“Không phải chứ? Thầy Lan?” Tiểu Bạch vò đầu nói: “Em thấy anh ta rất lịch sự, chẳng giống tội phạm giết người gì cả?”
“Đâu có gì đảm bảo đâu chứ? Nhìn người không thể nhìn bề ngoài được!” Lương Hoan cãi lại: “Đừng quên, nghề nghiệp của người ta là gì? Diễn viên đấy. Diễn xuất của thầy Lan giỏi như vậy, lỡ đâu lúc anh ta đến đầu thú cũng chỉ là đóng kịch thôi thì sao? Vậy chẳng phải chúng ta đều bị lừa hết rồi à?”
“Nhưng mà... nếu quả thật chính là anh ta, vậy chứng cứ chứng minh anh ta không có mặt tại hiện trường lại là thế nào?” Đại Phi lắc đầu: “Hơn nữa, tại sao anh ta phải giết Lưu Kiều? Anh ta đã vào phòng ngủ của Phùng Khoát để giấu hung khí bằng cách nào? Căn bản là không thể giải thích được mà!”
“Vì anh ta ghen ghét Phùng Khoát cho nên giết Lưu Kiều, cướp đi thứ quý giá nhất của Phùng Khoát!” Ai đó nói ra suy đoán của mình: “Vả lại, trước kia quan hệ của bọn họ rất khăng khít, Lan Thư Bình lén đánh một cái chìa khóa khác chắc cũng rất thuận tiện nhỉ?”
“Này, tôi nói này, hình như chúng ta lạc đề quá rồi đấy?” Tiểu Lý nói: “Hiện giờ chúng ta đang điều tra vụ án bắt cóc cơ mà! Dù sao cứu người cũng quan trọng hơn! Theo tôi thấy, điều quan trọng nhất lúc này chính là phải tìm ra nơi mà Phùng Khoát đang giấu đứa trẻ. Chúng ta cứ ôm khư khư cái bản án cũ mười năm trước để làm gì?”
“Tại sao lại không liên quan?” Lương Hoan bắt bẻ: “Nếu có thể biết rõ được chân tướng mười năm trước, đương nhiên sẽ có ích cho vụ án bắt cóc này rồi! Nếu thật sự do Lan Thư Bình gây nên, vậy thì vụ bắt cóc này cũng dễ dàng giải quyết hơn!”
“Nhưng mà...”
“Ơ? Đây là cái gì?” Không ngờ, khi mọi người đang thảo luận kịch liệt, Triệu Ngọc bỗng nhiên phát hiện ra thứ gì đó trong một tấm ảnh gắn trên bảng trắng. Hắn vội hỏi: “Chỗ này... chỗ này vẽ cái gì đây?”
Lương Hoan rướn cổ lên nhìn, thấy thứ Triệu Ngọc chỉ chính là một tấm ảnh chụp lại hiện trường xảy ra vụ án năm đó, trên ảnh chụp có một vết máu. Anh ta vội vã cúi đầu tìm kiếm trong hồ sơ một chút, sau đó nói cho Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, đó là một manh mối lưu lại ở hiện trường năm xưa! Trên báo cáo nói rằng, sau khi nạn nhân bị đâm cũng chưa chết ngay mà vẫn còn thoi thóp. Cô ta đã dùng máu trên chính ngón tay của mình, viết lên mặt đất một chữ “Băng”, nhưng chỉ có hai cái chấm này mà thôi, đằng sau không có gì nữa*! Mà nếu đây là những chữ cuối cùng nạn nhân viết, vậy chắc chắn là muốn ám chỉ hung thủ rồi!”
* Chữ “nước đá” hoàn chỉnh là冰, nhưng nạn nhân chỉ viết hai dấu vạch ở đằng trước - chỉ băng đá (冫), chứ không viết chữ nước (水) ở đằng sau.
“Hai dấu chấm?” Tiểu Bạch lấy tay vẽ lên không trung một chút, lập tức chán nản nói: “Xong rồi, xong rồi! Phùng Khoát họ Phùng, hai chấm này không phải đã nói rõ hung thủ chính là gã à**? Thảo nào cảnh sát lại khẳng định Phùng Khoát là hung thủ! Uổng công chúng ta ở trong này đánh cả một vòng lớn, cuối cùng hung thủ vẫn là Phùng Khoát.”
