Cuồng Thám

Chương 475: Chương 475ĐỒNG PHẠM KHÁC





Nghe Triệu Ngọc nói, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều ồ lên, ai cũng bị lời nói của Triệu Ngọc thu hút.

Trương Diệu Huy cũng ngừng động tác đẩy xe lăn, để Phùng Lâm dừng ở trước mặt Triệu Ngọc.

Thế nhưng, sau khi hắn nói xong câu đó thì cũng không nói tiếp nữa. Hắn mở di động ra tìm kiếm rồi ra hiệu với một cảnh sát tỉnh.

Cảnh sát này cũng xấp xỉ tuổi Triệu Ngọc, lần này đến Tần Sơn để thực hiện nhiệm vụ theo dõi nhà Phùng Khoát, phòng trường hợp Phùng Khoát quay về nhà.

Thấy Triệu Ngọc ra hiệu, anh ta đi tới mà không hiểu có chuyện gì.

Kết quả, Triệu Ngọc đưa cho anh ta xem một số hình ảnh trong di động, sau đó nói trước mặt mọi người: “Mau báo cho lãnh đạo của anh đến đây bắt người đi!”

Hả!?

Lời nói của Triệu Ngọc thật sự quá bất ngờ, khiến cho mọi người không thể tin nổi, cả nhóm Mao Vĩ đều choáng váng!

Phùng Lâm nhìn chằm chằm vào hai mắt của Triệu Ngọc, mặc dù khá kinh hãi nhưng bà ta nghĩ Triệu Ngọc chỉ đang muốn đánh lừa mình mà thôi!

“Còn ngây ra đó làm gì? Đi mau đi?” Triệu Ngọc nói với anh cảnh sát tỉnh còn đang ngây người: “Anh không muốn lập công hả?”

“A... À...” Lúc này anh ta mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy sang một bên gọi điện thoại.

“Ha ha ha... Bà Phùng...” Triệu Ngọc quay lại, tươi cười nói: “Có cần tôi đọc ra địa chỉ cho bà nghe luôn không?”

“Không... Tôi không tin...” Phùng Lâm trừng lớn mắt, nói: “Tôi không tin...”

“Được! Bà không tin thì thôi.” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Nếu đã như thế, tôi sẽ vạch trần hết toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ của bà vậy! Thực ra... Phùng Khoát căn bản không ở Tần Sơn!”

“Cái gì!?”

Những người khác không biết rõ tình hình bên trong, nhưng những cảnh sát biết về vụ án bắt cóc đều rất rõ ràng. Bọn họ luôn tin rằng, kẻ chủ mưu vụ bắt cóc con gái của Lan Thư Bình chính là Phùng Khoát, cho nên chắc chắn gã phải ở Tần Sơn.

Nhưng Triệu Ngọc lại nói gã không ở đây, vậy chẳng phải đã hoàn toàn bác bỏ nhận thức của bọn họ hay sao.

“Tiểu Triệu à!” Mao Vĩ không nhịn được, hỏi một câu: “Không ở Tần Sơn, vậy ở đâu?”

“Ừm...” Triệu Ngọc quay đầu lại, hạ thấp giọng nói với Mao Vĩ một câu: “Ở Vân Châu! Tổ trưởng Mao...”

Triệu Ngọc nháy mắt ra hiệu, lúc này Mao Vĩ mới hiểu thì ra hắn đang dùng mưu kế, liền vội vàng ngậm chặt miệng không nói nữa.

Tuy nhiên, mặc dù Triệu Ngọc đã hạ giọng rất thấp nhưng Phùng Lâm ở ngay cạnh vẫn nghe được hai chữ “Vân Châu”. Bỗng dưng, bà ta hơi run lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc cũng thay đổi hẳn.

“Bà Phùng! Tuy kế hoạch của bà có thể nói là rất hoàn hảo, nhưng mà...” Triệu Ngọc quay người lại, nói: “Nhưng mà cái gì càng cẩn thận thì thông thường lại càng có nhiều sơ hở! Thật ra bà đã làm rất tốt, tránh né camera, làm quen với cô bé, bố trí địa điểm giấu con tin, sắp xếp cho Phùng Khoát vượt ngục... Tất cả đều không chê vào đâu được, có thể nói là hoàn hảo!”

“Lúc đầu đúng là tôi cũng không đoán ra được bí ẩn ở trong này.” Triệu Ngọc trầm giọng nói tiếp: “Một người đang giả bệnh, sao có thể cùng một lúc làm nhiều chuyện như vậy được?”

“Nhưng mà sau này tôi đã nghĩ ra, nếu bà muốn thực hiện một kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ như thế, nhất định phải có đồng bọn! Vì thế, tôi liền nghi ngờ người giúp việc của bà! Bà ta chăm sóc bà 24 giờ một ngày không rời, cái lồng giam này bà không thể nào phá bỏ được! Vì thế, bà phải mua chuộc được bà ta, để bà ta mở một mắt nhắm một mắt, giúp bà thực hiện kế hoạch!”

“Kết quả đã chứng minh rằng những suy đoán của tôi là đúng, chúng tôi chỉ cần theo dõi người giúp việc của bà là tìm được đáp án!”

“Nhưng mà... tôi không rõ, tôi bị sơ hở chỗ nào khiến cậu hoài nghi?” Phùng Lâm không nén được sự tò mò, bèn hỏi một câu.

“Cái này còn cần phải nói à, là chiếc khăn lụa hoa hướng dương đấy!” Trương Diệu Huy cũng buột miệng đáp lại.

