“Anh Trương.” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiếp tục điều tra thêm một đợt nữa đi! Bạn bè, họ hàng, người nhà của Phùng Khoát... Phải moi ra tất cả mọi thông tin về bọn họ! Nếu đồng bọn không phải bạn trong tù, vậy cũng chỉ có thể tìm từ trong những người này mà thôi!”
“Được! Không thành vấn đề!” Trương Cảnh Phong ném hộp cơm trống không vào thùng rác, nhanh chóng quay về bàn bắt đầu làm việc.
“Bối Ni!” Triệu Ngọc lại phân công tiếp: “Dù sao Phùng Khoát cũng là phạm nhân ở trong tù, nếu gã có đồng bọn thì chắc chắn phải thường xuyên giữ liên lạc với gã. Em hãy điều tra theo hướng này một lần nữa, xem thử từ trước tới giờ có những ai vào ngục đi thăm gã. Trong số đó, ai tới thăm gã nhiều lần nhất!”
“Được!” Lý Bối Ni cũng lập tức ném hộp cơm trống rỗng của mình đi, bắt đầu công việc.
Hiện nay, sau một thời gian chuyển giao ngắn ngủi, Triệu Ngọc đã nhanh chóng thích ứng với vai trò tổ trưởng của mình. Động tác chỉ huy của hắn tại hiện trường cũng gọn gàng dứt khoát, rất giống một đại tướng quân.
Mặc dù Triệu Ngọc đến Đội Trọng án chưa lâu, nhưng liên tiếp được Khúc Bình và Miêu Anh “đào tạo”, nên hiện giờ hắn đã rất quen thuộc với công việc này, không còn là một tên côn đồ cỏn con phách lối cuồng vọng như trước kia nữa!
Mặc dù tuổi hắn còn khá trẻ, kinh nghiệm từng trải không nhiều, nhưng sau vài lần liên tiếp phá nhiều vụ án lớn quan trọng như vậy, nhóm cảnh sát điều tra trong tổ cũng phải tâm phục khẩu phục. Họ đều răm rắp nghe theo từng mệnh lệnh của hắn, không dám chậm trễ một chút nào.
Sau khi phân công xong, những thông tin tư liệu liên quan tới vụ án ở trên bảng trắng đã được cảnh sát viết thêm vào, khiến tấm bảng gần như không còn chỗ trống. Tại vùng trung tâm của tấm bảng, người ta chỉ cần đọc sơ qua là đã có thể nắm rõ thông tin cơ bản về vụ án giết người trong khu nhà trọ mười năm trước.
Vào khoảng thời gian cách đây mười năm, trong khu nhà trọ Mỏ Dầu Số 2 ở Tần Sơn đã xảy ra một vụ giết người tàn ác. Nữ sinh viên Lưu Kiều mới tốt nghiệp đã bị người dùng dao giết chết trong nhà trọ, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, hiện trường vô cùng bi thảm.
Kết quả khám nghiệm pháp y cho thấy, nạn nhân chết vào khoảng chín giờ ba mươi phút đến mười giờ tối. Mặt khác, người phát hiện thi thể và chạy đi báo án chính là Phùng Khoát - kẻ cuối cùng được xác định chính là hung thủ!
Căn cứ theo khẩu cung của Phùng Khoát, vào đêm Lưu Kiều bị hại, vì đoàn phim phải quay thêm nên gã vẫn luôn bận việc trong trường quay, mãi đến khoảng chín giờ rưỡi mới tan ca.
Sau khi rời khỏi chỗ làm, gã về nhà mình trước để tắm rửa rồi lập tức đi tới nhà trọ Mỏ Dầu Số 2 tìm Lưu Kiều. Khi ấy bọn họ đang yêu nhau, mỗi đêm Phùng Khoát đều ở lại chỗ của Lưu Kiều.
Thế nhưng, khi gã đến nhà trọ lại phát hiện cửa chính nhà cô ta mở toang, lúc gã đi vào thì bỗng chốc nhìn thấy Lưu Kiều nằm gục ngã trên đất, trên người toàn là máu.
