Cuồng Thám

Chương 458: Chương 458THỜI THANH XUÂN BỊ THAY ĐỔI





Sau khi rời khỏi trường năng khiếu, Triệu Ngọc cũng không lái xe mà lại đi bộ dọc theo tuyến đường đi từ trường về nhà của con gái Lan Thư Bình.

Suốt đoạn đường đi, Triệu Ngọc chăm chú quan sát cẩn thận tình huống xung quanh. Hắn cảm thấy, sở dĩ đám bắt cóc thần bí kia có thể thành công là vì đã sớm luyện tập nhiều lần, nếu không ít nhất cũng phải từng theo dõi, quan sát.

Vì thế, nếu xem xét camera giám sát nơi đây không chừng sẽ có đầu mối gì mới.

Nghĩ tới đây, hắn liền gọi điện thoại cho Mao Vĩ, nhắc nhở anh ta chú ý điểm này. Nào ngờ Mao Vĩ lại nói cho hắn biết rằng, bọn họ cũng đã trích xuất luôn camera trong khu chung cư rồi, hiện giờ đang kiểm tra.

Triệu Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi gác điện thoại, hắn quyết định đi đến nhà Lan Thư Bình xem một chút. Cho dù không tìm được manh mối về vụ án bắt cóc thì ít nhất cũng phải tra ra được một ít thông tin chi tiết về Lan Thư Bình, xem liệu hắn ta có liên quan gì tới vụ án giết người ở nhà trọ không?

Nhà của Lan Thư Bình ở trong khu Dương Lâu của chung cư, cũng chính là vị trí tốt nhất.

Khi Triệu Ngọc tới, Trương Diệu Huy và Lan Bác đều đang ở đây.

Vì không muốn làm lớn chuyện, hai người bọn họ lấy thân phận anh em kết nghĩa của Lan Thư Bình để “đóng quân” tại đây. Một mặt, họ gắn thiết bị nghe lén để phòng bọn cướp gọi điện thoại tới, mặt khác là để âm thầm bảo vệ gia đình Lan Thư Bình.

Nhà của Lan Thư Bình là căn hộ cao cấp rộng hai trăm mét vuông với bốn phòng ngủ, dù có rất nhiều họ hàng đến nhưng cũng không quá chật chội.

Khi biết tin đứa bé đã bị bắt cóc, người trong nhà đương nhiên là rất sợ hãi và hốt hoảng, lòng nóng như lửa đốt. Nhóm họ hàng thân thích vừa lo lắng cùng đợi kết quả, vừa phải chăm sóc vợ và cha mẹ của Lan Thư Bình.

Triệu Ngọc mới bước vào liền cảm nhận được không khí nơi đây rất quái dị, hầu như không một ai nói chuyện. Tất cả mọi người đều ủ rũ cúi đầu, chứ không hề có vẻ tức giận hay bị áp lực gì cả.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc đã hiểu được nguyên nhân. Thì ra cảnh sát muốn giữ kín bí mật nên cũng không nói chuyện Lan Thư Bình giả nhận tội cho bọn họ biết. Vì vậy, khi họ nghe được tin tức rằng Lan Thư Bình là tội phạm giết người, tất cả đều bị đả kích rất nặng, tinh thần chán nản vô cùng.

Trong đám người này, chỉ có Cao Đình - vợ của Lan Thư Bình là hiểu rõ mọi chuyện. Có điều, vì để cứu được con gái, cô ta cũng chỉ đành giữ mồm giữ miệng trước người thân mà thôi.

Dưới sự chỉ dẫn của Trương Diệu Huy, cuối cùng Triệu Ngọc cũng gặp được Cao Đình trong phòng ngủ của đứa bé.

Vừa mở cửa phòng, hắn liền thấy Cao Đình đang ngồi trên giường của con mình lau nước mắt, trong tay của cô ta còn cầm đồng hồ đeo tay của trẻ con.

Trương Diệu Huy nhỏ giọng giới thiệu Triệu Ngọc với Cao Đình, sau đó liền ra ngoài.

