“Trời ạ, rốt cuộc là muốn làm gì vậy?” Lương Hoan ngồi trong xe nhìn xung quanh, lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này, xe của bọn họ không chạy tới nhà của Phùng Khoát mà lại dừng bên ngoài cổng lớn của siêu thị gần khu biệt thự.
Theo như những thông tin mà Triệu Ngọc nghe ngóng được, hầu hết người dân của khu biệt thự đều tới đây mua thức ăn hàng ngày, bao gồm cả nữ giúp việc của Phùng Lâm.
Người giúp việc của Phùng Lâm tên là Mai Phương, vì đã làm trong gia đình Phùng Lâm gần ba năm nay nên hàng xóm láng giềng đều rất quen thuộc bà ta, bình thường còn gọi bà ta là dì Mai này dì Mai nọ.
Không bao lâu sau, Triệu Ngọc xách một bịch đồ uống từ siêu thị đi ra, tay kia của hắn thì vẫn luôn cầm điện thoại gọi cho ai đó.
Lương Hoan vội vàng mở cửa ghế phụ ra để Triệu Ngọc ngồi vào. Triệu Ngọc bước lên xe, vừa thả túi đồ uống xuống vừa nói vào điện thoại: “Ừ phải rồi, ý của anh là như vậy! Bối Ni à, tất cả dựa hết vào em đó! Kiểm tra cẩn thận giúp anh nhé! Ừ, cứ vậy đi…”
“Tiểu Triệu à…” Cuối cùng Lương Hoan cũng đợi được đến lúc Triệu Ngọc gác máy, thế là anh ta sốt ruột hỏi han: “Chẳng lẽ... cậu nghi ngờ nữ giúp việc nhà Phùng Lâm có vấn đề à?”
“Chính xác!” Triệu Ngọc thản nhiên đáp lại: “Nếu Phùng Lâm thật sự giả bệnh cứu con, vậy chắc chắn phải vượt qua cửa ải nữ giúp việc này! Ban đầu tôi chỉ tập trung vào chuyện bà ta làm thế nào trốn được nữ giúp việc, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại mới thấy, có lẽ bà ta đã mua chuộc người giúp việc, để người này trở thành đồng bọn của mình!”
“Người giúp việc? Đồng bọn?” Lương Hoan khó tin hỏi lại: “Chuyện này cũng được à?”
“Chỉ có như vậy mới có thể giải thích mọi việc một cách hoàn hảo.” Triệu Ngọc trả lời bằng giọng chắc nịch: “Chỉ trong trường hợp nữ giúp việc đã giúp đỡ bà ta, bà ta mới có thể thực hiện trọn vẹn kế hoạch này!”
“Nhưng mà…” Lương Hoan hỏi tiếp: “Đây là hành vi phạm tội mà? Người giúp việc sẽ chịu mạo hiểm ư?”
“Bởi vậy tôi mới phải điều tra tài khoản của Phùng Lâm!” Triệu Ngọc nói: “Lý Bối Ni đã tra được, Phùng Lâm thật sự có tài khoản riêng của mình. Hơn nữa, gần đây tài khoản này hoạt động rất thường xuyên, mà chỉ có chi ra chứ không có thu vào! Tôi đã nhờ Bối Ni đi thăm dò, nếu là Tiêu Quốc Phong đang sử dụng thì còn có thể giải thích được, nhưng nếu không phải là ông ta, vậy chứng tỏ… là Phùng Lâm rồi!”
“Ý cậu là... Phùng Lâm dùng tiền riêng của mình mua chuộc nữ giúp việc?” Lương Hoan kinh ngạc hỏi: “Vậy... vậy giờ chúng ta còn chờ cái gì nữa? Tại sao chưa vào bắt người đi?”
“Bắt người?” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Bằng chứng đâu? Có bằng chứng không? Dù chúng ta có điều tra được Phùng Lâm từng chuyển khoản cho nữ giúp việc thì thế nào? Người ta có thể nói rằng đây là khoản thưởng riêng mà!”
“Vậy…” Lương Hoan lại nói tiếp: “Còn khăn lụa mà! Và chiếc xe con kia nữa…”
“Khăn lụa có thể có rất nhiều hàng nhái.” Triệu Ngọc đáp lại: “Nếu Phùng Lâm cứ nhất định không chịu thừa nhận thì sao? Hơn nữa, kế hoạch của bà ta tỉ mỉ kín kẽ như vậy, sao có thể để chúng ta tìm được chiếc xe con kia?”
