“Cô đường đường là một đại tiểu thư, sao ngay cả một vệ sĩ cũng không có vậy?” Trong công viên yên tĩnh vang lên giọng nói đầy châm chọc của Triệu Ngọc: “Các người đừng có chơi mấy trò khiến người ta hiểu lầm này được không? Tôi là cảnh sát, vừa thấy chuyện thế này là muốn quản liền, cô có biết không vậy? Tốt nhất cô đừng có nói với tôi là mấy người đang chơi trò chơi ‘đó’ thôi. Nếu đúng là vậy, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ bắt hết các cô các cậu vào Cục Cảnh sát đó!”
Giờ phút này, Triệu Ngọc đang giẫm lên tên công tử nhà giàu định xâm phạm cô gái môi xanh. Trên mặt hắn ta in rõ dấu mấy cú đấm, đau đến mức hắn ta tru lên mãi, không thể động đậy nổi. Trong khi đó, hai tên đàn em của hắn ta đã sớm bị Triệu Ngọc đá bay vào trong rừng cây.
“Anh... anh là ai?” Ai ngờ, cô bé trước mắt lại không nhận ra Triệu Ngọc. Có vẻ cô bé vẫn chìm trong nỗi hoảng sợ nghiêm trọng, cả người run run, mặt cũng trắng xanh.
Hả?
Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra, tuy cô bé trước mắt mình có mặt mũi rất giống cô gái môi xanh, nhưng phong cách ăn mặc lại khác nhau một trời một vực.
Chỉ thấy cô bé mặc một chiếc váy trắng trông rất nhã nhặn, mái tóc chải chuốt chỉnh tề, vừa nhìn đã biết đó là một cô học sinh trong sáng. Hơn nữa, cách cô bé nói chuyện, hành động cử chỉ của cô bé cũng rất khác so với cô gái môi xanh bị thần kinh kia!
“Cô... sao cô...” Triệu Ngọc cau mày, chỉ vào môi mình nói: “Thoa son môi màu xanh lá...”
“À... Đó là em gái tôi Maggie, còn tôi là Millie!” Cô bé phát hiện mình đã rơi vào cảnh áo rách quần manh, vội vàng che kín những bộ phận quan trọng.
“Sinh... Sinh đôi?” Triệu Ngọc cảm thấy hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
“Tôi lớn hơn em ấy một tuổi!” Cô gái tên Millie nhẹ giọng nói: “Bọn tôi chỉ trông giống nhau thôi!”
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Đời trước tôi đã luyện được phúc gì mà cứ dây dưa không rõ với mấy vị thiên kim đại tiểu thư các cô vậy hả!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc quan sát cô bé kia kĩ càng. Mặt mũi cô bé cũng thanh tú, xinh đẹp hơn người, vóc dáng thướt tha, cử chỉ đoan trang, hơn nữa còn dịu dàng ít nói, không giống cô gái môi xanh như bị thần kinh kia.
“Ai ôi... Mày... Mày chờ đó cho tao, tao sẽ giết mày! Ai ôi...” Gã công tử nhà giàu dưới chân lại bật ra mấy câu chửi rủa, Triệu Ngọc tức tối tặng cho hắn ta thêm một cú đá nữa.
“A...” Millie sợ tới mức co người lại, không dám nhìn thẳng.
Sau khi đá xong, Triệu Ngọc vốn định đeo còng vào tay hắn ta, nhưng vì khi nãy hắn chạy ra ngoài gấp quá, còng tay còn để trên xe! Thế là hắn đành ngẩng đầu hỏi: “Tôi nói nè cô bé, cô khẳng định không phải các cô các cậu đang chơi trò gì với nhau chứ? Nếu không phải thì tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
“Anh...” Millie sợ hãi hỏi han: “Anh thật sự là cảnh sát ư? Có lẽ mấy người này nhìn nhầm tôi thành Maggie, tôi nghĩ... chắc bọn họ là bạn của Maggie...”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc liên tục lắc đầu, trong phút chốc không biết nên xử lý thế nào mới được. Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi rắc rối, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, định báo cho đồn công an địa phương.
Ai ngờ, hắn vừa mới lấy di động ra, Triệu Ngọc thở dài, dời mắt sang chiếc mô tô Dodge Tomahawk hầm hố kia. Đời trước Triệu Ngọc là người cực kỳ yêu mô tô, cũng khá sành sỏi.
