Bốn giờ chiều, bên trong trại tạm giam của phân cục Dung Dương.
Vì bệnh tật nên Phùng Lâm có vẻ càng gầy gò hơn, tinh thần ủ rũ. Tuy nhiên, khi vừa nhìn thấy người trước mặt mình là Triệu Ngọc, bà ta lại kích động rời khỏi xe lăn, chạy tới túm lấy cánh tay hắn, nói: “Cậu cảnh sát, cậu chính là thần thám Triệu Ngọc sao? Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu… Khoát Nhi nhà tôi vô tội, nó đã ngồi tù oan mười năm rồi, không thể để nó lại phải ngồi tù cả đời được! Cậu cảnh sát, cậu giúp tôi… Giúp tôi đi…”
Hai quản giáo lập tức tiến lên, kéo Phùng Lâm đến ghế thẩm vấn.
“Bà Phùng, trước tiên bà đừng quá kích động…” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Hôm nay tôi đến tìm bà, chỉ là muốn tìm hiểu tình hình một chút. Nhưng còn việc lật lại bản án thì…”
Bởi vì có quản giáo ở đây, Triệu Ngọc không biết nên nói câu kế tiếp như thế nào.
“Cảnh sát Triệu Ngọc, tôi biết… Tôi biết cậu là thần thám của phân cục Dung Dương. Ngay cả vụ án Miên Lĩnh và vụ án chặt tay cậu cũng có thể phá được, vậy thì vụ án của con trai tôi chắc là cậu sẽ xử lí rất dễ dàng! Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu… Tôi…” Phùng Lâm nói đến chỗ đau lòng, nước mắt không ngừng tuôn trào ra: “Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi, là tôi hại Khoát Nhi, tôi sai rồi… A…”
Cảm xúc của bà ta hiện giờ rất kích động, khóc lóc nức nở, gần như đã mất khống chế.
“Bà Phùng.” Triệu Ngọc khó xử khuyên nhủ: “Tôi biết tình hình của bà, nhưng nếu bà còn kích động như vậy, tôi muốn giúp bà cũng không giúp được!”
“Hu… Hu…” Nghe thấy những lời khuyên giải an ủi này, bấy giờ Phùng Lâm mới giảm bớt tiếng khóc, nhưng vẫn liên tục khóc sụt sùi.
“Tôi muốn hỏi một chút, tại sao bà lại khăng khăng nhận định rằng kẻ giết người thật sự chắc chắn là Lan Thư Bình vậy?” Triệu Ngọc hỏi: “Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta ghen ghét Phùng Khoát, yêu thầm Lưu Kiều sao? Chẳng lẽ… bà không nghĩ rằng, giả dụ trường hợp ấy là thật, vậy thì tại sao Lan Thư Bình không trực tiếp giết con trai của bà, mà cứ phải giết chết người trong lòng mình là Lưu Kiều chứ?”
“Hung… Hung khí!” Phùng Lâm nói: “Bởi vì có quan hệ tốt nên trước kia Lan Thư Bình thường xuyên đến nhà tôi chơi, rất quen thuộc với tình hình trong nhà tôi. Chỉ có hắn mới có khả năng lẻn vào nhà tôi, đặt dao găm vào trong phòng ngủ của Khoát Nhi một cách chính xác như thế!”
“Còn nữa, sau này tôi đã đọc bản báo cáo của cảnh sát, trước khi Lưu Kiều chết đã vẽ ra hai dấu chấm trên mặt đất. Bên cảnh sát cho rằng chữ mà cô ấy viết là ‘Phùng’, nhưng hai chấm của chữ ‘Phùng’, bên dưới sẽ hơi hất lên chứ không phải chỉ chấm một cái, có phân nhánh rõ ràng.”
“Cho nên, hai chấm đó hẳn là âm đầu của một chữ nào đó mà thôi. Còn Lan Thư Bình thì sao? Đó không phải là mở đầu của chữ ‘Lan’ sao? Còn nữa, Khoát Nhi nhà tôi ở lại hiện trường lâu như vậy, vẫn luôn chờ xe cảnh sát và xe cứu thương đến. Khi đó, Lưu Kiều đã chết rồi! Nếu nó là hung thủ, sao nó lại không lau sạch hai chấm máu đó chứ?”
“Hả? Vậy… bà đã từng hỏi anh ta chưa?” Triệu Ngọc hỏi.