“Vậy… Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đợi đến khi tìm được vị bác sĩ riêng kia, chứng minh Phùng Lâm giả bệnh mới được ư?”
“Anh Lương, sao anh vẫn chưa hiểu vậy? Cho dù Phùng Lâm thật sự đứng lên trước mặt mọi người.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Cho dù bà ta thật sự giả bệnh, nhưng chỉ cần bà ta không chịu nhận tội, thì chúng ta cũng đành bó tay chịu thua thôi!”
“Trời ạ… Thì ra là… Tất cả mọi chuyện này đều do cô Phùng tính toán kỹ càng hết rồi ư?” Bấy giờ Lương Hoan mới hiểu: “Bà ấy thật sự quá thông minh! Nói cách khác, dù chúng ta có vạch trần chuyện bà ấy giả bệnh thì cũng không thể chứng minh bà ấy chính là kẻ bắt cóc, đúng không? Vậy… Vậy phải làm sao đây?”
“Cho nên!” Triệu Ngọc lấy đồ uống từ trong túi nilon ra đưa cho Lương Hoan, nói: “Tôi mới đến khu chợ này chờ đấy! À… không phải chợ… là siêu thị…”
“Vì sao?” Lương Hoan trợn tròn mắt: “Có thể chờ được cái gì trong siêu thị này?”
“Ha ha ha…” Sau tiếng cười lạnh, Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ra vẻ ta đây mà nói: “Anh Lương, anh cứ ở đây xem trò vui với tôi đi! Khoảnh khắc được chứng kiến kỳ tích sẽ tới ngay thôi!”
“Cậu…” Lương Hoan tức giận nói: “Sao ngay cả mấy lời biểu diễn ảo thuật mà cậu cũng lấy ra vậy? Mau lên, Tiểu Triệu, mau nói cho tôi nghe đi…”
“Được được…” Triệu Ngọc cầm lon Sprite, uống ừng ực một ngụm thật lớn rồi nói: “Năm xưa khi tôi lăn lộn giang hồ, tôi chỉ xem mục đích chứ không tính đến thủ đoạn! Phá án cũng giống như vậy, nếu chúng ta đến đây vì phá án, vậy đừng để những chuyện khác quấy nhiễu! Chúng ta không thể phá được kế hoạch mà Phùng Lâm đã trù tính tốt, thế thì phải đi thẳng vào chủ đề chính, cho nên… Ừ…”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nói đến đây thì bất chợt dừng lại. Bởi vì hắn đã trông thấy nữ giúp việc được gọi là dì Mai kia xuất hiện trong tầm mắt của mình.
“Tới rồi, tới rồi…” Triệu Ngọc vội vàng chỉ tay, ý bảo Lương Hoan nhìn: “Đó, người này chính là nữ giúp việc nhà Phùng Lâm…”
Lúc bọn họ nói chuyện, Mai Phương đã đi vào siêu thị mua thức ăn.
Bấy giờ Triệu Ngọc mới hơi thả lỏng một chút, nói với Lương Hoan: “Anh Lương, vừa rồi tôi đã đi nghe ngóng rồi. Hàng ngày vào lúc 10 giờ sáng, nữ giúp việc nhà Phùng Lâm sẽ tới đây mua thức ăn!”
“10 giờ?” Lương Hoan nhìn đồng hồ: “Nhưng bây giờ mới 8 giờ rưỡi mà?”
“He he…” Triệu Ngọc nheo mắt lại, cố làm ra vẻ huyền bí: “Anh Lương, anh nói thử xem, bà ta tới mua thức ăn sớm như vậy, có phải là vì muốn nấu ăn... cho một người khác không?”
“Một người khác?” Lương Hoan thúc giục: “Tiểu Triệu à, cậu đừng tỏ ra bí hiểm với tôi nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Cũng có thể là, không phải chỉ một người thôi đâu!” Triệu Ngọc nhìn cửa kính sát đất của siêu thị, nói: “Trước đó tôi từng tìm hiểu, Mai Phương hầu như ở bên cạnh Phùng Lâm 24/24, chỉ có buổi sáng bà ta mới ra ngoài một chuyến mua thức ăn như thế này mà thôi. Theo như những gì các nhân viên trong cửa hàng nói, bình thường bà ta đều ra ngoài mua thức ăn vào 10 giờ, 10 giờ rưỡi thì quay về nhà nấu cơm!”
