Cuồng Thám

Chương 456: Chương 456BENTLEY





“Xin chào, số điện thoại bạn gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng...”

“Không phải chứ?”

Triệu Ngọc buồn bực mắng một câu, đành phải cúp điện thoại lần nữa.

Đây đã là lần thứ sáu hắn gọi cho Miêu Anh rồi, nhưng điện thoại của cô vẫn luôn nằm ngoài vùng phủ sóng. Triệu Ngọc tính toán lại thời gian một chút, cuối cùng đành phải tự an ủi bản thân rằng chắc bây giờ cô đang ở trên máy bay.

Xem ra quê của Miêu Anh cách đây khá xa, chẳng lẽ... ở tận nước ngoài sao?

Vốn dĩ Triệu Ngọc định biểu đạt chút nhớ nhung của mình với cô, đồng thời cùng nhau thảo luận về vụ án bắt cóc, xem thử cô có phương án nào tốt hơn không? Nhưng xem ra nguyện vọng này khó có thể thực hiện được rồi.

Lúc này đã là mười một giờ năm mươi phút tối, Triệu Ngọc còn đang phải trực trong phòng làm việc. Mặc dù tạm thời chưa phải thực hiện hành động khẩn cấp, nhưng hắn là tổ trưởng thì đương nhiên phải ở lại trụ sở chính để canh giữ rồi.

Mặc dù những ngày hè nóng bức đã qua, thời tiết mát mẻ hơn nhiều, nhưng trong văn phòng vẫn mở điều hòa để làm dịu bớt cảm giác nôn nóng của nhóm cảnh sát điều tra, khiến mọi người tỉnh táo hơn một chút.

Triệu Ngọc lại bước tới đứng trước bảng trắng, vừa gắng ghi nhớ hết những tư liệu gắn trên đó, vừa nỗ lực tìm ra những đầu mối mới nào khác.

Trong mắt Triệu Ngọc, vụ án hiện tại không giống với bất kỳ vụ trọng án tồn đọng nào mà hắn từng gặp phải trước kia. Cũng có thể là do từ trước tới nay hắn chưa từng tiếp xúc với vụ bắt cóc nào, cho nên ý nghĩ của hắn luôn quay về với vụ án giết người mười năm về trước, một lúc sau liền lạc đề.

Chậc chậc...

Thật ra trong lòng hắn vẫn phân biệt được rất rõ, việc cấp bách hiện nay chính là phải giải cứu con gái của Lan Thư Bình.

Nhưng... mình nên làm như thế nào mới có thể tìm được người chứ? Rốt cuộc Phùng Khoát giấu cô bé ở đâu? Đồng bọn của gã là ai?

Hơn nữa, bọn họ làm thế nào tránh né được camera giám sát mà bắt người đi?

Trên ảnh có thể nhìn thấy được con gái của Lan Thư Bình có một mái tóc đen dài, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu hiền. Con gái mình bỗng nhiên bị bắt cóc đi, gia đình Lan Thư Bình chắc chắn sẽ cực kỳ lo lắng, đau lòng đứt gan đứt ruột.

Nếu như cô bé thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì cuộc sống của nhà bọn họ sau này sẽ khó mà bình thường lại được...

Lúc này, Đội Trọng án đã dựa theo chỉ thị của cấp trên, truyền tin Lan Thư Bình tự thú ra ngoài. Bởi vì hắn ta chính là một người nổi tiếng ở Tần Sơn, cho nên tin tức nhanh chóng gây ra một làn sóng rúng động khắp nơi. Trên các trang mạng internet và cả Wechat đều giật tít truyền tin.

Cảnh sát cho rằng nếu Phùng Khoát vẫn luôn chú ý tới chuyện này, như vậy chắc hẳn bây giờ gã đã biết được tin tức rồi.

Nhưng Triệu Ngọc lại cảm thấy có lẽ Phùng Khoát không thể thả người về nhanh như vậy. Chắc chắn gã sẽ đợi cho tới khi tội danh của Lan Thư Bình được chứng thực, sau đó sửa lại án xử sai của mình thì mới suy nghĩ tới việc thả người.

Như vậy thì thời gian sẽ bị kéo ra rất dài, mà thời gian càng dài thì biến số càng nhiều, càng bất lợi cho sự an toàn của con tin.