Cao Đình có gương mặt rất xinh đẹp, bộ quần áo ôm sát cơ thể, dáng vẻ đoan trang, là một người phụ nữ rất có khí chất.

“Chào sếp, đã làm phiền các anh rồi!” Nhìn thấy Triệu Ngọc tới, Cao Đình đứng dậy đón chào, nhưng vì cô ta đã phải chịu áp lực trong một khoảng thời gian dài nên có vẻ khá yếu, người hơi lảo đảo.

“Ngồi xuống đi, cứ ngồi nói chuyện đi! Ừ...” Triệu Ngọc cúi đầu nhìn cái đồng hồ đeo tay của trẻ nhỏ trong tay Cao Đình, đang do dự không biết mình có nên hỏi vấn đề kế tiếp hay không?

“À...” Cao Đình tưởng Triệu Ngọc đang muốn ám chỉ cái đồng hồ trong tay mình, vội nói: “Bé con nhà tôi khá đoảng, hôm qua tới trường thậm chí còn không mang theo điện thoại và đồng hồ. Trên đồng hồ có tính năng định vị, nếu nó đeo... cũng dễ...”

Nói tới đây, nước mắt Cao Đình bỗng tuôn rơi.

“Ừ...” Triệu Ngọc nhíu mày, ngập ngừng không biết nói sao. Cuối cùng, hắn vẫn đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng rồi sửa lại câu hỏi: “Căn phòng này là của con gái cô? Nhiều tranh thật đấy...”

Thì ra, trên tường phòng ngủ dán đầy các tác phẩm do chính đứa bé vẽ, hơn nữa còn có giấy chứng nhận và giải thưởng đủ loại. Tất cả những bức tranh ấy đều toát lên vẻ ngây thơ hồn nhiên, dù nét vẽ đơn giản nhưng lại ngập tràn tính chất phác của một đứa bé.

“Đúng vậy!” Cao Đình giới thiệu: “Bé con rất thích vẽ tranh, nghĩ đến cái gì thì vẽ cái đó, nhiều khi đang ăn cơm mà vẫn cứ say sưa vẽ đấy! Cho nên phòng ngủ của con bé luôn như thế này, giống như là phòng làm việc riêng của con bé vậy!”

Triệu Ngọc nhìn lướt qua một lượt các bức tranh, thốt lên một câu khen ngợi từ đáy lòng: “Vẽ rất đẹp!”

“Ừ...” Lúc này, rốt cuộc Cao Đình cũng đã vơi bớt bi thương, bèn cất lời hỏi Triệu Ngọc: “Sếp à, không biết... hôm nay anh tới đây là có tin gì à?”

“À...” Triệu Ngọc thấy không khí lúc này cũng thích hợp nên liền vội vàng đi vào đề tài chính: “Tôi tới là có mấy câu hỏi muốn hỏi chị!”

“Xin anh cứ hỏi!” Cao Đình thành khẩn nói.

“Tôi muốn biết...” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Trước kia Lan Thư Bình có từng đề cập gì với chị về chuyện của Lưu Kiều không?”

“Ồ! Chuyện đó sao!” Cao Đình nhíu mày, trả lời: “Anh ấy từng đề cập qua mấy lần, nhưng không nhiều lắm! Anh ấy chỉ nói cho tôi biết năm xưa nhóm ba người bọn họ lợi hại cỡ nào, nếu không phải Lưu Kiều xảy ra chuyện thì có khi họ sẽ đạt được thành tựu cao hơn nữa!”

“Vậy... về phương diện tình cảm thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Chồng chị có từng nói với chị, Phùng Khoát và Lưu Kiều là người yêu của nhau mà tại sao Phùng Khoát lại phải sát hại Lưu Kiều không?”

“Cái đó...” Cao Đình vừa nhớ lại vừa nói: “Anh ấy chưa từng nói thẳng với tôi, nhưng có một lần anh ấy uống nhiều quá, cứ gọi tên Lưu Kiều rồi khóc mãi. Cho nên tôi cảm thấy chắc là chồng tôi từng thích người tên Lưu Kiều kia!”

