũng không thèm quan tâm, thậm chí có mấy chiếc xe hơi suýt chút nữa là bị hắn cho rớt xuống rãnh nước, tài xế tức giận đến chửi thề.
Đương nhiên, sở dĩ Triệu Ngọc lái xe bán mạng như vậy là bởi vì có chuyện vô cùng cấp bách. Mã Gia Trường là một nghĩa trang khá nổi tiếng ở thành phố Tần Sơn, mộ của bố Thiệu Lộ Lộ cũng ở đây. Hắn đang vội đi cứu người cơ mà!
Mặc dù Triệu Ngọc chỉ mất có mười phút đã tới được Mã Gia Trường, nhưng nghĩa trang này có diện tích không hề nhỏ, hắn không biết vị trí ngôi mộ của bố Thiệu Lộ Lộ ở chỗ nào. Bản đồ trên Bách Độ (tức baidu.com) lại càng không thể nào ghi chú tới cả tên của mỗi ngôi mộ được, Triệu Ngọc đành phải tìm từng khu một.
Bây giờ đã là cuối tháng tư, trong nghĩa trang mọc đầy cỏ dại, tầm nhìn bị che khuất, càng khiến cho việc tìm kiếm của Triệu Ngọc gặp nhiều khó khăn. Xe của hắn cũng không thể nào chạy vào trong khu vực mộ dày đặc như thế này được, chỉ có thể chạy trên con đường đất bao quanh bên ngoài.
Nào ngờ, đúng vào lúc này, cuối cùng thì cao thủ tìm người cũng đã phát huy được tác dụng, Trương Cảnh Phong đã tra ra được vị trí cụ thể của Thiệu Lộ Lộ, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Ngọc.
Vốn dĩ, Trương Cảnh Phong định gửi vị trí cho Triệu Ngọc, nhưng mà điện thoại của Triệu Ngọc lại không có kết nối mạng, hắn đành phải bảo anh ta đọc tọa độ, sau đó dựa vào điều hướng của xe cảnh sát để định vị.
Sau khi nhập xong tọa độ, Triệu Ngọc không khỏi vui mừng, hắn quả nhiên đoán không sai chút nào, Thiệu Lộ Lộ quả nhiên là đang ở trong khu Mã Gia Trường này.
Nếu như Thiệu Lộ Lộ ở ngay gần đây thì rất có thể Lý Đan cũng ở đây.
Triệu Ngọc vội vàng tìm theo tọa độ, nhưng xe đã vào trong hết mức có thể, không thể nào đi tiếp được nữa. Triệu Ngọc đành phải ghi nhớ kỹ vị trí rồi ra khỏi xe cảnh sát, chạy về phía một khu mộ.
Mặc dù bây giờ đã gần tới tháng năm rồi, nhưng không khí trong nghĩa trang vẫn rất đìu hiu, lạnh lẽo. Tiết Thanh Minh đã qua được hơn hai tuần, trong nghĩa trang không có lấy một bóng người, chỉ có trên mặt đất rải đầy vàng mã chưa cháy hết và xác pháo.
Sau khi Triệu Ngọc băng qua một khu vực cỏ dại mọc đầy, lúc ngẩng đầu lên, hắn bỗng thấy một chiếc xe taxi màu xanh lam.
Hả?
Sao lại có chiếc xe ở đó?
Triệu Ngọc vội vàng chạy qua đó, lúc này mới phát hiện, chiếc xe taxi dừng ở một con đường tắt, tài xế đang vừa hút thuốc vừa nghe radio!
Còn có cả tài xế?
Triệu Ngọc âm thầm suy đoán, chỗ này đã rất gần vị trí của Thiệu Lộ Lộ rồi, lẽ nào, chiếc xe taxi này...
“Này!” Triệu Ngọc vội vàng chạy nhào lên phía trước, rút thẻ cảnh sát ra hỏi: “Tôi là cảnh sát, nói mau, anh ở đây làm gì?”