Vì vậy, kế sách hiện giờ của cảnh sát chẳng qua chỉ để ổn định Phùng Khoát mà thôi, còn nếu muốn nhanh chóng giải cứu con tin thì cần phải ra tay từ hướng khác mới được.

Thế nhưng cho tới giờ phút này, cảnh sát vẫn chưa tìm ra được điểm đột phá nào. Vụ bắt cóc lần này không giống các kiểu bắt cóc đòi tiền chuộc khác, bọn cướp chỉ gửi một tin nhắn cho Lan Thư Bình rồi từ đó biệt tăm biệt tích, giấu kín hành tung, không lộ diện nữa.

Phương thức bắt cóc như thế này chắc chắn sẽ mang đến những khó khăn rất lớn cho cảnh sát.

Ngoài ra, Triệu Ngọc còn suy xét đến một khía cạnh sâu xa hơn nữa, đó là vấn đề về hung thủ thực sự đằng sau vụ án giết hại Lưu Kiều. Mặc dù tạm thời vụ án này vẫn đang nằm ở vị trí thứ yếu, nhưng Triệu Ngọc cứ luôn cảm thấy rằng, nếu thật sự có thể tìm ra chân tướng vụ án này thì sẽ giải quyết được vụ bắt cóc một cách dễ dàng!

Huống chi, các dấu hiệu lúc này đã chỉ ra rằng Phùng Khoát có khả năng là bị oan thật. Sở dĩ gã phải mạo hiểm như vậy cũng chỉ vì muốn chứng minh bản thân mình vô tội mà thôi.

Nếu quả thật hung thủ không phải Phùng Khoát, vậy thì sẽ là ai chứ?

Lỡ như Lan Thư Bình chính là hung thủ giết người, sao cảnh sát có thể để hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được?

Bởi vậy, điều Triệu Ngọc cần làm hiện giờ có hai chuyện: Một là giải cứu con tin, hai là tìm kiếm sự thật đằng sau vụ án giết người ở nhà trọ.

Ngay khi Triệu Ngọc đang nghiêm túc suy nghĩ, hệ thống trong đầu đã vang lên thông báo kết thúc kỳ ngộ.

Lần này, mức độ hoàn thành của hắn chỉ vỏn vẹn có 82%, hắn chỉ nhận được một máy tăng sóng mà thôi.

Vì vậy, hắn chuyển sang phân tích quẻ bói ngày hôm nay một chút. Bấy giờ hắn mới phát hiện trong quẻ “Cấn Ly” mà hắn đã mở, chỉ có Cấn là đã ứng nghiệm, còn quẻ “Ly” đại biểu bạn bè thì lại không. Cả ngày hôm nay hắn chẳng gặp được người nào có thể gọi là bạn cả.

Ồ...

Rốt cuộc Triệu Ngọc cũng nghĩ ra, nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không gặp được bạn bè là vì cả ngày hôm nay hắn chẳng đi đâu, chỉ quanh quẩn trong Cục Cảnh sát mà thôi. Hắn chỉ ở lại phòng làm việc chỉ huy mọi người chứ không tới hiện trường khảo sát thực địa.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc đi tới đi lui trước tấm bảng trắng, trong lòng âm thầm suy tính. Xem ra nếu mình muốn nâng cao mức độ hoàn thành kỳ ngộ và giải quyết vụ án, vậy thì chỉ ngồi trong phòng làm việc vạch chiến lược thôi là không đủ!

Ngày mai mình nhất định phải chuyển hướng suy nghĩ, tự đến hiện trường điều tra mới được.

Sau khi đã hạ quyết tâm, Triệu Ngọc liền trở lại bàn làm việc, bắt đầu lên kế hoạch điều tra tỉ mỉ cho ngày hôm sau. Đến khi hắn hoàn thành xong kế hoạch thì cũng đã qua mười hai giờ đêm, hắn bèn thuận tiện mở một quẻ.



Thật không ngờ tin vui lại truyền tới, lần này hắn mở ra được quẻ “Cấn Đoái”.

Cứ mỗi lần nhận được vụ án nào, thứ Triệu Ngọc chờ đợi nhất chính là quẻ Cấn thân thương này. Nó mà xuất hiện thì cũng có nghĩa là hướng suy luận phá án của mình đã chính xác.

