“Sao rồi? Cậu còn thấy vướng mắc ở đâu nữa?” Lương Hoan đong đưa khăn lụa màu vàng, nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phá giải vụ án bắt cóc này, bây giờ đã tìm được nhân chứng, cũng lấy được vật chứng rồi! Mặc kệ sau cùng có bắt được Phùng Khoát không thì chúng ta cũng có thể kết án! Cậu còn vướng mắc cái gì?”
“Những chuyện khác tôi đều đã nghĩ thông suốt…” Triệu Ngọc buồn bã nói: “Chỉ thiếu một vấn đề cuối cùng này thôi!”
“Vấn đề gì?”
“Anh xem đi, tuy kế hoạch của Phùng Lâm khá hoàn hảo, nhưng dù sao cũng là phạm tội mà, ai dám bảo đảm tuyệt đối không có sai lầm chứ!” Triệu Ngọc phân tích: “Đừng quên, chỉ còn chín năm nữa là Phùng Khoát ra tù rồi! Hơn nữa, gã đã được cho vào danh sách quan sát giảm hình phạt, nếu biểu hiện tốt thì có lẽ không tới chín năm là đã được thả ra!”
“Cho nên... Có phải Phùng Lâm đã quá mạo hiểm không?” Triệu Ngọc cau mày nói: “Chuyện này không khác gì đang lấy tương lai nửa đời sau của Phùng Khoát ra mà cá cược cả. Vì sao... lại lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy? Tại sao không chờ Phùng Khoát ra tù rồi hẵng nghĩ một biện pháp khác ổn thỏa hơn?”
Nghe Triệu Ngọc nói vậy, Tiêu Quốc Phong cũng bị thu hút. Ông ta lập tức đứng lên, đi tới trước mặt hắn, nói hùa theo: “Đúng đó cậu cảnh sát! Tôi cũng nghĩ không ra, Phùng Lâm, bà ấy... bà ấy làm vậy rõ ràng là đang hại Phùng Khoát mà! Chứ đâu phải là đang muốn tốt cho nó?”
“Cũng phải...” Lương Hoan nhíu mày nói: “Cho dù là âm thầm điều tra hay thu thập chứng cớ cũng đều khá hơn nhiều, sao lại lựa chọn cách này, đã vượt ngục lại còn bắt cóc nữa? Chẳng lẽ... À...” Lương Hoan ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên vỗ đùi nói: “Tôi hiểu rồi! Sở dĩ bà Phùng dám mạo hiểm như vậy, chỉ có một nguyên nhân!”
“Nguyên nhân gì?” Tiêu Quốc Phong vội hỏi.
“Lan Thư Bình đó!” Lương Hoan hạ giọng nói: “Bà Phùng làm vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện, đó là bà ấy đã chắc chắn rằng Lan Thư Bình chính là hung thủ giết chết Lưu Kiều, hãm hại Phùng Khoát! Vốn dĩ, bà Phùng cho rằng Lan Thư Bình chắc chắn sẽ nhận tội, nhưng nào ngờ…”
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Lương Hoan còn chưa nói xong thì di động của Triệu Ngọc bỗng reo vang, là Đại Phi gọi tới.
“Này này, tổ trưởng ơi!” Hắn vừa mới bắt máy đã nghe giọng oang oang đầy kích động của Đại Phi: “Đúng là không thể tin nổi mà! Mọi chuyện chúng ta suy đoán tối qua… đều đúng hết!”
“Cậu đoán thử xem? Tôi đã tìm gặp bác sĩ riêng của bà Phùng Lâm rồi! Kết quả, sau khi lấy bệnh án của bà Phùng ra xem thì, ông trời của tôi ơi, hóa ra sau khi bị xuất huyết não ba tháng, bà ta đã bắt đầu khôi phục! Hai năm trước thậm chí có thể đi đứng được rồi!”
“Bởi vậy, bà ta ngồi trên xe lăn chỉ là đang giả bộ mà thôi!” Đại Phi càng nói càng cao giọng, thậm chí ngay cả Lương Hoan đứng bên cạnh cũng nghe thấy.