Giữa khu nghĩa trang đột nhiên xuất hiện một người sống, nói chuyện ngang ngược, tài xế bị dọa hết hồn, mặt mày tái xanh, suýt chút nữa bị điếu thuốc làm bỏng tay.
Mãi đến khi nhìn thấy thẻ cảnh sát của Triệu Ngọc, anh ta mới rụt rè trả lời: “Tôi... tôi chở khách tới! Không làm gì cả.”
“Có phải tới từ sân bay không?” Triệu Ngọc hỏi dồn: “Chở một người phụ nữ đúng không?”
“Sao anh biết?” Tài xế tò mò, vội tắt radio đi: “Một bà chị ăn mặc khá sành điệu, nghe bảo là từ nước ngoài về.”
“Hả?” Triệu Ngọc hốt hoảng, gần như là gầm lên: “Người đâu? Người đi đâu rồi?”
“Đi về phía đằng kia!” Tài xế không hiểu có chuyện gì, vội chỉ tay về một hướng.
“Đi được bao lâu rồi?” Triệu Ngọc truy hỏi.
“Cũng chỉ mới vài phút thôi.” Tài xế ngờ nghệch hỏi: “Anh là cảnh sát thật sao? Có chuyện gì thế?”
Triệu Ngọc đâu còn tâm trạng nào mà nhiều lời với anh ta chứ, ba chân bốn cẳng chạy theo hướng mà tài xế chỉ.
Chỉ mấy phút!
Chỉ mấy phút!
Không biết, thời gian mấy phút ấy, có còn kịp không!?
Triệu Ngọc chạy nhanh như bay, vừa chạy vừa nghểnh cổ lên tìm kiếm xung quanh. Đột nhiên, xuyên qua kẽ hở của vô vàn cỏ dại, hắn nhìn thấy một cái chấm khác màu với những thứ xung quanh.
Màu xanh lá?
Ở đâu chui ra một đốm màu xanh lá vậy nhỉ?
Hơn nữa, còn liên tục động đậy.
Để nhìn rõ hơn, Triệu Ngọc nhảy lên trên đầu một ngôi mộ khá cao, lúc này mới thấy được hết chuyện gì đang xảy ra ở phía xa.
Vừa nhìn thấy xong, hắn ngay lập tức trở nên hãi hùng.
Trời ơi!
Bà nội nhà nó!
Ở nơi cách Triệu Ngọc khoảng chừng hai mươi mét, có một người phụ nữ mặc áo gió ôm sát người, đang điều chỉnh gì đó trước bia của một ngôi mộ.
Trên đầu người phụ nữ này đội một cái mũ mà chỉ khi làm phẫu thuật các bác sĩ mới đội lên. Cái mũ phẫu thuật đó màu xanh lá cây, cái chấm màu xanh lá cây động đậy lúc nãy Triệu Ngọc nhìn thấy chính là nó!
Nhìn xuống phía dưới, Triệu Ngọc thấy dưới đất có một người phụ nữ mặc áo lông thú màu trắng, dưới chân đeo đôi boot cao gót.
Hình như người phụ nữ đội mũ phẫu thuật kia đã làm xong việc gì đó rồi, cô ta xắn cao tay áo của người phụ nữ đang nằm dưới đất lên, đặt cánh tay nằm trên một cái thớt.
Sau đó, trong tầm mắt của Triệu Ngọc, cô ta giơ cao cái rìu sắc lạnh lên.
Áaaa!?
Triệu Ngọc hoảng hốt, nhảy lên hét một tiếng.
“Này! Dừng tay lại!!!”
Tiếng hét này được Triệu Ngọc dồn hết sức lực, cho nên vang rền như sấm. Sau khi truyền đến tai của người phụ nữ đội mũ phẫu thuật, hiển nhiên cô ta giật nảy mình, vội ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Ngọc, trên mặt lộ ra vẻ hốt hoảng không thể nào giấu được.
