Cuồng Thám

Chương 469: Chương 469ĐÁP ÁN BẤT NGỜ





Cũng giống như trước đây, mặc dù Triệu Ngọc cảm thấy phó bản Kỳ Ngộ này rất thú vị, rất đáng để chờ mong, thế nhưng khi nó xảy ra thì lại thường một trời một vực với những gì hắn đã nghĩ.

Lần này cũng không ngoại lệ. Triệu Ngọc vừa mới đến đó, đội trưởng Tiền của Đội điều tra kinh tế Dung Dương đi đến từ phía đối diện.

“Tiểu Triệu!” Đội trưởng Tiền nhiệt tình nói với Triệu Ngọc: “Vừa khéo gặp cậu ở đây! Tôi đang muốn đến Đội Trọng án tìm cậu đấy!”

“Đội trưởng Tiền?” Triệu Ngọc nhớ lại, hình như hắn không quen với vị đội trưởng Tiền này cho lắm.

“Khi chúng tôi thẩm vấn Lý Tiểu Vĩ, phát hiện bọn họ có ba trăm ngàn tiền tham ô, được chuyển từ tài khoản của cậu.” Đội trưởng Tiền nói: “Nghe Lý Tiểu Vĩ nói, đây là tiền cậu trả giùm cho bạn bè, có thật không?”

“Lý Tiểu Vĩ?” Triệu Ngọc cau mày, hoàn toàn mơ hồ.

“Biệt danh của Lý Tiểu Vĩ là Phì Tràng, là cháu trai của Lý Tu Sinh.” Đội trưởng Tiền nhắc nhở.

“À…” Triệu Ngọc vội gật đầu: “Không sai, bọn họ cho vay nặng lãi, làm khó một người bạn của tôi, nên tôi trả giùm cho người bạn đó. Cái này... chắc không có chuyện gì chứ?”

“Khụ! Thế cậu nói có chuyện gì không?” Đội trưởng Tiền cười nói: “Tôi tìm cậu, chính là muốn nói cho cậu biết, tôi sẽ chuyển lại số tiền đó cho cậu, lát nữa nó sẽ vào thẻ của cậu thôi!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc hơi bất ngờ: “Chuyển trở lại? Không được đâu, đội trưởng Tiền. Mặc dù là tiền vay nặng lãi, nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là lẽ thường tình! Triệu Ngọc tôi sao có thể không nói đạo nghĩa giang hồ chứ?”

“Ôi chà!” Đội trưởng Triệu nghiêm túc gật đầu: “Tổ trưởng Triệu, cậu đúng là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa! Thảo nào lãnh đạo đánh giá cậu cao như vậy. Ha ha ha...”

“Có điều, đối với hạng người buôn lậu như Lý Tiểu Vĩ, chẳng cần nói đạo nghĩa với bọn chúng đâu! Trong tay bọn chúng đều là tiền của phi nghĩa. Bản thân cho vay nặng lãi cũng đã là phạm pháp rồi, số tiền mà chúng chiếm đoạt tất nhiên phải trả lại cho người bị hại! Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không riêng gì cậu, tiền của những người khác, chúng tôi cũng đều trả lại!”

“Cái này...”

Triệu Ngọc rất nhanh nhạy, lúc này đã nhìn ra được, đội trưởng Tiền đang lôi kéo làm quen với hắn! Bằng không, số tiền ba trăm ngàn kia hoàn toàn không có khả năng trở lại tài khoản của hắn!

Chậc chậc!

Triệu Ngọc không khỏi tặc lưỡi tán thưởng. Có đôi khi tài vận đến, thật sự là muốn ngăn cũng ngăn không được mà!

Nhưng đội trưởng Tiền nói cũng đúng, bản thân đám Phì Tràng đã hoạt động phạm pháp, mà bởi vì có liên quan đến Lý Tu Sinh nên bọn chúng đã trở thành tù nhân, còn nói đạo nghĩa giang hồ gì với bọn chúng nữa?