Hắn chỉ đưa mắt nhìn vài lần đã phát hiện ra, chiếc mô tô này là hàng nhái, chẳng qua chỉ có vẻ ngoài giống mà thôi. Có điều, cho dù là hàng nhái thì giá cả của nó cũng không thấp! Có thể lái được chiếc mô tô như vậy chứng tỏ tên khốn này cũng là con nhà có của ăn của để.
Thấy Triệu Ngọc lấy còng tay* từ sau lưng ra, Millie vội vàng sợ hãi hỏi han: “Anh... A...”
* Có thể là tác giả nhớ nhầm, bên trên vừa bảo còng tay để trên xe, giờ lại lấy còng tay ra.
Triệu Ngọc đáp lại một tiếng, đang muốn khom lưng xuống mang còng cho gã công tử kia thì nào ngờ, hắn nghe thấy tiếng mô tô chạy ầm ầm từ xa tới gần. Ở bên ngoài lối vào công viên, lại có thêm mấy chiếc mô tô đang lao tới!
“Hả?” Millie sợ tới nỗi cả người run lẩy bẩy, vội hỏi: “Anh cảnh sát, đồng bọn của họ đến kìa! Sao... làm sao bây giờ?”
“Đồ nóng hay đồ nguội thì cũng đều như nhau cả thôi!” Triệu Ngọc bình tĩnh thu còng tay về, buông ra một câu châm chọc.
Brừm brừm brừm...
Tiếng mô tô gầm rú ầm ĩ, vang vọng bên tai. Chỉ trong nháy mắt, sáu bảy chiếc xe to lớn đã chạy tới trước mặt Triệu Ngọc. Không cần nói gì nhiều, chắc chắn những người này là đồng bọn của thằng nhãi công tử kia!
Đương nhiên Triệu Ngọc không thèm để mấy tên này vào mắt, có điều, khi hắn lưu ý đến chiếc xe máy Dodge Tomahawk hầm hố của tên công tử kia, trong lòng bỗng trào dâng nỗi hoài niệm về những nhiệt huyết xưa cũ!
Nhớ ngày đó, ông đây cũng là một tay chơi có hạng trong giới xe máy, cũng xem như có chút danh tiếng trong giang hồ! Nếu... bây giờ đã có một cơ hội như vậy, sao ông đây không nhân dịp này mà chơi cho đã nghiền chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dựng xe máy, nhấc chân lên xe.
“Anh...” Millie sợ tới mức không biết phải làm gì, không biết làm sao cho phải.
“Ngây người gì?” Triệu Ngọc ném cho cô ta một cái mũ bảo hiểm: “Lên xe, anh đưa cưng đi hóng gió!”
“À!” Lúc này Millie mới hiểu, bèn vội vàng nhảy lên xe, một tay ôm chặt Triệu Ngọc, một tay mang mũ bảo hiểm.
“Mẹ kiếp!” Tên công tử nhà giàu nằm trên mặt đất vội vàng quát tháo mọi người: “Mấy đứa mày đang làm gì đó? Đuổi theo cho tao, bắt bọn nó cho bằng được! Mẹ nó, tao phải dạy cho bọn nó một bài học! Lên! Lên lên...”
Hắn ta vừa nói ra những lời này, mấy tên đồng bọn cưỡi xe mô tô lập tức rồ ga đuổi theo Triệu Ngọc.
Chiếc xe máy Triệu Ngọc cướp được rất tốt, nhưng xe máy của những người khác cũng không tệ. Đôi bên cứ thế trình diễn một màn truy đuổi như bão táp trên đường lớn, phô bày ra tốc độ ghê gớm nhất của mình!
Thật ra, sở dĩ Triệu Ngọc có danh tiếng trong giới đua xe không phải vì kỹ thuật lái xe của hắn tốt, mà chủ yếu là vì hắn lái xe rất liều mạng, mọi người đều phải sợ hắn!
Nhưng mà, những người đang đuổi theo Triệu Ngọc lại không biết điều đó. Bọn họ chỉ thấy mình đã sắp đuổi kịp hắn, còn tưởng rằng chẳng mấy chốc là sẽ bắt được hắn!
Kết quả, khi một chiếc Yamaha màu xanh lá đuổi kịp Triệu Ngọc, hắn bỗng nhiên quay ngang xe máy ngay trước bánh xe của chiếc Yamaha. Kết quả là, tay lái của xe Yamaha bị bẻ ngoặt một cái, người lái cũng bay ra khỏi yên xe!
“Á!” Millie ngồi phía sau vô cùng sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy Triệu Ngọc, sợ đến mức không dám mở mắt!
Brừm brừm...