“Đương nhiên trong lòng tôi cảm thấy khá khó chịu, nhưng tôi cũng đâu thể ghen tị với một cô gái đã chết rồi? Cho nên, sau đó tôi cũng không nói gì.”

“Còn đối với Phùng Khoát thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Chuyện đó tôi cũng không biết.” Cao Đình đáp: “Tôi đoán chắc là chồng tôi hận người này!”

“Ồ...” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy... chị có thể cho tôi xem mấy bức ảnh hồi xưa của thầy Lan được không? Lúc học đại học ấy? Với cả, không biết anh ấy có nhật ký hay đồ vật cũ nào có thể phản ánh thời thanh xuân của anh ấy không?”

“Cái này...” Cao Đình nhướng mày, bấy giờ mới bỗng nhiên ý thức được gì đó. Ánh mắt cô ta lập tức trở nên nghiêm nghị, cô ta lên tiếng hỏi: “Anh cảnh sát, anh muốn mấy thứ đó để làm gì? Bản tính chồng tôi thế nào tôi hiểu rõ nhất, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như giết người. Anh đừng thấy tính cách của anh ấy hướng ngoại, nhưng thực chất lại là người cực kỳ nhát gan. Thật sự không thể nào là anh ấy được!”

“Tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn xem những bức ảnh này để hiểu rõ hơn về chuyện xưa của ba người họ mà thôi!” Triệu Ngọc giải thích: “Có khi hung thủ là người khác nữa cũng không chừng! Mà nếu có thì chắc chắn cũng phải là người có liên quan đến họ!”

“Không có!” Cao Đình chán nản nói: “Anh ảnh sát à, thật sự không có! Từ lúc tôi kết hôn với anh Lan, tôi chưa bao giờ thấy ảnh chụp thời đại học của anh ấy. Tôi đoán có lẽ vì Lưu Kiều chết, cho nên cả quãng thời gian thanh xuân của anh ấy ở đại học cũng thay đổi theo chăng? Anh ấy không muốn giữ lại những kỷ niệm kia! Nhớ lại những ký ức đó sẽ chỉ khiến anh ấy đau khổ, sao còn giữ lại ảnh được chứ?”

“Vậy... được rồi!” Triệu Ngọc liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cuối cùng nói với Cao Đình: “Nếu chị tìm được thứ gì có liên quan tới mười năm trước, nhớ là nhất định phải nói cho tôi biết. Đừng xem thường những vật này, có lẽ nó có thể khiến con gái của chị sớm ngày trở về đấy!”

“Được... được...” Vừa nhắc tới con gái, hốc mắt Cao Đình lại ướt nhòa...

...

Sau khi ra khỏi nhà Lan Thư Bình, Triệu Ngọc đi về chỗ hắn đã đậu xe khi nãy, đồng thời suy ngẫm lại đoạn đối thoại giữa mình với Cao Đình.

Xét từ góc độ của Cao Đình, Lan Thư Bình quả thật không giống hung thủ giết người. Nếu đã qua bao năm mà hắn ta vẫn không quên được Lưu Kiều, vậy thì lúc trước càng không có lý do giết người.

Đúng như những gì hắn ta nói, cho dù hắn ta thực sự muốn giết người thì cũng phải đi giết Phùng Khoát, chứ không phải Lưu Kiều mà hắn ta rất mực yêu thương.

Không phải Phùng Khoát, không phải Lan Thư Bình...

Chẳng lẽ...

Hung thủ là một kẻ khác?

Chậc chậc...

Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, mãi đến khi hắn sắp lấy xe thì mới sực nhớ ra một chuyện: Nếu ở đây không tìm được tư liệu và ảnh hồi xưa của Lan Thư Bình, vậy sao mình không đổi sang hướng khác?

Ngoại trừ Lan Thư Bình ra, vẫn còn một nơi có thể tìm được mà?