Người giúp việc Mai Phương nghe Triệu Ngọc nói còn có một đồng phạm khác thì không còn đứng vững được nữa, ngã ngồi xuống đất.
Không chỉ riêng Phùng Lâm giật mình mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị Triệu Ngọc làm cho chấn động, thậm chí ngay cả gia đình ba người Lan Thư Bình cũng quay đầu lại nhìn, hết sức hiếu kỳ.
“Haizz...” Triệu Ngọc sửa sang lại mấy sợi tóc ngắn trước trán, thở dài nói: “Mọi người không cần phải kinh ngạc như vậy, tôi sẽ kiêu ngạo phổng mũi đấy! Thật ra... vừa rồi tôi chỉ nói bừa mà thôi. Căn hộ nơi giấu con tin kia, người đứng tên cũng không phải là Mai Phương... mà là... Ừm...” Triệu Ngọc nói xong, cúi đầu nhìn di động, lúc này mới đọc ra một cái tên: “Trương Hải Ba!”
Trương Hải Ba!?
Mọi người đã bị Triệu Ngọc xoay vòng vòng, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.
Nhóm cảnh sát phân cục Dung Dương cũng ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy cái tên này hết sức xa lạ.
Nhưng mà Phùng Lâm và Mai Phương đều sửng sốt khi nghe thấy cái tên này, trong ánh mắt phút chốc đã không có tia hi vọng nào nữa.
“Chuyện Phùng Khoát vượt ngục...” Triệu Ngọc thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nói với Phùng Lâm: “Bà đánh giá quá thấp năng lực làm việc của cảnh sát chúng tôi rồi! Trước khi điều tra vụ án này, chúng tôi đã lấy hồ sơ ghi chép về những người đã tới thăm Phùng Khoát, hơn nữa còn điều tra từng người một!”
“Mười năm qua, những người đến thăm Phùng Khoát quả thực không ít. Không cần nghĩ cũng biết lượng công việc của chúng tôi nặng đến thế nào.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nhưng vì muốn tra ra được chân tướng, dù công việc nặng nhọc đến mấy cũng không làm khó được chúng tôi! Chính vì vậy mà trong biết bao nhiêu người đến thăm tù như thế, cuối cùng chúng tôi vẫn tìm được người tên Trương Hải Ba này!”
“Ồ...” Nhóm cảnh sát nghe đến nỗi say mê, phát ra một tiếng “ồ” phụ họa.
“Tuy Trương Hải Ba chỉ xuất hiện trong bản ghi chép thăm tù có hai lần, nhưng...” Triệu Ngọc trầm giọng nói: “Hai lần này lại xuất hiện trong hai tháng gần đây nhất, đặc biệt là lần cuối cùng cách thời điểm Phùng Khoát vượt ngục rất gần!”
“Trên tư liệu cho thấy, Trương Hải Ba là người buôn bán đồ nội thất. Theo lý mà nói, Phùng Khoát làm thợ mộc trong nhà tù tỉnh, chắc là cũng có chuyện để nói với một người buôn bán đồ nội thất!”
“Nhưng nếu nghiên cứu sâu hơn thì sẽ phát hiện ra, công việc của hai người này căn bản chẳng liên quan gì đến nhau cả! Cho tới khi... chúng tôi điều ra hộ khẩu của Trương Hải Ba, lúc này mới hiểu rõ, thì ra hắn ta có một người vợ tên là… Mai Phương!”
Hả!?
Mọi người sửng sốt, tất cả đều nhìn về phía người giúp việc.
“Bà Phùng!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Sức hấp dẫn của bà quả thực không hề suy giảm theo năm tháng, thế mà có thể tìm được một đôi vợ chồng tới hỗ trợ cho bà! Xem ra, vì Phùng Khoát, bà cũng chấp nhận liều mạng!”
“Cậu... cậu...” Phùng Lâm kích động run rẩy cả người, không nói nên lời nữa.
