Cuồng Thám

Chương 479: Chương 479XEM NHƯ TÔI KHÔNG TỒN TẠI ĐƯỢC KHÔNG VẬY?





Một giờ sáng, đêm thu hãy còn lạnh lẽo.

Triệu Ngọc cũng không rõ, rốt cuộc lúc nãy mình đã ngủ thiếp đi, hay là trắng đêm không ngủ? Tóm lại, lúc hắn nghe thấy thông báo của hệ thống, hắn đang tỉnh như sáo.

Bởi vì hôm nay phá được vụ án bắt cóc và vụ án vượt ngục, còn được trả lại số tiền ba trăm nghìn, nên Triệu Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, độ hoàn thành kỳ ngộ hôm nay chắc chắn sẽ không thấp!

Quả nhiên, hệ thống thông báo cho hắn, độ hoàn thành hôm nay là 138%, hắn nhận được một lượt năm đạo cụ khen thưởng!

Hắn mở cột đạo cụ ra xem, thấy mình nhận được năm đạo cụ giống nhau, tên là trình duyệt tàng hình.

Trong phần giới thiệu chức năng viết rằng đạo cụ này không cần bất kì công cụ trợ giúp nào cũng có thể lên mạng xem trang web.

Chậc chậc...

Thoạt nhìn thì chức năng này có vẻ cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa nó cũng không phải đạo cụ cấp một hay đạo cụ đặc biệt gì. Nếu so với độ hoàn thành đạt đến mức 138% thì có vẻ khá là vô dụng.

Nhưng mà sau khi Triệu Ngọc cẩn thận xem xét, đánh giá của hắn về món đạo cụ này lập tức thay đổi 180 độ.

Hóa ra, trên phần ghi chú viết rất rõ, năm món này chính là đạo cụ phiên bản nâng cấp. Phần công cụ tìm kiếm của trình duyệt đã được nâng cấp, có thể tìm thấy rất nhiều thứ mà trang web bình thường không thể tìm ra, hoặc là những thứ đã bị mã hóa. Ngoài ra, nó còn có khả năng tự động loại bỏ tin tức không có hiệu quả hoặc không thật.

Hả?

Món đồ này...

Triệu Ngọc cảm thấy, nếu có thể tìm thấy thứ mà trang web bình thường không tìm thấy thì đúng là một đạo cụ không tồi. Chẳng qua, có một khiếm khuyết là, sau khi nâng cấp chức năng thì một lần chỉ có thể tìm kiếm một từ khóa mà thôi.

Haiz...

Triệu Ngọc nằm trên giường, thở dài một hơi.

Lý do khiến hắn không thể ngủ yên cũng không phải vì chuyện mẹ con Phùng Lâm và Phùng Khoát.

Thật ra, đừng thấy trong buổi tiệc ngày hôm nay, Mao Vĩ và Trương Cảnh Phong nói nghe nghiêm trọng cỡ nào, khó khăn cỡ nào, nhưng thực chất ở trong mắt Triệu Ngọc, những điểm đó vốn không thể gọi là khó khăn.

Triệu Ngọc đâu thèm quan tâm lãnh đạo lớn, lãnh đạo nhỏ hay là bia ngắm phẫn nộ gì gì đó, chỉ cần hắn muốn phá án thì tám con ngựa cũng không thể kéo hắn về!

Trên thực tế, lúc điều tra vụ án bắt cóc thì Triệu Ngọc cũng đã thuận tiện thử điều tra chân tướng năm đó rồi. Mặc dù vụ án này vô cùng khó khăn, không dễ điều tra, nhưng đối với kẻ bám riết không tha như Triệu Ngọc mà nói, những vấn đề đó hoàn toàn không quan trọng.

Bây giờ, chuyện Triệu Ngọc lo lắng hoàn toàn không liên quan gì đến mẹ con Phùng Lâm cả, hắn chỉ đang lo về Miêu Anh thôi!

Kể từ lần nhận được tin nhắn Wechat của Miêu Anh, Triệu Ngọc không thể liên lạc với cô lần nào nữa. Điện thoại không kết nối được, Wechat, tin nhắn đều không có hồi âm. Thật không biết bên chỗ cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa?

Với hiểu biết của Triệu Ngọc về Miêu Anh, cô không thể nào không trả lời trong thời gian dài như vậy. Cho dù gặp phải khó khăn gì thì ít nhất cô cũng sẽ nghĩ cách thông báo cho mình một tiếng!

Nhưng mà đến tận lúc này, Miêu Anh vẫn bặt vô âm tín.

Chẳng lẽ, vì cô muốn điều tra những vụ án trong quyển sổ bìa da màu vàng, nhưng mẹ cô lại phản đối nên bị giam lỏng mất rồi?