Phùng Khoát sợ hãi lập tức bấm 120, đồng thời còn báo cảnh sát, nhưng khi đó Lưu Kiều đã tắt thở từ lâu rồi.
Đội cảnh sát hình sự vừa nhận được tin tức, đương nhiên phải khống chế Phùng Khoát và lấy khẩu cung của gã, bắt đầu xác minh tình hình cụ thể.
Kết quả, vào ngày hôm sau, khi các cảnh sát đi tới điều tra nơi Phùng Khoát nghỉ trọ, lại phát hiện trong ngăn kéo phòng ngủ của gã có một con dao dính máu!
Sau khi kiểm nghiệm, trên lưỡi dao chẳng những có vết máu của Lưu Kiều, mà trên chuôi dao còn có vân tay của Phùng Khoát.
Do vật chứng đã xuất hiện nên đương nhiên Phùng Khoát bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi số một! Sau đó, qua nhiều cuộc điều tra từ các khía cạnh khác nhau, cuối cùng cảnh sát tống Phùng Khoát vào ngục giam, bị phán tử hình hoãn kỳ hạn!
Theo những gì được viết trên tư liệu, Phùng Khoát vẫn nhất quyết không thừa nhận tội của mình. Sau khi vào tù, gã cũng nhiều lần kháng án, nhưng vì vụ án không có chứng cứ và manh mối mới nào, nên bản kháng án của gã cuối cùng đều bị bác bỏ.
Có điều, khi ấy ngoại trừ Phùng Khoát ra, Lan Thư Bình cũng từng lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, là một trong những người bị tình nghi.
Những ghi chép trong hồ sơ hết sức đầy đủ, có thể thấy được rằng đêm hôm đó Lan Thư Bình vẫn luôn ở trong nhà hàng nhỏ uống rượu. Trong khoảng thời gian khi vụ án xảy ra, gã còn gọi một người bạn cùng tới uống chung, mãi đến tận mười một giờ hơn mới rời khỏi quán rượu.
Mặc dù quán rượu nhỏ cũng ở trong khoảnh sân của khu nhà trọ Mỏ Dầu Số 2, nhưng vì Lan Thư Bình có đầy đủ chứng cứ chứng minh bản thân mình vắng mặt, cho nên cuối cùng được cảnh sát loại bỏ khỏi diện tình nghi.
Ngoài ra, cảnh sát không còn tìm được nghi phạm nào khác nữa, cộng thêm những thứ phát hiện được ở hiện trường như dấu vân tay, dấu giày và tóc đều là của Phùng Khoát, cho nên họ đã nhận định rằng hung thủ chính là gã.
“Chậc chậc... Thật sự quá kỳ lạ!” Triệu Ngọc vừa chậc lưỡi, vừa nói với mấy cảnh sát điều tra bên cạnh: “Đúng là Phùng Khoát rất có thể đã bị oan! Mấy người xem, lúc phát hiện Lưu Kiều gặp chuyện, gã đã gọi 120 trước, sau đó là 110. Nói cách khác, gã muốn cứu người! Trong tiềm thức của gã vẫn tưởng rằng Lưu Kiều có thể cứu sống được. Đây là biểu hiện bình thường của một người sau khi gặp phải loại tình huống như thế này!”
“Nếu Phùng Khoát gọi 110 trước, không gọi 120, điều này ngược lại nói rõ bên trong có gì mờ ám!”
“Hơn nữa, cách thức xét xử vụ án này thật sự khiến người ta đau đầu!” Triệu Ngọc chỉ lên bảng, nói: “Rất nhiều điểm căn bản vẫn bế tắc! Thử nghĩ mà xem, nếu Phùng Khoát thật sự là tội phạm giết người, vậy tại sao gã vẫn còn loay hoay ở lại hiện trường? Hơn nữa, gã phải ngốc đến mức nào mới có thể giấu hung khí giết người ở trong ngăn kéo phòng ngủ của mình chứ? Đào hố chôn ngay tại chỗ cũng vẫn hơn là làm như vậy mà?”