Đương nhiên, nhân lúc quẻ đó mở ra, Triệu Ngọc cũng vội vàng giải ra phó bản Kỳ Ngộ tương ứng với những lời bói đằng sau.

Vì đã có kinh nghiệm của mấy lần trước, cho nên hắn càng ngày càng thành thạo việc giải quẻ. Hắn chỉ dùng mười phút là đã tìm ra được vị trí và thời gian diễn ra kỳ ngộ.

Kết quả, khi hắn so sánh vị trí ấy với bản đồ thì lại phát hiện thêm một chuyện thú vị nữa. Nơi xảy ra phó bản Kỳ Ngộ lần này ở ngay bên ngoài cổng chính của phân cục Dung Dương, cách cổng khoảng ba mươi mét. Mặt khác, thời gian của phó bản chính là 7 giờ 53 phút sáng, độ cao là 0.

Thật thú vị! Triệu Ngọc lắc đầu nhè nhẹ, không biết lúc đó mình sẽ gặp được chuyện gì đây? Có khi nào lại là đỡ bà lão qua đường không?

Sau đó hắn lại nhìn đăm đăm vào tấm bảng trắng, suy tư về vụ án. Mãi đến khi tinh thần đã mệt mỏi, hắn mới kéo ba cái ghế chập thành một, nằm xuống ngủ say.

Đêm hôm ấy trôi qua rất yên bình. Sáng hôm sau, Triệu Ngọc giao ban xong liền đi thẳng tới đích đến đầu tiên của ngày hôm nay - bên ngoài cổng chính Cục Cảnh sát.

Kết quả, vị trí của kỳ ngộ mà hắn muốn tìm chính là lối đi bộ ven đường.

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, lúc này đã là 7 giờ 50 phút, vẫn còn ba phút nữa.

Hắn đứng đó nhìn ngó xung quanh, thật không ngờ hắn vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra ngay một tình huống rất bất thường.

Tại con đường đối diện Cục Cảnh sát, một chiếc xe hơi màu đen chầm chậm chạy tới, mà logo trên đầu chiếc xe hơi này có một chữ B rất bắt mắt.

Bentley!?

Tính tò mò của Triệu Ngọc bị gợi dậy, hắn căng mắt ra nhìn cẩn thận hơn. Chiếc Bentley này chính là dòng Mustang mà trước kia Miêu Anh từng nhắc đến, giá trong khoảng từ sáu tới bảy triệu.

Trên biển số xe chẳng có gì cả, chắc là xe mới.

Thật không ngờ, khi Triệu Ngọc đang quan sát chiếc Bentley nọ thì nó lại lái thẳng vào làn đường cho xe đạp, sau đó từ từ dừng lại trước mặt hắn.

Cửa xe còn chưa mở ra, hắn đã nghe thấy một giọng cười sắc nhọn vang lên từ trong xe.

“Ha ha ha...”

Cửa xe bật mở, một người đàn ông trung niên để chòm râu như cá trê bước ra. Ông ta mặc một bộ vest được may theo dáng người, phong cách có vẻ đúng chuẩn phương Tây.

“Ha ha ha...” Người này bước xuống từ cửa chỗ ghế lái. Sau khi ra khỏi xe, ông ta mỉm cười vươn tay ra với Triệu Ngọc: “Là cảnh sát Triệu Ngọc phải không? Xin chào, xin chào! Ha ha...”

“Ông là...” Triệu Ngọc lục lọi trong trí nhớ một lúc, cuối cùng xác định mình không quen người này.

“Xin tự giới thiệu một chút.” Người râu cá trê khẽ gật đầu, nói: “Kẻ hèn này là Giám đốc Lý Thầm của xí nghiệp giày Bách Thế Lợi. Anh cũng có thể gọi tôi là Charles!”

“Xí nghiệp giày Bách Thế Lợi?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Bán giày mà tới tìm tôi làm gì?”

“Ha ha ha... Là thế này!” Người râu cá trê mỉm cười, nói: “Tôi tới tìm anh là bởi có một vụ làm ăn muốn thực hiện cùng với anh!”

“Xí nghiệp giày? Làm ăn?” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, sau đó hai hàng lông mày bỗng nhiên giãn ra, cất cao giọng nói: “Ồ... Hiểu rồi! Các ông... muốn tôi làm gương mặt đại diện phải không?”