“Hỏi rồi! Ôi!” Phùng Lâm thở dài: “Khoát Nhi nói, lúc ấy nó đã hoảng hồn rồi, không chú ý được gì nữa hết, chỉ nghĩ rằng còn có thể cứu sống Lưu Kiều, còn không ngừng nói chuyện với cô ấy, gọi cô ấy… Ôi! Đứa nhỏ này thật sự quá hiền!”
“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn sổ ghi chép của mình, hỏi: “Bà có biết Lưu Kiều không? Quan hệ giữa cô ấy với Phùng Khoát và với gia đình bà như thế nào?”
“Tôi đã từng gặp vài lần, cơ bản đều là ở phim trường.” Phùng Lâm nói: “Nụ cười của cô bé ấy ngọt ngào lắm, khiến cho người ta thấy rất tươi mát dễ chịu! Con bé cũng rất lễ phép, mỗi lần tôi chỉ ra cho cô bé thấy một vài vấn đề trong kỹ thuật diễn, cô bé đều khiêm tốn tiếp nhận, còn không ngừng cảm ơn nữa.
“Tôi có thể nhìn ra được Khoát Nhi và cô bé đang yêu nhau, nhưng không biết vì sao, từ đầu đến cuối Khoát Nhi cũng không nói gì với chúng tôi! Chắc vì sợ chúng tôi phản đối chăng?” Phùng Lâm nhớ lại, nói: “Nếu không thì chúng tôi có nhà to như vậy, sao Khoát Nhi lại để cho Lưu Kiều ở nhà trọ chứ? Không phải là có thể ở luôn trong nhà của chúng tôi sao?”
“Vậy… Nếu Phùng Khoát nói ra thì gia đình bà có phản đối không?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Phản đối hay không thì cũng khó nói lắm, tôi chỉ hi vọng hai đứa có thể thận trọng hơn!” Phùng Lâm nói: “Làm cái nghề này của chúng tôi, kết hôn quá sớm sẽ gây bất lợi cho sự phát triển trong tương lai, đặc biệt là cái loại kiếm sống dựa vào khuôn mặt như Khoát Nhi!”
“Vậy… chồng của bà thì sao?”
“Dù sao cũng là bố dượng.” Phùng Lâm nói: “Ông Tiêu là người khôn ngoan hiểu chuyện, Khoát Nhi lớn như vậy rồi nhưng từ trước đến giờ luôn nghe theo ông Tiêu! Tôi biết ở bên ngoài ông ấy có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà…”
Nói tới đây, Phùng Lâm không nói thêm gì nữa.
Triệu Ngọc biết, có nói tiếp thì cũng chỉ là một vài xích mích trong tình cảm, không liên quan gì với vụ án.
“Bà Phùng.” Triệu Ngọc nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Vậy… bà đã từng nghi ngờ Tiêu Chấn chưa?”
“Hả?” Phùng Lâm sửng sốt, nói: “Tiêu Chấn? Tại sao chứ? Sẽ không đâu!”
“Nếu như hung khí xuất hiện ở trong phòng của Phùng Khoát.” Triệu Ngọc nói: “Biết đâu chính là do người trong gia đình bà làm. Tiêu Chấn hoàn toàn có đủ điều kiện!”
“Cậu cảnh sát, cậu nói như vậy là có ý gì?” Phùng Lâm trừng lớn mắt nói: “Tiêu Chấn nó… Sẽ không đâu! Tuy tôi và ông Tiêu đều mang theo con tái hôn, nhưng quan hệ của gia đình chúng tôi luôn rất tốt! Tiêu Chấn nó… nó vốn không quen biết Lưu Kiều, không hề có động cơ mà?”
“Sao lại không có động cơ chứ?” Triệu Ngọc nói: “Đột nhiên lại nhảy ra một người anh không cùng cha lại khác mẹ, sau này còn phải chia phần tài sản vốn thuộc về mình, động cơ này còn chưa đủ lớn sao?”
“Không… Không… Sẽ không đâu!” Phùng Lâm lắc đầu: “Cậu cảnh sát, tôi nhìn Tiêu Chấn trưởng thành, đừng thấy vẻ ngoài của thằng nhỏ cường tráng, nhưng thực chất nó lại rụt rè hướng nội, giống như là con gái ấy. Quan hệ giữa nó và Khoát Nhi vẫn luôn rất tốt.
“Có một lần, vào sinh nhật Khoát Nhi, nó thậm chí còn dùng tiền khắc gỗ mà mình tích góp được để mua một quyển sổ cho Khoát Nhi đấy! Tình cảm của hai anh em chúng… không phải rất tốt sao?