Triệu Ngọc lại cất cao giọng: “Tôi đoán, cả kế hoạch này chắc đều do bà chỉ đạo, Mai Phương và Trương Hải Ba chẳng qua chỉ dựa theo kế hoạch của bà mà làm thôi!”
“Phùng Khoát bị dị ứng, bà liền lợi dụng điểm này để khiến bệnh dị ứng của gã phát tác, như vậy người giám ngục sẽ đưa gã đến bệnh viện!” Triệu Ngọc tiếp tục: “Bà cũng đã tính trước được gã sẽ được chuyển đến bệnh viện nào, vào phòng bệnh nào. Cho nên mấy ngày trước đó, bà để cho Trương Hải Ba đến bệnh viện phá hỏng cửa sổ an ninh của phòng bệnh.”
“Vào buổi tối hôm mà Phùng Khoát được đưa vào bệnh viện, Trương Hải Ba đã dùng vài mánh khóe gì đó để gặp được Phùng Khoát, đưa cho gã thuốc xịt gây mê và khóa của còng tay, giúp gã vượt ngục thành công! Tôi nói có đúng hay không?”
“Cậu...” Hai mắt Phùng Lâm trừng lớn tới mức xuất hiện tơ máu.
“Nhưng mà, chuyện Phùng Khoát vượt ngục cũng chỉ là vỏ bọc ngụy trang thôi!” Triệu Ngọc lại nói: “Mục đích chân chính của bà là bắt cóc con gái của Lan Thư Bình, hòng ép hắn ta thừa nhận tội danh giết người năm xưa! Như vậy, chỉ cần Lan Thư Bình nhận tội, kế hoạch của bà sẽ thành công, mà Phùng Khoát cũng sẽ được phán vô tội và được thả ra!”
“Thế nhưng... cho dù bà thành công, cứ coi như là tội danh vượt ngục có thể gột sạch được đi, nhưng còn tội bắt cóc của bà thì sao?” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Bà vì con trai mà không tiếc đưa mình vào cảnh ngục tù ư?”
Nghe được lời này, Phùng Lâm yên lặng cúi đầu.
“Nhưng.... Nhưng mà....” Lúc này, Mao Vĩ bỗng nhiên gãi đầu, hỏi: “Tiểu Triệu à, mọi chuyện xem như đã rõ ràng cả rồi, chỉ có điều... tôi vẫn không hiểu… Phùng Khoát đâu? Rốt cuộc gã... ở đâu chứ?”
“Đúng vậy!” Tất cả cảnh sát đều vô cùng tò mò.
“Ha ha...” Triệu Ngọc mỉm cười, nói: “Trong chuyện chọn nơi giam giữ cô bé, bà Phùng đã phạm sai lầm một lần. Như vậy... về địa điểm giấu Phùng Khoát, liệu bà ta có giẫm lên vết xe đổ lần nữa không?”
“Ừm... Cậu... Ý của cậu... là...” Mao Vĩ vẫn còn đang vò đầu.
“Tôi đã bảo Lý Bối Ni cẩn thận tra xét tình trạng tài sản của hai vợ chồng nhà này.” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Căn hộ mới ở Tần Sơn được đăng ký dưới tên Trương Hải Ba, Mai Phương là người đồng sở hữu. Còn ở thành phố Vân Châu, hai vợ chồng họ cũng có một căn hộ như thế, hơn nữa nó vừa mới được mua trong năm nay! Còn vị trí hả, tôi vừa mới nói cho anh em trên tỉnh rồi....”
“Wow! Không phải chứ?” Cả nhóm Trương Diệu Huy đều há hốc miệng, nhìn Triệu Ngọc khen ngợi: “Không ngờ là như vậy! Chuyện này có vẻ... có vẻ đơn giản quá thì phải? Chỉ là... không hề nghĩ đến!”
“Đúng vậy!” Lương Hoan xua tay nói: “Chúng ta đều nghĩ Phùng Khoát đã quay lại Tần Sơn! Đâu có ngờ rằng gã ta vẫn còn ở Vân Châu... chậc chậc...”