Hay là cô đã nói thẳng về mối quan hệ giữa hai người với gia đình, mà vì bọn họ là người quyền quý nên chướng mắt kẻ quê mùa như Triệu Ngọc? Bởi vậy hai bên đang xảy ra mâu thuẫn?

Nhưng mà, cho dù có thế nào, tối thiểu cũng phải để lại một lời nhắn chứ?

Chuyện này là sao?

Đúng là khiến người ta phải sốt ruột mà!

Trong lúc yêu đương, vì muốn tôn trọng sự riêng tư của Miêu Anh nên Triệu Ngọc không truy hỏi quá nhiều về tình hình của gia đình cô, cũng không sử dụng các loại đạo cụ như máy theo dõi, máy nghe trộm để điều tra.

Nhưng bây giờ nhìn lại, Triệu Ngọc bắt đầu cảm thấy hơi hối hận. Đừng nói địa chỉ cụ thể, mà hắn thậm chí còn không thể xác định Miêu Anh có còn trong nước không nữa?

Không được!

Triệu Ngọc cảm thấy, nếu ngày mai mà còn chưa nhận được tin tức của Miêu Anh thì hắn nhất định phải nghĩ cách tìm kiếm cô, không thể cứ chờ đợi mãi như vậy!

Tuy đêm đã khuya nhưng vì lo cho Miêu Anh mà Triệu Ngọc không thấy buồn ngủ chút nào.

Vì quá nhàm chán, hắn chỉ đành hút thuốc mở một quẻ.

Thật không ngờ lúc này niềm vui bất ngờ lại đến, hắn mở được một quẻ “Khảm Cấn”.

Lại là quẻ Cấn?

Không biết ý nghĩa của nó là mình sẽ thu được tiến triển trong vụ án giết người ở nhà trọ? Hay là ngày mai sẽ xuất hiện một vụ án mới?

Quẳng đề mục của quẻ văn ra sau, Triệu Ngọc lại bắt đầu từng bước từng bước phá giải phó bản Kỳ Ngộ. Bây giờ, kỹ thuật của hắn càng ngày càng thành thạo, chỉ cần vài phút là có thể tìm thấy địa điểm xảy ra kỳ ngộ trên bản đồ.

Loại phó bản Kỳ Ngộ này giống như có ma lực gì đó vậy. Tuy Triệu Ngọc không biết rốt cuộc điểm kỳ ngộ có ích lợi gì, hơn nữa mấy kỳ ngộ này cũng chỉ là vài chuyện tốt cỏn con.

Thế nhưng, mỗi lần tìm thấy địa điểm kỳ ngộ xảy ra thì trong lòng Triệu Ngọc đều dâng lên chút hưng phấn nho nhỏ.

Có đôi khi chính là như vậy, thông thường khi bạn biết có một chỗ nào đó sẽ xảy ra kỳ ngộ, nhưng lại không biết ở đó sẽ xảy ra chuyện gì, bạn sẽ có cảm giác mong chờ vô cùng mãnh liệt.

.

Chính vì nguyên do này, cho nên sau khi phó bản Kỳ Ngộ được mở, Triệu Ngọc lại bị thu hút vào đó lần nữa.

Theo như những gì quẻ nói, kỳ ngộ sẽ xảy ra cách đây sáu cây số về hướng Đông Bắc. Triệu Ngọc tìm tòi trên bản đồ, một quán bar có cái tên bắt mắt là “Hương Hoa Hồng” bỗng tiến vào trong tầm nhìn của hắn.

Theo lý thuyết, đây chỉ là một quán bar mà thôi, có xảy ra kỳ ngộ thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cũng không có gì mà phải đặc biệt hưng phấn. Nhưng mà, quán bar “Hương Hoa Hồng” này thì khác, bởi vì Triệu Ngọc quá quen thuộc với cái tên này!

Lúc trước, vào buổi tối tổ trưởng Khúc Bình bị hại, nghi phạm Hầu Mãnh đã uống rượu trong quán bar này. Sau đó, cũng ngay trong bãi đỗ xe của quán bar này, gã đã bị đám người Triệu Khánh khống chế rồi bị vu hãm thành tội phạm giết người!

Bây giờ, phó bản Kỳ Ngộ lại dẫn mình đi về nơi đó, chẳng lẽ... bên trong còn có hàm ý gì sao?

Nếu như vậy thì mình nhất định phải đến đó xem xét một phen!

Mới đầu, Triệu Ngọc còn khá chủ quan. Lúc hắn nhìn thấy thời gian kỳ ngộ xảy ra là 0158 thì cứ tưởng là 1 giờ 58 phút tối mai! Vì thế, hắn lại nằm xuống, chuẩn bị ngủ một giấc.