“Vả lại…” Phùng Lâm nhíu mày nói: “Cứ cho là Tiêu Chấn có ý định giết người đi, vậy nó giết Lưu Kiều để làm gì? Sao lại không trực tiếp nhắm vào Khoát Nhi chứ? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
“Cậu cảnh sát, tôi nhìn người rất chuẩn, chắc chắn chính là Lan Thư Bình! Bấy nhiêu năm qua, tôi chỉ khổ vì không có chứng cứ mà thôi. Người này làm việc đặc biệt cẩn thận, kẻ giết người thật sự chắc chắn là hắn ta!”
“Nhưng mà, anh ta có chứng cứ ngoại phạm.” Triệu Ngọc nói: “Lúc xảy ra vụ án, anh ta đang ở quán ăn uống rượu!”
“Cái quán ăn đó ở ngay dưới lầu nhà Lưu Kiều, có rất nhiều cơ hội đấy!” Phùng Lâm nói.
“Vậy hung khí thì sao? Anh ta ngồi ở trong quán rượu uống say, là bạn học đưa anh ta về nhà, vậy thì làm sao đặt hung khí trong nhà của bà được?”
“Bởi vậy mới nói, đây là điểm lợi hại nhất của Lan Thư Bình!” Phùng Lâm nói: “Chắc chắn hắn đã dùng cách gì đó, chắc chắn hắn đã trù tính xong từ trước rồi, làm sao để giấu giếm được bên phía cảnh sát, lừa gạt được tất cả mọi người!”
“Cảnh sát Triệu Ngọc, tôi cầu xin cậu, cậu hãy giúp tôi làm cho chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo của hắn mất tác dụng đi! Xin cậu trả lại sự trong sạch cho con trai của tôi!” Đang nói, nước mắt Phùng Lâm lại chảy ra…
…
Từ trại tạm giam trở lại trên xe, Triệu Ngọc vẫn luôn suy ngẫm về lời nói của Phùng Lâm.
Hắn thấy, sự hoài nghi của Phùng Lâm với Lan Thư Bình dường như xuất phát từ một loại chấp niệm nào đó thì đúng hơn. Dù cho Lan Thư Bình có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, bà ta cũng không dao động chút nào cả.
Chậc chậc…
Thật ra, đối với người tên Lan Thư Bình này, sự hoài nghi của Triệu Ngọc dành cho hắn ta cũng chưa từng yếu đi. Bởi vì, chính sự xuất hiện của Lan Thư Bình trong nhà hàng Đậu Đậu hôm đấy cũng là một vấn đề rồi. Tại sao hắn ta không uống rượu sớm hơn hay muộn hơn, mà cứ phải nhằm ngay vào thời điểm đó?
Trong chuyện này thấp thoáng có vết tích của việc cố tình xếp đặt!
Chẳng lẽ, sự hoài nghi của Phùng Lâm là thật sao? Chứng cứ ngoại phạm của Lan Thư Bình đều là kế hoạch mà hắn ta đã thiết kế tỉ mỉ sao? Nhưng mà… kế hoạch thế nào mới có thể làm được đây?
Ừm…
Phải rồi!
Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến, tuy rằng nhân chứng của nhà hàng Đậu Đậu đã qua đời rồi, nhưng còn bạn học đưa Lan Thư Bình về nhà thì chắc vẫn còn chứ? Chi bằng mình tìm người này đi nói chuyện một chút vậy.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền gọi điện thoại cho Lý Bối Ni, yêu cầu cô lấy tư liệu cặn kẽ của nhân chứng này.
Chỉ một lúc sau, tư liệu đầy đủ của nhân chứng đã được gửi đến di động của Triệu Ngọc.
Ai ngờ, khi hắn mở tư liệu ra, chỉ mới nhìn thoáng qua, hai mắt hắn liền sáng lên.
Trong phút chốc, khắp người hắn thậm chí còn nổi đầy da gà!
Bà mẹ nó chứ!
Vụ án này… sao càng ngày càng thú vị thế nhỉ?
Lưu Kiều à Lưu Kiều, cô đang chơi chữ với chúng tôi đấy hả?
Triệu Ngọc nâng màn hình di động lên, chỉ thấy trên tư liệu viết rõ ràng, người đưa Lan Thư Bình về nhà tên là Quan Quân!!!