** Họ Phùng (冯) cũng có chữ (冫) ở đằng trước.
“Không, chưa chắc...” Triệu Ngọc cũng vươn tay vẽ vời một chút rồi nói: “Hai chấm này chưa chắc là chỉ Phùng Khoát đâu!”
Triệu Ngọc vừa nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người đều giơ tay lên ghép chữ thử một chút.
Người phản ứng nhanh nhất vẫn là Lương Hoan, anh ta bỗng nhiên đứng bật dậy, kinh ngạc nói: “Trời ạ, nếu dựng thẳng hai chấm kia lên thì chẳng phải là phần trên của chữ Lan (兰) sao?”
“Ôi mẹ ơi!” Mọi người kinh ngạc: “Chẳng lẽ... Lan Thư Bình thật sự là thủ phạm gây án?”
“Tôi bắt đầu hiểu rồi...” Triệu Ngọc vừa suy tư vừa nói: “Tôi đã hiểu tại sao Phùng Khoát lại dám chắc rằng Lan Thư Bình chính là hung thủ! Đúng rồi!” Triệu Ngọc lại hỏi Đại Phi: “Ở bên chỗ các anh còn tư liệu nào chi tiết hơn không? Ví dụ như... Khi nạn nhân viết hai chấm này, thân thể nằm ở vị trí nào? Nếu biết được vị trí cuối cùng của ngón tay cô ta, có lẽ chúng ta sẽ hiểu rốt cuộc hai chấm này muốn chỉ ‘Phùng’ hay ‘Lan’!”
“Tôi... chúng tôi đi tìm ngay!” Đại Phi vội vàng vỗ vai Tiểu Lý, hai người lập tức đi điều tra lần nữa.
Lần này... thú vị rồi!
Triệu Ngọc nhìn chằm chằm hai chấm máu trên tấm ảnh, mắt không chớp lấy một cái. Trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác rằng trong tương lai, hai chấm mà Lưu Kiều viết trước khi chết này rất có thể sẽ trở thành mấu chốt phá án.
Như vậy... rốt cuộc hung thủ họ Phùng, hay họ Lan đây?
Lần này, nhiệm vụ điều tra vô cùng đặc biệt. Vì không để cho nhóm bắt cóc của Phùng Khoát chú ý, cảnh sát phải lựa chọn phương thức điều tra bí mật, không thể hành động công khai rầm rộ.
Chẳng hạn như tổ A, mặc dù nhiệm vụ của họ chủ yếu là thu thập tư liệu nhưng cũng chỉ có thể hoạt động trong phòng làm việc của mình. Tất cả tư liệu bọn họ thu được chỉ có thể thông qua những thứ hiện đang có, chứ không thể tới hiện trường thăm hỏi và điều tra.
Đương nhiên, bên phía Mao Vĩ lại càng khổ sở hơn. Để lấy được video của camera giám sát gần đó, có thể nói là bọn họ đã sử dụng hết mọi cách, vét hết vốn liếng ra rồi.
Tuy nhiên, dù đã lấy được video, nhưng theo như lần quan sát sơ bộ đầu tiên thì cũng không phát hiện ra tình huống khả nghi nào trong khoảng thời gian con tin bị bắt. Vì vậy, bọn họ đã mở rộng phạm vi thời gian, bắt đầu tìm kiếm trong những đoạn video ở khoảng thời gian khác. Cũng vì lượng công việc quá lớn mà tạm thời họ vẫn chưa có kết quả thực tế gì.
Ngoài ra, đám người Mao Vĩ cũng thông qua giáo viên trường học mà hỏi thăm được các học sinh của trường năng khiếu, nhưng cũng không ai chú ý tới con gái của Lan Thư Bình.
Điều này đã chứng tỏ những lời mà Triệu Ngọc nói không sai chút nào, muốn tìm kiếm manh mối thông qua hiện trường bắt cóc thật sự không dễ. Đám người Phùng Khoát đã dày công chuẩn bị từ trước, khả năng tìm ra được manh mối rõ ràng là rất nhỏ.
Mặt khác, cảnh sát phụ trách ghi chép trong phòng thẩm vấn cũng đã hoàn tất công việc tra hỏi Lan Thư Bình.
Lan Thư Bình bảo rằng sáng nay hắn ta phải quay một chương trình, nên năm giờ sáng đã tới đài truyền hình, hơn nữa điện thoại cũng luôn trong tình trạng tắt máy. Hắn ta không biết Phùng Khoát vượt ngục, càng không biết con gái mình gặp nguy hiểm.