“Cậu... Cậu...” Giờ khắc này, ánh mắt Phùng Lâm nhìn Triệu Ngọc đã hoàn toàn thay đổi, bà ta kinh ngạc hỏi Triệu Ngọc: “Cậu rốt cuộc... là người thế nào?”
“Bà Phùng, bà biết vụ án Miên Lĩnh không?” Lan Bác khoe khoang chỉ vào Triệu Ngọc, giới thiệu: “Đây là Triệu Ngọc, tổ trưởng Triệu, thần thám số một của phân cục Dung Dương chúng tôi! Ngay cả một vụ án lớn như Miên Lĩnh mà anh ấy còn có thể phá được, chút tài mọn này của bà sao mà tránh được đôi mắt thần của anh ấy chứ?”
“Vụ án Miên… Miên Lĩnh sao?” Thân thể Phùng Lâm vẫn đang run rẩy kịch liệt nhưng ánh mắt đã ảm đạm, không còn hi vọng.
“Ôi trời! Thì ra... vụ trọng án Miêu Lĩnh là do anh phá sao? Quả... quả nhiên... danh bất hư truyền...” Những cảnh sát của phân cục Mạt Dương và cả cảnh sát tỉnh đều nhìn Triệu Ngọc với cặp mắt khác xưa, những lời khen ngợi càng tuôn ra nhiều hơn.
“Cậu cảnh sát!” Ai ngờ, Phùng Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói với mọi người: “Chuyện Phùng Khoát vượt ngục và chuyện bắt cóc cô bé, tất cả đều là do một mình tôi gây ra, không có liên quan gì đến Mai Phương và Trương Hải Ba! Tôi nhận tội, nhưng các cậu nhất định phải thả bọn họ!”
“Bà Phùng...” Mai Phương run rẩy quỳ gối bên xe lăn, nước mắt chảy dài trên má.
“Bà Phùng à…” Mao Vĩ khó xử nói: “Về việc bọn họ có tội hay không, một mình bà nói chẳng giải quyết được gì, mà chúng tôi có nói cũng chẳng làm gì được! Vẫn là để sự thật lên tiếng thôi...”
Sau đó, Mao Vĩ lại ra hiệu cho Trương Diệu Huy lần nữa. Lúc này Trương Diệu Huy và Lan Bác mới cùng nhau áp giải Phùng Lâm và Mai Phương đi!
“Không! Không!” Phùng Lâm kích động vỗ vào tay vịn xe lăn, nói: “Phùng Khoát nhà tôi vô tội! Nó bị oan, bị oan...”
Tiêu Chấn lo lắng cho bệnh tình của mẹ, vội chạy theo xe cảnh sát.
Bởi vì cả nhà ba người Lan Thư Bình còn phải đến Cục Cảnh sát lấy khẩu cung nên cũng đi theo cảnh sát rời khỏi biệt thự.
“Phùng Lâm... Haiz!” Lúc này, Tiêu Quốc Phong suy sụp ngồi xuống ghế sofa, vừa oán trách vừa thất vọng lẩm bẩm: “Đã bao nhiêu năm rồi, sao em phải khổ như vậy chứ? Vì Phùng Khoát, em... haiz...”
Tiêu Quốc Phong đang than thở thì Lương Hoan lại chạy vội từ trên lầu xuống.
“Tiểu Triệu! Nhìn này!” Anh ta cầm một chiếc khăn lụa màu vàng trong tay, hưng phấn nói: “Khăn lụa hoa hướng dương, ở ngay trong phòng bà Phùng! Nếu không nhờ chiếc khăn lụa này thì thật sự khó mà phá được vụ án! Đây là vật chứng quan trọng đấy! Hử? Làm sao vậy Tiểu Triệu?”
Lương Hoan đang hưng phấn nói thì phát hiện lông mày Triệu Ngọc vẫn còn đang nhíu chặt, dường như còn đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Anh Lương à!” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, nói: “Vấn đề chính của vụ án, tôi đã giải quyết xong xuôi rồi, chỉ là... vẫn còn có một chuyện, tôi nghĩ mãi không ra...”