Mới đầu trong lòng Triệu Ngọc còn thấy rất vui sướng!
Hắn cảm thấy phó bản Kỳ Ngộ của ngày hôm nay đúng là bản lĩnh thật, mới sáng sớm mà đã có người lái Bentley tới đàm phán chuyện làm ăn với mình!
Chẳng lẽ hiện giờ mình đã thật sự là người nổi tiếng rồi? Nếu như có thể đàm phán làm gương mặt đại diện, vậy chẳng phải sẽ thu được một món tiền rất khủng à? Ha ha, hôm nay mở được quẻ Đoái, chứng tỏ tài vận đến đó nha...
Thế nhưng, sau khi nghe được những lời tiếp theo của ông Tổng giám đốc kia, hắn lại sững sờ đến nỗi đứng đực ra.
“Ha ha ha... Cảnh sát Triệu, anh hiểu lầm rồi!” Lý Thầm cười híp mắt, nói: “Không phải gương mặt đại diện, mà là một hợp đồng mời đảm nhiệm chức vụ! Chủ tịch của chúng tôi nói, chỉ cần anh ký là sẽ nhận được mức lương hai triệu một năm, bảo hiểm và thưởng đều đầy đủ! Không những thế, cuối năm còn có thể thưởng một chiếc xe hơi!”
“Cái quái gì vậy? Mời đảm nhiệm chức vụ? Hai triệu?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Ừ...” Lý Thầm vừa nói vừa mở điện thoại di động của mình ra, đưa cho Triệu Ngọc xem một bức ảnh: “Là thế này. Thiên kim đại tiểu thư nhà Chủ tịch chúng tôi cần một vệ sĩ, sau mấy lần tuyển chọn, Chủ tịch của chúng tôi đã chọn trúng cảnh sát Triệu tài nghệ song toàn là anh đây! Cho nên ông ấy mới cố ý phái tôi tới, chân thành mời anh về... Ha ha ha...”
Khi Lý Thầm cười to ha ha, bộ râu cá trê của ông ta đong đưa lên xuống trông rất buồn cười.
Vệ sĩ?
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc lập tức văng tục: “Chủ tịch của các người không sợ tôi chơi hỏng thiên kim đại tiểu thư của ông ta sao? Lại còn bảo với chả vệ!”
Hắn nói xong mới quay qua nhìn kỹ bức ảnh chụp cô tiểu thư kia, kết quả... hắn lập tức hiểu ra chuyện này là thế nào.
Thiên kim đại tiểu thư trên bức ảnh bôi son môi màu xanh lục, chính là cô gái lái xe Ferrari đòi nhảy lầu mà hắn gặp ở bãi đỗ xe cách đây vài hôm.
Nhìn tình hình này thì không cần hỏi cũng biết, hiển nhiên là vị tiểu thư kia coi trọng mình nên nói với cha cô ta, dùng cách này để tiếp cận và cua mình đây mà!
Nếu là trước kia, có được cơ hội quý giá giúp hắn chen chân vào giới nhà giàu như vậy, đương nhiên Triệu Ngọc cầu còn không được. Thế nhưng hiện giờ bản thân hắn cũng đã là một kẻ khá giả, đâu còn để ý gì đến mức lương hai triệu một năm nữa.
Huống chi, hắn cũng đã có được nữ thần, đương nhiên không còn nghĩ gì đến việc dây dưa với thiếu nữ môi xanh nữa. Vả lại, tính cách của cô gái môi xanh này quá quái đản, vô cùng tùy hứng. Nếu hắn thật sự đi làm vệ sĩ thì có lẽ bản thân sẽ là người không chịu được mà nhảy lầu trước ấy chứ!
Vì vậy, Triệu Ngọc lập tức từ chối lời mời của Lý Thầm.
Lý Thầm cảm thấy rất bất ngờ, vội vàng tuôn ra đủ mọi lời lẽ để thuyết phục. Ông ta bảo rằng hắn nên suy nghĩ thêm về mức lương ấy, dù sao cũng cao hơn rất nhiều so với làm một cảnh sát quèn, hơn nữa có khi còn được làm con rể của người tai to mặt lớn gì đó... Thế nhưng, Triệu Ngọc cũng không thèm tiếp tục để ý gì đến ông ta nữa mà quay đầu rời đi luôn.
Hắn vẫn còn vụ án quan trọng cần điều tra, nào có tâm trạng đôi co với ông ta cơ chứ?
Lý Thầm không ngờ Triệu Ngọc lại từ chối thẳng thừng như vậy, cứ thẫn thờ đứng bên cạnh chiếc Bentley nhìn Triệu Ngọc dần đi xa.
Đợi đến khi Triệu Ngọc trở lại Cục Cảnh sát lần nữa để lấy xe chạy đi, trong đầu hắn mới vang lên tiếng hệ thống đáp lại. Nó thông báo rằng trong lần phó bản Kỳ Ngộ này, hắn chỉ nhận được một điểm kỳ ngộ mà thôi.
Cái quái gì vậy?
Một điểm?
Triệu Ngọc không phục nói với hệ thống: Hừ, chẳng lẽ tao cần phải gật đầu đồng ý đi bảo vệ cái cô nàng môi xanh kia thì mới đạt được điểm cao à? Thật đúng là không thể hiểu nổi mà!
Mẹ nó chứ...
Sau khi khởi động xe, Triệu Ngọc nhanh chóng quẳng phó bản Kỳ Ngộ ngắn ngủi này ra sau đầu, bắt đầu tập trung tinh thần vùi đầu chú tâm phá án.
Đích đến tiếp theo của Triệu Ngọc chính là hiện trường bắt cóc.
Mặc dù hôm qua đã có không ít đồng nghiệp tới đây, lại còn lấy được cả video trong camera giám sát, thế nhưng Triệu Ngọc vẫn muốn đích thân tới để cảm nhận một chút.
