*Trực đảo Hoàng Long có nghĩa là thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là “tiến thẳng vào sào huyệt địch”.
Nghe Tiêu Quốc Phong trả lời mà không cần suy nghĩ, các cảnh sát điều tra giống như bị sét đánh, thậm chí quên cả nín thở.
Nếu Phùng Lâm có chiếc khăn lụa hình hoa hướng dương, đây chẳng phải nói rõ...
“Ồ, đó chính là phiên bản giới hạn đấy!” Triệu Ngọc cố nén sự kích động trong lòng, khen lấy khen để trong điện thoại: “Nếu được, tôi có thể xem một chút không?”
“Không thành vấn đề, đương nhiên là được!” Tiêu Quốc Phong thoải mái đồng ý: “Nó ở trong phòng của vợ tôi đấy! Trước khi bị bệnh, bà ấy rất thích đeo chiếc khăn lụa đó. Nhưng tôi nói trước, nó không bán đâu nhé!”
“Đương nhiên rồi, có thể xem là đã mãn nguyện lắm rồi! Cảm ơn ông!” Sau đó, Triệu Ngọc lại trò chuyện vài câu linh tinh với Tiêu Quốc Phong rồi mới cúp điện thoại.
“Đàn anh!” Điện thoại vừa gác máy, Lý Bối Ni không nén được kích động, kêu lên: “Nếu Phùng Lâm đã có chiếc khăn lụa hình hoa hướng dương, thế nghi phạm bắt cóc cũng là bà ấy à? Chẳng lẽ, chứng xuất huyết não của bà ấy đã khỏi rồi sao?”
“Không thể nói chắc như vậy được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu muốn xác nhận thì chúng ta phải tìm cho bằng được vị bác sĩ riêng kia. Hơn nữa, anh còn phải xác nhận lại một việc.”
Nói xong, Triệu Ngọc lại gọi điện thoại, lần này là cho cậu cảnh sát điều tra phân cục Mạt Dương. Sau khi đường dây được kết nối, Triệu Ngọc liền hỏi thăm chuyện liên quan đến việc Tiêu Quốc Phong đưa Phùng Lâm đi khám bệnh.
Kết quả, cảnh sát điều tra kia mắng Tiêu Quốc Phong như tát nước, bảo rằng ông ta chỉ biết nói hươu nói vượn, suốt ngày toàn đi với vợ bé và bồ nhí. Đừng nói đưa Phùng Lâm đi khám bệnh, bình thường cũng chưa chắc đã về nhà!
Thì ra...
Như vậy, nghi hoặc của Triệu Ngọc đã được giải đáp!
Xem ra, Tiêu Quốc Phong không biết chuyện Phùng Lâm mời bác sĩ riêng... Nói cách khác...
Trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ, Lương Hoan nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe xong, anh ta liền báo cáo với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu, chuyên gia của phòng Điều tra mất tích đã phân tích rồi, độ trùng khớp giữa Phùng Lâm và cô gái trong đoạn băng đạt đến 87%. Mức độ này là rất cao, chỉ là không thể làm chứng cứ trực tiếp mà thôi! Thật ra, chỉ cần không phải bào thai song sinh, vậy thì chắc chắn là bà ấy!”
“Được...”
Trong khoảnh khắc gật đầu, Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm nhận được sự khẩn trương trước nay chưa từng có. Bởi vì chuyện này liên quan đến tính mạng của một bé gái nên trước khi đưa ra bất cứ mệnh lệnh nào, hắn nhất định phải cực kỳ thận trọng.
“Tiểu Triệu?” Lương Hoan gọi: “Còn chần chờ gì nữa? Đi bắt người đàn bà ngồi xe lăn đó đi! Không cần tổ A ra tay, chúng ta làm là được! Nhanh lên đi chứ?”
“Nhưng...” Từ đầu đến cuối, Triệu Ngọc vẫn luôn cau mày. Trước khi bắt Phùng Lâm, trong đầu hắn vẫn còn một số chi tiết chưa được rõ ràng.
Mặc dù chiếc khăn lụa và người trong tấm ảnh rất phù hợp, nhưng Triệu Ngọc nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc Phùng Lâm đã làm như thế nào? Hơn nữa, đừng quên rằng, sau lưng Phùng Lâm còn tù nhân vượt ngục Phùng Khoát! Nếu mạo muội tiếp xúc với bà ta, liệu có đánh rắn động cỏ hay không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nói với Lương Hoan: “Anh Lương, người đi thi hành chuyện này không được quá nhiều. Anh nhận một khẩu súng, hai người chúng ta đi là được!”
“Chỉ... chỉ hai chúng ta?” Anh Lương hơi bất ngờ.
“Trong nhà Phùng Khoát đang có một số cảnh sát của đội cảnh sát hình sự tỉnh và cảnh sát điều tra phân cục Mạt Dương.” Triệu Ngọc nói: “Nếu chúng ta đi quá nhiều người, không phải tự tìm xích mích sao?”
“Ừm... cũng đúng! Được, để tôi đi nhận súng!” Nói xong, Lương Hoan chạy ra khỏi văn phòng.
Sau đó, Triệu Ngọc nói với Đại Phi: “Đại Phi, anh hãy giúp tôi điều tra bác sĩ riêng của Phùng Lâm, xem có thể tìm ra người này hay không? Nếu có thể tìm được, chúng ta nhất định sẽ có câu trả lời chính xác cho bệnh tình của bà ta!”
“Được!” Đại Phi gật đầu.