“Được!” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền chắp tay với đội trưởng Tiền: “Đội trưởng Tiền, vậy tôi xin cảm ơn anh! Về sau, nếu cần Triệu Ngọc tôi làm cái gì, anh cứ việc nói!”

“Khụ! Cảm ơn gì chứ, đều là anh em một nhà mà!” Đội trưởng Tiền cười híp mắt: “Tôi rất thích tính cách hào sảng của đội trưởng Triệu. Về sau, chúng ta phải tiếp xúc nhiều hơn!”

“Hiển nhiên rồi! Chờ tôi giải quyết xong vụ án trong tay, tôi nhất định sẽ...” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Người gọi tới là Trương Cảnh Phong, hắn không thể không nghe nên đành phải bất đắc dĩ khoát tay với đội trưởng Tiền.

“Nếu cậu bận thì tôi xin đi trước...” Đội trưởng Tiền cũng là lão giang hồ, biết điều mà rời đi.

Điện thoại vừa kết nối, Triệu Ngọc đã nghe được giọng nói kích động của Trương Cảnh Phong: “Tiểu Triệu, lạ lắm! Tôi... tôi đã liên lạc với bác sĩ điều trị của Phùng Lâm. Vị bác sĩ kia nói, trong nửa năm Phùng Lâm bị xuất huyết não, ban đầu đều do ông ấy chữa trị. Hơn nữa, bệnh tình của bà ấy đã có chuyển biến tốt đẹp...”

“Nhưng nửa năm sau, Phùng Lâm đột nhiên đổi một bác sĩ riêng khác, không cho ông ấy trị liệu nữa! Cho nên, ông ấy hoàn toàn không biết gì về bệnh tình của bà ấy bây giờ cả.”

“Cái gì?” Tim Triệu Ngọc giật thót, hắn vội hỏi: “Lời này có vẻ không được xuôi cho lắm thì phải? Phùng Lâm không thể nói chuyện, toàn thân tê liệt, sao bà ấy có thể đổi bác sĩ cho mình được? Là... là Tiêu Quốc Phong làm sao?”

“Cũng không biết nữa!” Trương Cảnh Phong vội nói: “Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy cũng cảm thấy khó hiểu. Ông ấy nói là có người giúp bà ấy làm thủ tục, sau đó đi ngay!”

“Thế… có biết bác sĩ riêng đó là ai không?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.

“Không biết, trong bệnh án của bệnh nhân không có phương thức liên lạc với bác sĩ riêng này. Tôi nghi ngờ có uẩn khúc bên trong!” Trương Cảnh Phong vội nói: “Cho nên tôi mới gọi cho cậu ngay, để cậu hỏi những người mà cậu quen, xem bọn họ có biết hay không?”

“Được!”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc định gọi cho hai cảnh sát điều tra của phân cục Mạt Dương. Nhưng đang định gọi thì hắn chợt nghĩ, không được! Gọi cú điện thoại này cũng vô dụng thôi. Người của phân cục Mạt Dương chỉ chú ý vấn đề Phùng Khoát vượt ngục, sẽ không chú ý đến bệnh tình của Phùng Lâm!

Chậc chậc...

Triệu Ngọc vừa nghĩ cách vừa nhanh chân trở về.

Bởi vì chuyện mà Trương Cảnh Phong phát hiện, sự việc lại chuyển hướng 180 độ, trở về vạch xuất phát lần nữa. Đồng thời, mối nghi ngờ đối với Phùng Lâm đột nhiên tăng mạnh!

Chẳng lẽ... bà ấy đã sớm khỏi bệnh? Giúp đỡ Phùng Khoát vượt ngục, còn bắt cóc con gái Lan Thư Bình, tất cả đều do bà ấy làm?

Nhưng suy đoán của Lý Bối Ni cũng không phải là không có lý. Nếu Phùng Lâm giả bệnh cứu con trai, bà ấy nhất định phải có tự do của mình mới được! Nhưng bà ấy đã hành động như thế nào dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của mọi người?

Khoan đã!

Khi Triệu Ngọc bước đến cửa phòng làm việc, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một cách có thể biết được sự thật rất nhanh.