Thế nhưng, khi hai mắt vừa mới nhắm lại thì hắn mới sực nghĩ đến. Không đúng?

Chỉ cần qua mười hai giờ đêm thì đã sang ngày mới rồi! Nói cách khác, 1 giờ 58 phút này, là chỉ hôm nay, mà chính xác hơn nữa thì là ngay lúc này!

Triệu Ngọc nhìn lên đồng hồ, giờ đã là 1 giờ 45 phút, xem ra kỳ ngộ sắp xảy ra rồi!

Chuyện... chuyện chuyện chuyện này...

Triệu Ngọc không muốn bỏ lỡ kỳ ngộ lần này nên nhanh chóng rời giường mặc quần áo, ngay cả mặt cũng không kịp rửa đã mở cửa ra, lao thẳng xuống dưới tầng rồi leo lên xe.

Khoảng cách sáu cây số cũng không xa lắm, vả lại đang nửa đêm nên trên đường rất vắng vẻ. Vào lúc 1 giờ 57 phút, Triệu Ngọc thuận lợi chạy tới bãi đỗ xe của quán bar Hương Hoa Hồng.

Sau khi đối chiếu chính xác với bản đồ trên di động, Triệu Ngọc mới phát hiện, hóa ra địa điểm kỳ ngộ lần này không phải ở trong quán bar mà là công viên nằm bên phải quán bar.

Bởi vì địa điểm rất gần nên hắn cất xe rồi đi bộ vào rừng cây xem thử.

Phó bản Kỳ Ngộ đúng là quá mạnh, Triệu Ngọc mới vừa đi vào đã nghe thấy mấy tiếng động kì lạ. Khi hắn lặng lẽ đi đến gần đó thì mới thấy rõ, trước mắt có ba tên thanh niên đang dùng sức lôi kéo một cô bé mặc váy trắng!

Cô bé kia dáng người nhỏ xinh, sức cũng không mạnh, giờ phút này chẳng những bị ba tên thanh niên bụm miệng, mà còn bị lôi kéo lên một chiếc xe máy rất to!

“Hừ, mày còn giả bộ trong sáng gì nữa? Chẳng lẽ mày nghĩ tao không biết mày lên ‘xe buýt công cộng’ với ai hả?” Tên thanh niên mặc quần xanh lá, áo vàng đứng chính giữa mắng: “Hôm nay, tao phải cho mày biết sự lợi hại của tao! Cha mày giỏi lắm hả, cha tao ghê gớm hơn cha mày nhiều. Nói cho mày biết nhá, hôm nay thiếu gia đây chơi đùa mày là đang nể mặt mày đó! Đừng có ỷ vào tao cho mày chút mặt mũi mà lên mặt...”

Nói xong, gã vươn tay ra túm lấy làn váy của cô gái, kéo xuống thật mạnh. Một tiếng “xoạt” vang lên, quần áo bên dưới của cô bé bị xé rách!

“Hu... Hu...” Cô bé kia liều mạng vùng vẫy, nhưng miệng bị bịt chặt, tứ chi cũng bị hai người khác dùng sức kéo lại, vốn không thể tránh thoát.

“Đúng vây! Đè lại đi... Tư thế và góc độ này là khiến người ta hưng phấn nhất! Ha ha...” Tên thanh niên đứng giữa vừa chỉ huy vừa cởi dây lưng quần của mình.

Triệu Ngọc thấy tình hình này, đương nhiên không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa. Hắn vội vàng xông lại gần, hơn nữa còn thốt ra một câu lời thoại kinh điển: “Này, buông cô bé kia ra, để cho tôi... À... À...”

Triệu Ngọc quát xong bỗng dưng ngây ngẩn cả người!

Ba nam thanh niên kia hoảng sợ quay đầu lại nhìn Triệu Ngọc. Bởi vì không còn gì che khuất tầm mắt nên Triệu Ngọc lập tức nhìn thấy rõ hai thứ:

Một là, chiếc xe máy mà cô bé kia đang bị đè lên là một chiếc mô tô Dodge Tomahawk trong truyền thuyết! Ở trong nước, loại xe mô tô này hiếm thấy vô cùng, giá cả của nó không thua gì một chiếc siêu xe Ferrari!

Hai là, cô bé mặc váy trắng kia hóa ra lại là “người quen” của Triệu Ngọc. Đây... đây không phải cô bé môi xanh định nhảy lầu tự tử lúc trước hả?

“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc kinh ngạc đến nỗi suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi của mình. Vừa trông thấy cô gái môi xanh, hắn lập tức giơ tay lên nói lớn với ba nam thanh niên kia: “Các anh em à, chúng ta thương lượng một chuyện nhá. Có thể xem như... tôi không tồn tại không?”