“Bối Ni!” Triệu Ngọc quay sang nói với cô gái nhỏ: “Em hãy giúp anh điều tra tình trạng tài chính của Phùng Lâm, không chỉ mỗi tài sản đứng tên Phùng Lâm đâu, mà Phùng Khoát hoặc cha mẹ, anh em gì cũng phải điều tra luôn, xem bà ấy có nguồn tài chính khác thường nào không!”
“Được!” Lý Bối Ni gật đầu đồng ý.
Sau khi dặn dò xong, Triệu Ngọc xuống lầu hội họp với Lương Hoan, sau đó cả hai lái xe đến nhà Phùng Khoát.
Trên đường đi, hắn nhận được một tin nhắn. Thật không ngờ, ba trăm ngàn hắn trả cho Phì Tràng lại được chuyển về tài khoản của hắn!
Thảo nào quẻ Đoái lại nằm trước quẻ Cấn.
Nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng nhất trong việc phá án, Triệu Ngọc tất nhiên không có lòng nào mà suy nghĩ mấy chuyện này. Trong đầu hắn vẫn là những vấn đề có liên quan đến Phùng Lâm.
Phùng Lâm...
Một ngôi sao điện ảnh truyền hình nổi tiếng có trí thông minh cực kỳ cao, uy tín lâu năm trong giới...
Thật sự là bà sao?
Rốt cuộc bà đã làm thế nào để giúp Phùng Khoát vượt ngục?
Bà đã làm cách nào khiến cho một bé gái tin tưởng mình rồi bắt cóc?
Từ vượt ngục đến bắt cóc, tất cả đều rất chu đáo, cẩn thận, chặt chẽ, thận trọng từng bước, đủ để cho thấy kế hoạch này được chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Mà người vạch ra kế hoạch này lại là một cao thủ có suy nghĩ tinh tế và chu đáo!
Phùng Lâm... chính là vị cao thủ đó?
Nhưng… Triệu Ngọc cảm thấy, hình như trong toàn bộ những tình tiết vụ án này vẫn còn thiếu một thứ gì đó.
Giống như Lý Bối Ni đã suy đoán, Phùng Lâm muốn hoàn thành được kế hoạch to lớn của mình thì nhất định phải giải quyết khó khăn lớn nhất của bản thân.
Đó chính là, bà ta làm sao tránh được người bảo vệ bên cạnh để thực hiện kế hoạch của mình?
Mặc dù Tiêu Quốc Phong thường xuyên không về nhà, nhưng vẫn còn người giúp việc lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Phùng Lâm. Chẳng lẽ... bà ấy đợi ban đêm người ta ngủ hết mới ra ngoài hoạt động sao?
Đâu thể được?
Để bắt cóc đứa bé, bà ấy nhất định phải chuẩn bị trước kỹ càng và nhận được sự tin tưởng của đứa bé kia, mà những điều này chỉ có thể thực hiện vào ban ngày.
Như vậy… Phùng Lâm làm cách nào để lừa được người giúp việc?
Ấy?
Đợi đã…
Ôi mẹ kiếp!
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc nghĩ đến mấu chốt của vấn đề. Hắn bật thẳng người dậy, lớn tiếng nói với Lương Hoan: “Anh Lương, mau dừng xe.”
“Cái gì?” Lão Lương chỉ đằng trước, nói: “Rẽ một lần nữa là đến rồi, tại sao lại dừng xe?”
“Người giúp việc kia...” Bởi vì kích động, giọng nói của Triệu Ngọc hơi run: “Bà ta ngày nào cũng chăm sóc Phùng Lâm, nếu Phùng Lâm có gì khác thường thì không thể nào lừa được bà ta.”
“Ừ đúng vậy?” Lương Hoan vừa đậu xe vừa nói: “Sao thế… đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ cậu còn cho rằng chúng ta tìm nhầm người tình nghi à? Tiểu Triệu ơi, chúng ta chỉ cần đến nhà Phùng Khoát, tìm chiếc khăn lụa, sau đó tìm thêm chứng cứ bà ấy đã từng mua chiếc Nissan, thế không phải xong việc rồi sao? Cái này gọi là “Trực đảo Hoàng Long”, một kích giành chiến thắng!”
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc cau mày lắc đầu: “Chúng ta không thể trực đảo Hoàng Long!”
“Vì sao không thể?” Lương Hoan nói bằng giọng chắc nịch: “Khi chúng ta đưa bằng chứng ra, tôi cũng không chờ đợi được mà muốn nhìn thấy cô Phùng Lâm đứng dậy từ trên xe lăn! Chắc hẳn chồng bà ấy cũng sẽ bị dọa không nhẹ!”
“Không phải!” Triệu Ngọc vẫn lắc đầu: “Anh không hiểu rồi, tôi nói là trọng điểm đấy! Thật ra, cho dù Phùng Lâm thật sự có thể đứng dậy và là hung thủ bắt cóc, nhưng mấu chốt của vấn đề lại không nằm ở chỗ này!”
“Không ở chỗ này thì ở chỗ nào?” Lương Hoan bị mấy lời của Triệu Ngọc làm cho sững sờ.
Thế nhưng, Triệu Ngọc lại không đi thẳng vào vấn đề chính mà hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh Lương, tôi hỏi anh, nếu muốn nấu cơm trưa, mua thức ăn lúc nào là thích hợp nhất?”
“Cậu đang chơi trò gì vậy? Cậu... hỏi cái này để làm gì?” Lương Hoan hoàn toàn choáng váng.
“Chúng ta không cần đến nhà Phùng Khoát.” Triệu Ngọc vỗ vai Lương Hoan: “Chúng ta… ra chợ bán thức ăn trước!”