“Nhưng mà, vừa rồi nhân viên bảo vệ chịu trách nhiệm gác cổng nhà Phùng Khoát đã nói với tôi là, hai ngày gần đây, Mai Phương đều ra ngoài mua thức ăn vào lúc 8 giờ rưỡi, nhưng thời gian quay về nhà vẫn là 10 giờ rưỡi!”
“Anh Lương, anh đoán xem, nếu Mai Phương là đồng bọn với Phùng Lâm, vậy ngoại trừ việc đi mua thức ăn, bà ta còn đi đâu, làm gì?”
“Đi… Đi đưa thức ăn cho con tin! Hơn nữa…” Lương Hoan run rẩy nói: “Rất có khả năng là Phùng Khoát cũng ở chỗ đó!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Nhờ thân phận người giúp việc, bất kể là cảnh sát hình sự tỉnh hay là cảnh sát điều tra của phân cục Mạt Dương, căn bản không ai chú ý tới bà ta!”
“Còn nữa, tuy con tin là do Phùng Khoát trông coi, nhưng vì thân phận của gã là phạm nhân vượt ngục, đương nhiên không thể đưa mặt ra ngoài ánh sáng, đúng không? Cho nên, phải có người đến đưa cơm cho gã!”
“Wow! Cậu…” Lương Hoan nhìn Triệu Ngọc bằng ánh mắt quái dị: “Nhóc, cậu không phải là thần thám nữa mà phải nói là sắp biến thành yêu tinh rồi! Ngay cả chuyện này mà cũng nghĩ tới được! Vậy thì... chỉ cần chúng ta bám theo nữ giúp việc này, là có thể... có thể giải quyết đồng thời cả hai vụ án bắt cóc và vượt ngục luôn, đúng không?”
“Hơn nữa, nếu xét theo thời gian thì…” Triệu Ngọc nhẩm tính trong lòng: “Chắc chắn nơi giấu con tin không xa đây đâu! Phùng Lâm sẽ không đẩy bọn họ đến chỗ nào quá xa!”
“Đúng!”
Lương Hoan rướn người lên, chăm chú theo dõi cửa siêu thị. Không bao lâu sau, Mai Phương xách theo một túi thức ăn thật to bước ra ngoài.
Vì vậy, hai người bọn họ lập tức lái xe chạy theo, cẩn thận bám sát sau lưng bà ta.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Triệu Ngọc, sau khi Mai Phương rời khỏi siêu thị, bà ta không quay về khu biệt thự nhà Phùng Khoát mà lại băng qua đường, đi đến một chung cư đối diện với khu biệt thự.
Đó là một chung cư cao tầng hiện đại, có hơn hai mươi tầng, quy mô không nhỏ.
Thấy Mai Phương dùng chìa khóa từ đi vào cửa chính chung cư, hai người Triệu Ngọc đột nhiên luống cuống tay chân. Họ nhanh chóng vòng xe lại, đỗ đại ở một chỗ ven đường rồi nhanh chân chạy tới cửa chung cư.
Thế nhưng hai người bọn họ không có chìa khóa từ, không thể mở cửa được, mà nếu đưa giấy chứng nhận cho nhân viên bảo vệ thì lại sợ bị lộ. Đang lúc khó xử thì may sao có một chủ nhà mở cửa đi ra, hai người bèn nhân cơ hội này đi vào.
Có điều, khi bọn họ kịp chạy vào trong chung cư thì nữ giúp việc Mai Phương kia đã đi đâu mất rồi!
“Chết tiệt!” Lương Hoan chán nản vỗ lên chân mình: “Đúng là quá mất mặt! Thật sự quá mất mặt! Hai ta đường đường là cảnh sát hình sự của Đội Trọng án, thế mà lại để mất dấu một nữ giúp việc bé nhỏ!”
“Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột!” Thế nhưng, Triệu Ngọc lại bình tĩnh nói: “Đã rơi vào lòng bàn tay của tôi mà còn muốn chạy? Hừ hừ… cửa sổ cũng không có đâu!!”