“Này!” Triệu Ngọc không vui, lập tức quay sang quắc mắt với anh ta, mắng: “Anh Trương, anh đừng nhiều chuyện được không? Anh chưa nhìn ra à? Bây giờ đang là lượt diễn của tôi đấy!”

“À... Ngại quá...” Trương Diệu Huy vội vàng ngậm miệng, những cảnh sát điều tra còn lại đều bật cười.

“Đúng vậy, chính chiếc khăn lụa ấy đã bán đứng bà, thưa bà Phùng yêu thích chưng diện!” Triệu Ngọc lại nói tiếp: “Chắc bà cũng không ngờ tới là cô bé kia đã vẽ lại chiếc khăn lụa của bà, còn treo ở phòng ngủ của cô bé nữa, đúng không?”

“Nhưng tôi không bị camera quay lại, các người làm sao phát hiện hôm ấy tôi đeo khăn?” Phùng Lâm vẫn không hiểu.



“Bà Phùng, có...” Lương Hoan vừa mới hó hé định nói thì bỗng nhìn thấy ánh mắt như giết người của Triệu Ngọc, liền tự giác ngậm miệng lại.

“Ha ha ha, có một phụ huynh chụp ảnh cùng với con, đã vô tình chụp được bà!” Triệu Ngọc đắc ý nói: “Sau đó tôi đã gọi điện cho chồng bà, xác nhận đúng là bà có một chiếc khăn lụa như vậy, từ đó mới nghi ngờ bà.”

“Ơ? Cậu... cậu cậu cậu...” Tiêu Quốc Phong trừng lớn mắt, nói: “Cậu gọi điện thoại cho tôi hỏi về chiếc khăn lụa, thì ra là...”

Khi nghe đến đây, sắc mặt của Phùng Lâm đã trở nên vô cùng khó chịu.

“Hãy để tôi nói tiếp, được không?” Triệu Ngọc chỉ chỉ vào người giúp việc Mai Phương, nói: “Ngay từ đầu tôi cũng sa vào lối tư duy cũ rích, cho rằng bà Phùng bắt cóc cô bé, sau đó để Phùng Khoát trông giữ! Nhưng mà, khi chúng tôi tìm được địa điểm giấu con tin mới phát hiện, chỗ đó không hề có bóng dáng Phùng Khoát. Lúc này tôi mới hiểu ra, chắc là tôi đã nghĩ sai rồi!”

“Nếu Phùng Khoát canh giữ cô bé, vậy chỉ cần dự trữ đủ đồ ăn, không cần phải để dì Mai mạo hiểm đi nấu cơm cho cô bé!”

“Vì thế... lúc này tôi mới điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, suy xét vấn đề theo một hướng khác!”

Khi hắn nói đến đây, khắp căn phòng đều im lặng tới mức ngay cả một chiếc kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Tất cả mọi người đều bị quá trình suy luận của Triệu Ngọc hấp dẫn.

“Thực ra...” Triệu Ngọc gật đầu với Phùng Lâm, nói: “Bà Phùng, bà đã phạm sai lầm thứ hai, đó là không nên để Mai Phương đứng tên làm chủ của căn hộ giấu con tin! Sơ hở này thật sự quá lớn!”

“Chúng tôi chỉ cần điều tra tài sản của Mai Phương là có thể tìm được chỗ đó!” Triệu Ngọc vừa gật đầu xong, lại lắc lắc đầu: “Chỉ có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu Mai Phương không để căn phòng kia đứng tên của mình thì sao có thể yên tâm được? Cho nên đây gọi là rút dây động rừng, nếu chúng tôi không nghi ngờ bà Phùng, cũng sẽ không phát hiện Mai Phương có vấn đề. Không phát hiện Mai Phương có vấn đề, chúng tôi cũng không có cách nào tìm được con tin! Không có cách nào tìm được con tin, vậy càng khỏi phải nói tới chuyện tìm Phùng Khoát!”

Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, trong ánh mắt của Phùng Lâm và Mai Phương hiện lên vẻ gì đó là lạ, tựa như hai người họ đang loáng thoáng thấy được hi vọng nào đấy.

Nhưng mà, hi vọng của hai người lại lập tức tan biến.

“Bà Phùng, chuyện con tin nói tới đây là được rồi. Kế tiếp, chúng ta nên nói đến chuyện Phùng Khoát vượt ngục đi!” Triệu Ngọc nở một nụ cười gian manh quái lạ, nói: “Trong vụ án Phùng Khoát, quả thật tôi cũng đã sai lầm! Tôi tưởng là một trong hai người đã giúp Phùng Khoát vượt ngục ở Vân Châu, sau đó đưa gã về Tần Sơn!”

“Nhưng sau khi suy nghĩ, cân nhắc nhiều lần tôi mới phát hiện, việc hai bà đi tới Vân Châu là không có khả năng!” Giọng điệu của hắn càng lúc càng bình thản hơn: “Hai bà còn phải tiến hành vụ bắt cóc, tuy rằng thời gian vẫn kịp nhưng nửa đêm lái xe trên đường cao tốc, lại còn mang theo tội phạm vượt ngục, như vậy khả năng bị phát hiện thực sự quá cao!”

“Thế thì... chuyện Phùng Khoát vượt ngục, làm sao mà bà làm được?”

Nói tới đây, Triệu Ngọc thừa nước đục thả câu một chút, sau đó mới đưa ra đáp án: “Cho nên, bà Phùng à, ngoài người giúp việc Mai Phương này ra, bà còn có đồng phạm khác nữa!”