Xem ra, bởi vì Đại Phi cứ mải đi tìm vị bác sĩ riêng này, cho nên không biết chuyện Phùng Lâm đã sa lưới.
“Ừ... Giỏi, giỏi, giỏi lắm!” Triệu Ngọc không có thời gian giải thích với anh ta, chỉ đành tùy tiện khen anh ta vài câu.
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc định tắt điện thoại thì Đại Phi lại vội vàng nói thêm một câu: “Đúng rồi, tổ trưởng Triệu à, có chuyện này tôi phải nói cho cậu biết một tiếng. Ừm... Theo lời ông bác sĩ kia thì tuy bệnh xuất huyết não của Phùng Lâm đã khỏi, nhưng mà... bà ta bất hạnh mắc phải một loại bệnh khác, hơn nữa... còn là bệnh ung thư tuyến dịch lim-pha, đã... không còn bao nhiêu thời gian nữa...”
“Hả?” Nghe anh ta nói vậy, Triệu Ngọc không khỏi chấn động, ngây ngẩn cả người.
“Sao thế?” Thấy Triệu Ngọc giật mình, Lương Hoan và Tiêu Quốc Phong cũng thấy khó hiểu.
“À... Được... Được... Biết rồi... Anh vất vả rồi...” Triệu Ngọc nói vài câu đơn giản với Đại Phi rồi cúp máy.
Giờ khắc này, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy trong lòng mình như có một tảng đá đang đè lên, tâm trạng trĩu nặng cực kỳ. Niềm vui sướng vì phá được án lúc nãy đã sớm tan thành mây khói.
“Tiểu Triệu à, không có chuyện gì chứ? Đại Phi nói gì vậy? Có phải cậu ta còn chưa biết chúng ta đã phá được án rồi không?” Lương Hoan hỏi dồn.
“Tôi nghĩ là...” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tôi đã biết đáp án của vấn đề cuối cùng này rồi!”
...
Bảy giờ rưỡi tối, bữa tiệc mừng công của Đội Trọng án Dung Dương diễn ra trong phòng riêng của một quán lẩu xa hoa.
Nhưng mà, khác với những bữa tiệc trước kia, các vị cảnh sát điều tra ngồi quanh bàn lẩu tỏa hương thơm ngát bay khắp bốn phía, thế nhưng không một ai vui vẻ mừng rỡ. Thậm chí, có rất ít người động đũa đi gắp thịt trong nồi lẩu.
Ngay sau khi Phùng Lâm và Mai Phương bị bắt về quy án, chỉ chưa tới nửa giờ sau, cảnh sát Vân Châu đã tìm được Phùng Khoát dựa theo địa chỉ Triệu Ngọc cung cấp.
Nghe nói trong căn nhà mà Phùng Khoát trốn chất đầy các loại đồ ăn, từng ấy đủ cho gã ăn đến nửa năm, chứng tỏ trước đó đã có người chuẩn bị tỉ mỉ.
Sau đó, cảnh sát Vân Châu lại thuận lợi bắt thêm một kẻ hiềm nghi khác là Trương Hải Ba. Từ đấy, vụ án vượt ngục và vụ án bắt cóc xem như đã được phá.
Đương nhiên, hai tổ trưởng có nhiệm vụ chỉ huy Đội Trọng án Dung Dương là Triệu Ngọc và Mao Vĩ nhận được công đầu. Thậm chí danh tiếng của hai người đã lan truyền tới bên tỉnh, được các lãnh đạo của tỉnh đánh giá rất cao, quả thực khiến Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu vui vẻ vô cùng!
Kể từ khi Cục trưởng Loan nhậm chức khẩn cấp, mặc kệ gặp phải vụ án kiểu gì, phân cục Dung Dương cũng có thể đương đầu, đánh trận nào thắng trận đó. Hiển nhiên, việc này mang lại lợi ích rất lớn đối với công trạng của bà ta.
Hơn nữa, Cục trưởng Loan cũng hiểu rõ, sở dĩ phân cục Dung Dương có thể bách chiến bách thắng như ngày hôm nay, trong đó có một phần công lao rất lớn thuộc về Triệu Ngọc!