Lúc này, một chiếc xe máy có ký hiệu của Mercedes-Benz đuổi theo từ phía bên phải. Có bài học trước đó, người này cố ý lái xe ra khá xa, định vượt qua hắn trước rồi mới chặn lại!
“Bà mẹ nó, muốn vượt qua tao à?”
Triệu Ngọc lập tức bẻ tay lái, định tông thẳng vào tên chạy Mercedes-Benz kia. Tên chạy chiếc Benz sợ hãi, vội vàng hạ người giảm tốc, nhưng không ngờ Triệu Ngọc lại giơ chân lên đá vào nách người này!
“A...” Chiếc xe nghiêng qua, người cũng ngã lăn ra mặt đất.
“Ú hú!” Triệu Ngọc hưng phấn hô lớn một tiếng! Trận chiến tốc độ này đã hoàn toàn khơi dậy tính cách hoang dã của hắn, khiến hắn xả hết những ngột ngạt tích tụ mấy ngày ra ngoài.
Khi thấy đằng sau lại có thêm hai chiếc xe máy sắp vượt qua, hắn không chút do dự tông thẳng về hướng ấy. Chiếc bên trái nhìn thấy Triệu Ngọc vọt tới thì trong lòng hoảng hốt, tự mình đâm vào vỉa hè, người ngã ngựa đổ.
Tuy nhiên, thấy Triệu Ngọc nán lại như vậy, một chiếc xe máy khác lập tức vượt qua hắn từ bên phải.
Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, tháo mũ bảo hiểm của mình đập qua. Mũ bảo hiểm đánh trúng lưng người này, đầu xe chúi về phía trước, đuôi xe nhổng lên cao, sau đó cả người lẫn xe cùng lăn trên mặt đất!
“Ha ha! Đã quá!”
Giờ khắc này, Triệu Ngọc giống như lại tìm được cảm giác hăng hái đầy nhiệt huyết trước khi xuyên qua. Ngay sau đó, dưới tác động của tính hoang dã điên rồ này, hắn làm ra một hành động còn điên rồ hơn nữa. Hắn quay đầu xe lại rồi vặn mạnh tay ga, đón đầu vọt tới chiếc xe máy phía sau!
“A!” Millie sau lưng hắn sợ tới mức thét lên ầm ĩ.
“Đồ điên! Tên này điên rồi!” Người đang lái chiếc xe máy kia thấy Triệu Ngọc dùng tốc độ như gió bay điện chớp vọt tới chỗ mình, sao còn dám liều mạng với hắn? Hắn ta vội vàng bẻ tay lái, đâm vào dải cây xanh trên đường!
“Tới đây đi, cục cưng! Cha của cưng tới rồi... Ha ha ha...” Triệu Ngọc không giảm tốc độ, tiếp tục đâm vọt tới chiếc xe máy sau cùng.
Lúc này, tên lái xe cuối cùng đã bị dọa đến nỗi tê liệt thần kinh, gấp gáp quay đầu xe muốn chạy. Nhưng tốc độ của Triệu Ngọc quá nhanh, chỉ chớp mắt đã vọt tới trước mặt hắn ta.
Đương nhiên, Triệu Ngọc không ngốc đến mức thật sự tông vào hắn ta. Ngược lại, chân hắn đạp mạnh lên phanh xe, dừng lại cấp tốc.
Két...
Bánh xe ma sát với mặt đường làm bốc lên một trận khói xanh, Triệu Ngọc nhấc đầu xe, đuôi xe đập thẳng vào xe máy của người này. Một tiếng “ầm” vang lên, cả chiếc xe và kẻ lái nó đều bị đập bay ra ngoài...
Két...
Sau một lần phanh gấp nữa, chiếc Dodge của Triệu Ngọc mới vững vàng ngừng lại ven đường.
Thế nhưng, hắn còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ thì lại có một chuyện bất ngờ bỗng chốc xảy ra.
Hắn vừa định quay đầu lại nhìn xem cô gái tên Millie ra sao, thì Millie kia lại bất thình lình ném mũ bảo hiểm đi, sau đó dùng hai tay ôm lấy đầu Triệu Ngọc, mạnh mẽ hôn lên môi hắn!
“Ưm… ưm ưm...” Triệu Ngọc phải dùng sức mới đẩy được hai tay của cô ta ra, quát lên: “Cô bị điên à?”
“Anh cảnh sát, em vừa ý anh rồi đó! Em thật sự nhìn trúng anh rồi!” Millie kêu lên, vừa gấp gáp lại vừa điên loạn: “Xin anh, hãy làm bạn trai của em đi...”