“Đúng vậy...” Lương Hoan vừa suy nghĩ vừa nói: “Phùng Khoát và Lưu Kiều ở cùng với nhau, hơn nữa gã còn từng vào trong hiện trường sau khi xảy ra vụ án. Như vậy, tại hiện trường có dấu vân tay, dấu chân và cả tóc của gã là chuyện bình thường!”
“Chính xác!” Tiểu Bạch cũng chêm thêm vào: “Giết người xong, trước tiên giấu kỹ hung khí trong nhà, sau đó lại trở lại hiện trường gọi xe cứu thương, báo cảnh sát. Như thế... nếu không phải không có não thì chắc chắn là bị tâm thần! Theo tôi thấy, cái này căn bản chính là vu oan hãm hại mà!”
“Vu oan hãm hại?” Đại Phi đưa ra ý kiến phản đối: “Nếu thật sự là vu oan hãm hại, vậy dấu vân tay trên chuôi dao phải giải thích thế nào đây? Vả lại, con dao kia cũng là từ trong nhà Phùng Khoát mà ra, chẳng lẽ người nhà của gã muốn hãm hại gã à?”
“Cũng đúng!” Tiểu Bạch nhíu mày suy tư, nói: “Nếu như hung thủ có ý định vu oan, vậy thì lúc giết người sẽ đeo bao tay, hoặc sau khi giết người xong lau dấu vân tay trên chuôi dao. Nhưng... trên hung khí rõ ràng xuất hiện dấu vân tay của Phùng Khoát, điều này không dễ giải thích!”
“Điều khó hiểu nhất chính là...” Triệu Ngọc cũng nhíu chặt mày, nói: “Nếu như thực sự có người vu oan hãm hại Phùng Khoát, vậy tại sao không để luôn hung khí ở tại hiện trường? Suy nghĩ một chút, nếu bỏ hung khí ở đó, mà trên hung khí còn có dấu vân tay của Phùng Khoát, vậy có phải là sẽ càng có sức thuyết phục hơn không?”
“Ôi? Thật đúng là...” Tiểu Bạch lắc đầu nói: “Tại sao còn phải giấu hung khí trong nhà của Phùng Khoát? Có phải là vô ích quá không?”
“Còn có một điểm quan trọng nữa!” Lương Hoan nói: “Động cơ là gì? Nếu Phùng Khoát muốn giết chết Lưu Kiều, dù sao cũng phải có động cơ chứ? Hai người đang yêu đương ngọt như mía đường, Phùng Khoát mắc bệnh tâm thần hay sao mà lại muốn giết bạn gái của mình?”
“Không phải... Không phải...” Lý Bối Ni vừa làm công việc của mình vừa mở miệng nhắc nhở: “Lật ra xem phần giữa của hồ sơ đi, trên đó có viết đấy! Mặc dù hai người bọn họ đang yêu nhau, nhưng tình cảm cũng không ổn định, thường hay cãi nhau. Thậm chí họ còn từng cãi nhau ở trường quay nữa!”
“Thật à?” Lương Hoan vội vàng đọc lướt qua tài liệu, sau đó lắc đầu nói: “Không thể nào! Trên đó viết, khi ấy vì chí hướng hai người khác nhau, Phùng Khoát muốn tới công ty điện ảnh truyền hình ở thủ đô phát triển, kết hôn muộn một chút, nhưng Lưu Kiều lại muốn ổn định ở công ty điện ảnh truyền hình hiện tại, kết hôn trước rồi từ từ phát triển!”
“Cho nên, vì sự khác nhau hơi nhỏ này mà động dao giết người...” Lương Hoan lắc đầu: “Thật quá nực cười!”
“Đúng!” Tiểu Bạch cũng hùa theo: “Nạn nhân bị con dao trong nhà Phùng Khoát giết chết, nói cách khác, cái chết của cô ta là một âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước! Trong khi đó, nếu là vụ án xảy ra vì mâu thuẫn, thì thông thường hung thủ đều chỉ lỡ tay giết người, kiểu như bóp cổ chết hoặc bị va đập vào đâu đó mà chết. Vì thế, Phùng Khoát quả thật đã bị người khác hãm hại!”
“Vậy... ai là kẻ hại gã?” Đại Phi nói: “Chẳng lẽ... thật sự là thầy Lan sao?”