Khu chung cư Tần Sơn Nhất Phẩm quả thực nằm trong phạm vi khu vực mà Dung Dương quản lý, ở nơi giao giữa khu Dung Dương và khu Mạt Dương. Đây chính là một khu chung cư khá cao cấp trong nội thành Tần Sơn.
Con gái của Lan Thư Bình học vẽ trong trường năng khiếu, chỉ cách khu chung cư một vách tường. Tuy nhiên, nếu muốn tới trường học thì cần phải ra ngoài cổng chung cư, đi vòng qua mới tới.
Từ cổng khu chung cư tới trường học vẫn luôn có camera giám sát theo dõi, chỉ có duy nhất lối đi dẫn vào cổng trường là có một khoảng mù dài chừng ba mươi mét.
Con gái của Lan Thư Bình mất tích ngay trong khoảng mù này.
Lúc Triệu Ngọc tới, có rất nhiều người chen chúc nhau trong lối đi đó, bởi vì hiện tại đang là giờ cao điểm đám nhóc tới trường. Triệu Ngọc bèn cho xe rẽ qua lối khác, sau đó dừng ở ven đường.
Điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là lối đi rộng rãi ấy lại chẳng phải là một ngõ cụt chạy thẳng tới trường học. Ở hai bên lối đi, ngoại trừ rất nhiều những cửa hàng tạp hóa, còn có mấy ngõ nhỏ dài hẹp.
Trong những ngõ hẻm này còn có một số đường lớn ngoằn ngoèo có thể dẫn ra đường chính ở bên ngoài, mà trong ngõ hẻm thì đương nhiên không có camera.
Nói cách khác, bọn cướp cũng có thể ra tay bắt cóc từ một trong số những ngõ hẻm này!
Chỉ có điều...
Triệu Ngọc đi tới trước đầu một con hẻm trong số đó, nhìn vào trong rồi ngẫm nghĩ. Nếu đứa trẻ thật sự bị bắt cóc ở trong này, vậy thì rất có thể là nó đã tự mình đi vào đây!
Chẳng lẽ... cô bé thật sự quen biết bọn cướp?
Triệu Ngọc ôm mối nghi ngờ ấy trong lòng, đi khảo sát tỉ mỉ xung quanh một vòng. Vì để thuận tiện cho việc thăm dò tình hình nơi này và bảo đảm rằng không để sơ sót bất cứ một ngóc ngách nào, hắn còn sử dụng một máy dò xét tàng hình.
Nhờ có cái máy với độ chính xác rất cao ấy, Triệu Ngọc nhanh chóng phát hiện ra, mặc dù ở đây có không ít cửa hàng bán văn phòng phẩm và bán đồ ăn vặt, nhưng ở ngoài cửa lại không có bất kỳ thiết bị giám sát nào. Tất cả các camera đều ở trong cửa hàng, cho nên không thể nào quay lại được tình huống xảy ra bên ngoài.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc đứng giữa lối đi, tuy mắt vẫn nhìn những đứa trẻ và phụ huynh lướt qua bên cạnh, nhưng tư duy của hắn thì đã trôi ngược trở về buổi sáng hôm mà cô bé kia mất tích.
Hắn đang rất tập trung suy nghĩ, đặt bản thân mình vào vị trí của đám bắt cóc. Nếu mình là bọn chúng thì phải làm như thế nào mới có thể tránh được con mắt của bấy nhiêu người, lặng lẽ bắt một đứa trẻ đi chứ?
Mặc dù xung quanh có không ít con hẻm nhỏ, nhưng cô bé nọ đang đi học, chắc sẽ không thể tùy tiện đi cùng người lạ vào trong ngõ. Hơn nữa, dù bên trong mấy con hẻm này không có camera giám sát, nhưng ở những đầu hẻm thông ra đường cái lại đều nằm trong phạm vi giám sát!
Nếu bọn chúng thật sự đã bắt cóc cô bé trong mấy con hẻm này, vậy thì sẽ khiến cảnh sát hoài nghi.
Thế rốt cuộc... bọn bắt cóc đã làm thế nào?
Vì không muốn bỏ sót bất cứ một đầu mối nào, Triệu Ngọc đã lần mò khắp mọi con hẻm trong đây, thậm chí còn đi dạo hết một vòng trong trường năng khiếu.
Mặc dù cuối cùng hắn cũng không thể nghĩ ra được rốt cuộc bọn bắt cóc đã làm thế nào, nhưng hắn lại có thể khẳng định được một suy đoán: Kẻ đến đây bắt cóc đứa trẻ chắc chắn không phải là chính bản thân Phùng Khoát!
Thử nghĩ mà xem, một phạm nhân vừa vượt ngục thoát khỏi nhà tù cách đó mấy trăm cây số, khi đó gã hoảng hốt luống cuống còn không đủ, nói chi đến việc bình tĩnh đến đây bắt cóc một đứa bé chín tuổi, hơn nữa còn hành động kín kẽ đến như thế.
Triệu Ngọc cho rằng, bất kể là việc bắt cóc đứa trẻ hay là chuyện Phùng Khoát vượt ngục, tất cả đều được lên kế hoạch rất tinh vi và kỹ càng! Từ đó có thể thấy được, đồng bọn của Phùng Khoát chắc chắn là một cao thủ!
Trước đó, Lý Bối Ni đã điều tra bản ghi chép thăm tù của Phùng Khoát. Trong mười năm qua có không ít người vào tù thăm gã, từ người nhà, họ hàng cho đến bạn học của gã. Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn cảnh sát vẫn không thể xác định được ai mới là đồng bọn của Phùng Khoát, bây giờ phải điều tra từng người một mới xác minh được.