Tiêu Quốc Phong!

Đúng!

Thay vì lén lén lút lút như một tên trộm, chi bằng đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng thì tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc tìm số điện thoại của Tiêu Quốc Phong, gọi thẳng cho ông ta.

“A lô, là ông Tiêu Quốc Phong phải không?” Triệu Ngọc cố gắng bình tĩnh: “Tôi là cảnh sát điều tra của phân cục Mạt Dương, hôm qua chúng ta đã gặp nhau. Đúng đúng đúng...”



“Hôm nay tôi tìm ông là muốn hỏi ông một số vấn đề. Đúng...”

“Là như vậy, tôi muốn hỏi thăm bệnh tình của cô Phùng Lâm như thế nào. Ở chỗ của tôi có rất nhiều người mê phim bà ấy đóng, rất quan tâm tới sức khỏe của bà ấy, cho nên tôi muốn hỏi, cô Phùng Lâm có thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra hay không?”

Trong lúc gọi điện thoại, Triệu Ngọc đã bước vào văn phòng. Thấy các cảnh sát điều tra khác đang tò mò nhìn mình, hắn bèn mở luôn loa ngoài.

Giọng nói của Tiêu Quốc Phong bất chợt vang lên trong điện thoại: “Thật sự cảm ơn mọi người. Vợ của tôi vẫn thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra định kỳ, bệnh tình vẫn rất ổn định, không cần phải lo lắng!”

“Vậy thì tốt quá rồi! Ừm... vậy mỗi lần kiểm tra đều có ông đi cùng hay sao? Có cần chúng tôi hỗ trợ không?”

“Không cần, không cần, có tôi đi là được rồi!”

“Thế… các người có nghĩ đến việc tìm bác sĩ riêng khác không?” Triệu Ngọc nói: “Tôi có biết mấy vị bác sĩ nổi tiếng lắm, hay tôi giới thiệu cho ông vài người?”

“Bác sĩ riêng?” Tiêu Quốc Phong hơi sững sờ: “Bác sĩ riêng có thể kiểm tra xuất huyết não sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đấy. Được, vậy làm phiền mọi người. Nếu có bác sĩ nào thích hợp, tôi sẽ dẫn vợ tôi đến kiểm tra. Chỉ cần có thể giúp bà ấy khôi phục, tốn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng!”

Sao?

Ai ngờ, sau khi nghe Tiêu Quốc Phong nói, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy do dự. Theo như giọng điệu này thì dường như ông ta không biết chuyện Phùng Lâm đổi bác sĩ riêng!

Vậy chuyện ông ta đưa Phùng Lâm đến bệnh viện khám bệnh là như thế nào?

Cho nên, Tiêu Quốc Phong nhất định là đang nói láo.

Nhưng mà...

Câu nào mới là câu nói láo?

Đầu óc Triệu Ngọc chạy thật nhanh chóng, hắn vội nói: “Được, chúng tôi nhất định sẽ tìm một vị bác sĩ giỏi nhất, hi vọng cô Phùng có thể khôi phục! Nhưng... tôi còn một vấn đề muốn hỏi....”

“Cậu cứ nói!” Tiêu Quốc Phong rất khách sáo.

“Vâng... chúng tôi có một fan hâm mộ muốn hỏi, nghe nói năm xưa cô Phùng có một chiếc khăn lụa Chanel phiên bản giới hạn. Không biết... ông có biết chuyện này không?”

Khi câu này được hỏi ra, không riêng gì Triệu Ngọc mà hầu như tất cả các cảnh sát điều tra đều nín thở, tim đập mạnh, chờ Tiêu Quốc Phong trả lời.

Nhưng ông ta lại đáp lại một cách dứt khoát: “Cái này mà mọi người cũng biết sao? Đúng vậy, nó đang ở nhà tôi. Cậu nói là cái khăn có hình hoa hướng dương đúng không? Lúc trước là một vị đạo diễn lớn của Hồng Kông tặng cho bà ấy!”