Cái tên vừa mới được chuyển thành nhân viên chính thức trong năm nay, giờ đã trở thành thần thám, thành con át chủ bài của phân cục Dung Dương, thậm chí đã nổi tiếng trong cả thành phố Tần Sơn!
Có điều, lúc này trên mặt Triệu Ngọc không có vẻ vui mừng gì cả. Hắn cũng giống như các cảnh sát điều tra khác, ngồi trước mặt nồi lẩu, yên lặng suy ngẫm chuyện trong lòng mình.
Sau lưng mỗi vụ án, đều có một lít nước mắt!
Sau khi phá vụ án của Phùng Lâm, những lời này của đội trưởng Kim càng thấm sâu vào lòng Triệu Ngọc hơn.
Tuy vụ án đã kết thúc, cả vụ án vượt ngục và vụ án bắt cóc đã tìm ra được chân tướng rõ ràng, nhưng câu chuyện được giấu sau lưng hai vụ án này lại khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Có thể nói, tất cả những chuyện này vừa hợp tình hợp lý, lại cũng trái tình trái lý.
Phùng Lâm là một người mẹ, vì muốn rửa sạch nỗi oan cho con trai mình mà bí quá hoá liều, không tiếc chống đối pháp luật! Loại hành vi này thoạt nhìn thì đúng là rất lỗ mãng tùy tiện, thậm chí còn khá điên cuồng! Nhưng nếu cẩn thận ngẫm nghĩ, lại khiến người ta phải tiếc hận và kính nể!
Thật ra, sở dĩ Phùng Lâm làm như vậy, chỉ là vì hi vọng trước khi mình nhắm mắt xuôi tay có thể tận mắt thấy con trai giải được nỗi oan này! Bà ta vắt óc tìm kế cũng chỉ vì muốn dùng hai tay của mình để cứu vớt Phùng Khoát!
Nhưng mà... cuối cùng bà ta vẫn thất bại!
Thật ra, thất bại của bà ta không phải bởi vì đụng trúng Triệu Ngọc, mà vì bà ta xem nhẹ một vấn đề quan trọng nhất, đó chính là Lan Thư Bình chưa chắc đã là hung thủ trong vụ án Lưu Kiều!
Giờ phút này, khi nghĩ lại vụ án một lần từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy nếu Lan Thư Bình thật sự là hung thủ, thì trong khoảnh khắc khi con mình bị bắt cóc, tâm lý của hắn ta chắc hẳn phải suy sụp rồi. Hắn ta không thể nào biểu hiện bình thường, không có bất kì sơ hở nào như thế!
“Tổ trưởng!” Lý Bối Ni gắp một miếng thịt, nói: “Hôm nay lúc em tham dự thẩm vấn, Phùng Lâm cứ khăng khăng nói mình là hung thủ giết Lưu Kiều. Bà ấy còn bảo rằng mình bị bệnh yêu con thái quá, không thích nhìn Lưu Kiều thân thiết với con trai mình cho nên mới giết cô ta!”
“Chuyện này chắc chắn không phải là thật!” Trương Cảnh Phong nói: “Trong hồ sơ viết rõ ràng, lúc Lưu Kiều bị hại, bà Phùng đang quay phim ở phía Nam mà! Bà ấy còn tham dự một buổi fan meeting trong đêm đó nữa! Nó không những được quay trực tiếp trên đài truyền hình, mà trên radio cũng phát sóng trực tiếp giọng của bà ấy! Trên đời này, không có bằng chứng nào chắc chắn hơn bằng chứng này đâu!”
“Đúng vậy đó!” Lý Bối Ni bĩu môi nói: “Bà ấy nói vậy cũng chỉ vì muốn gánh tội thay Phùng Khoát mà thôi. Nhưng mà... đó là chuyện không có khả năng! Đàn anh...”
Lúc này, Lý Bối Ni lắc lắc cánh tay Triệu Ngọc, nói: “Hay là chúng ta giúp bà Phùng chút đi?”