Triệu Ngọc vừa điên cuồng gào thét, vừa xông tới chỗ cô ta.
“Bà nội nhà nó! Cuối cùng cũng tóm được cô rồi!”
Người phụ nữ đội mũ phẫu thuật nhìn thấy Triệu Ngọc xông tới, theo phản xạ tự nhiên bỏ hung khí xuống, vắt chân lên bỏ chạy.
“Này, đứng lại! Đứng lại!” Triệu Ngọc vừa ra sức đuổi theo vừa kêu la: “Cô không chạy thoát được đâu! Cô đã bị bao vây rồi! Cô chạy đi đâu được chứ?”
Khi Triệu Ngọc chạy tới trước ngôi mộ, thì nhìn thấy một người phụ nữ dáng người cao ráo, ăn mặc sành điệu nằm dưới đất. Cô ta đã hoàn toàn hôn mê, nằm im bất động.
Không cần phải nói cũng biết người này chắc chắn là Thiệu Lộ Lộ mới về nước! Nếu đã như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ bỏ chạy kia chính là Lý Đan, hung thủ của vụ án chặt tay.
Lý Đan!
Triệu Ngọc vội để Thiệu Lộ Lộ nằm đó, tiếp tục đuổi theo Lý Đan!
Lúc này, Lý Đan đang chạy về hướng ngược lại với hướng của xe taxi, ở đó có một con đường nhỏ băng thẳng ra đường quốc lộ.
“Hừ! Cô không chạy thoát được đâu!” Sau khi quan sát kỹ địa hình, Triệu Ngọc càng thêm tự tin. Đối với việc rượt đuổi người khác, Triệu Ngọc rất có bản lĩnh.
Lý Đan à!
Để tôi xem cô chạy đi đâu được?!
Triệu Ngọc sải dài bước chân đuổi theo, tốc độ của hắn cực nhanh, thoáng chốc đã đuổi kịp Lý Đan rồi.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ đó là lúc chạy tới ngoài rìa khu nghĩa trang, Lý Đan đột nhiên đứng lại, không chạy thêm nữa!
Hở?
Triệu Ngọc ngạc nhiên, sao không chạy nữa vậy? Lẽ nào cô ta biết mình không còn đường thoát nữa, muốn đầu hàng ông đây sao?
Lúc đó Triệu Ngọc chỉ nóng lòng muốn nhanh chóng tóm được cô ta, nên không dừng lại, chớp mắt đã chạy tới trước mặt Lý Đan. Thế nhưng, hắn không ngờ tới là không biết từ khi nào, trong tay Lý Đan lại xuất hiện một cây súng nước.
Cây súng nước này, Triệu Ngọc từng nhìn thấy trong đống tư liệu của Lý Đan, do lúc đó quá vội vã nên hắn không để ý nhiều, cũng không biết dùng để làm gì.
Kết quả, khi mà Triệu Ngọc vẫn chưa kịp tò mò, miệng súng nước bất ngờ phun ra một cái ống tiêm.
Khoảng cách quá gần, Triệu Ngọc không kịp tránh, ống tiêm đó cắm sâu vào vai hắn, chất lỏng trong đó chảy vào trong cơ thể.
Ai da, mẹ kiếp...
Bà nội nhà nó! Không ngờ trúng kế rồi!
Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Lý Đan đang đứng cách vài mét, đột nhiên chân tay mềm nhũn, trời đất quay cuồng.
Mọi thứ trước mắt mờ dần đi. Hắn nhìn thấy Lý Đan quay đầu chạy về phía đường quốc lộ. Sau đó hắn lại nghe thấy tiếng còi ủ, chắc là cảnh sát chi viện tới rồi.
Bà mẹ nó! Đến sớm thật chứ!
Triệu Ngọc chửi thêm một câu, lúc này mới cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ vài giây sau thì ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.