Giáo viên trong trường không thấy con gái Lan Thư Bình tới trường, bèn lập tức gọi điện cho hắn ta. Thế nhưng, điện thoại không liên lạc được, cho nên bọn họ đã nhắn lại trên Wechat của hắn ta.
Cho đến khi quay xong chương trình, Lan Thư Bình vừa mở điện thoại ra liền nhận được một tin nhắn. Nội dung tin nhắn cực kỳ súc tích ngắn gọn:
“Nếu muốn con gái của mày sống, mày cần làm hai chuyện: Một, không được cho cảnh sát biết chuyện bắt cóc. Hai, tự thú với cảnh sát, khai báo về tội ác mà mày đã làm mười năm về trước! Chỉ cần làm được hai điều trên, tao sẽ thả con gái của mày. Lựa chọn đi! Dùng mày đổi lấy tính mạng con gái mày, hay là tiếp tục chôn giấu tội ác, khiến con gái của mày chuộc tội thay mày! Mày biết tao là ai!”
Ban đầu, Lan Thư Bình còn tưởng rằng có người giở trò đùa ác với mình, hoặc lừa đảo qua điện thoại gì đó, cũng không coi là quan trọng.
Nhưng đợi đến khi hắn ta mở Wechat, thấy tin nhắn của giáo viên, lúc đó mới ý thức được tình hình nghiêm trọng cỡ nào.
Sau đó, hắn ta vội vàng gọi điện thoại cho vợ và trường học để xác minh tin tức. Nào ngờ, khi ấy hắn ta chẳng những biết con gái của mình thật sự đã bị bắt cóc, mà còn biết được tin tức Phùng Khoát đã vượt ngục, hiện đang lẩn trốn!
Chỉ thoáng chốc, Lan Thư Bình như bị sấm đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.
Tiếp theo đó, hắn ta và vợ mình đi tìm xung quanh trường học một hồi, thậm chí còn gọi họ hàng thân thích tới bàn bạc. Cuối cùng, hắn ta chẳng còn cách nào khác, đành phải đi tới phân cục Dung Dương đầu thú!
Không cần phải nói, chuyện liên quan tới Lan Thư Bình cách đây mười năm cũng chỉ có một. Nếu Phùng Khoát đã vượt ngục, như vậy kẻ bắt cóc con gái của hắn ta chắc chắn chính là gã và điều kiện yêu cầu chính là muốn hắn ta thừa nhận đã sát hại Lưu Kiều.
Trong buổi thẩm vấn, Lan Thư Bình luôn nhấn mạnh rằng Lưu Kiều thật sự không phải do mình giết chết! Khi đó hắn ta vẫn luôn thầm mến Lưu Kiều, cho dù thật sự vì ghen ghét mà giết người, vậy thì đối tượng phải đi giết là Phùng Khoát mới đúng. Hắn ta tuyệt đối sẽ không thương tổn tới Lưu Kiều!
Nhưng đồng thời Lan Thư Bình cũng tỏ ra rằng, để cứu được con gái, dù bảo hắn ta thay Phùng Khoát nhận tội danh giết người, hắn ta cũng không tiếc! Vì con gái, cho dù Phùng Khoát muốn lấy mạng của mình, hắn ta cũng đồng ý!
Mặc dù cảnh sát điều tra biết Lan Thư Bình giỏi diễn xuất, nhưng từng câu từng chữ của hắn ta đều rất chân tình, khiến người khác vô cùng cảm động.
Cũng vì vậy, sau khi Mao Vĩ tự mình đến nói rõ ràng, cảnh sát đã quyết định khởi động kế hoạch sớm hơn để có thể cứu được con tin sớm.
Cấp trên yêu cầu Đội Trọng án tối nay hãy để lộ chuyện Lan Thư Bình tới Cục Cảnh sát nhận tội tự thú, thừa nhận bản thân là hung thủ đã sát hại Lưu Kiều, sau đó lại phát tán tin tức từng chút một để khiến Phùng Khoát chú ý, hấp dẫn tầm mắt của gã.
Vì để hoàn thành vở diễn này, Đội Trọng án còn cần kết hợp với những tình tiết trong vụ án mười năm trước, làm giả một bản tài liệu nhận tội rồi bảo Lan Thư Bình học thuộc cho kỹ, không thể để người ngoài nhìn ra được sơ hở...