“Đúng, Anh Ngọc, đây là kết luận của chuyên gia chữ viết đưa ra!” Hồ Bân của Phòng Giám định pháp y nói với Triệu Ngọc qua điện thoại: “Họ đã suy xét đầy đủ đến các yếu tố như vị trí trước đó của nạn nhân, độ cao và độ mạnh yếu vân vân. Bọn họ đã xác nhận trăm phần trăm, dấu vết mà người chết để lại chính là hai chấm của chữ băng, không phải là hai nét sổ, cũng không phải là nét ngang gì cả.”
“Trong đó, xác suất hai chấm này nằm trên chiếm 85%, xác suất hai chấm nằm bên cạnh chỉ có 14%, còn lại 1% là những tình huống khác!”
“Được rồi, tôi biết rồi! Hồ Bân, tôi chỉ đơn giản là điều tra một chút mà thôi, cậu cũng đừng có nói bậy với người khác đấy, với lại nhớ bảo cái người chuyên gia gì đó ngậm chặt miệng lại!” Triệu Ngọc dặn dò.
“Yên tâm đi anh Ngọc, đều là anh em với nhau cả mà, không có vấn đề gì đâu!” Hồ Bân cam đoan.
Triệu Ngọc lại nói thêm vài câu khách sáo, lúc này mới cúp điện thoại.
Bây giờ trời đã sập tối, Triệu Ngọc ngồi trong con Land Rover, mở đèn xe lên, lại ghi chú kỹ trong sổ ghi chép.
Lần này đúng là càng lúc càng khiến người ta phải động não mà.
Không ngờ bạn học của Lan Thư Bình này lại là họ Quan (关). Mà chữ “Quan” và chữ “Lan” lại giống nhau, bên trên đều có hai chấm. Vì vậy, ánh mắt của Triệu Ngọc không khỏi chuyển sang anh bạn học này.
Nếu như trên chữ “Quan” cũng có hai chấm, như vậy… chuyện này là một sự trùng hợp sao? Có khi nào Quan Quân này mới là kẻ giết người thật sự vẫn luôn ẩn nấp ở phía sau hay hay không?
Trên tư liệu biểu hiện rõ ràng, Quan Quân cũng là bạn học cùng lớp với ba người Phùng Khoát, Lan Thư Bình, Lưu Kiều. Tuy rằng không chung nhóm với họ, nhưng mà bình thường cũng qua lại không ít.
Mà quan trọng hơn là lúc trước Quan Quân cũng tham gia vào đoàn làm phim quay ở Tần Sơn, đảm nhiệm vị trí trợ lý trường quay trong đoàn, thỉnh thoảng còn được mời làm diễn viên quần chúng.
Ngoài ra, Quan Quân cũng là người Tần Sơn, nhà ở huyện Phượng Lĩnh. Bởi vì có quan hệ cá nhân với Lan Thư Bình rất tốt nên lúc đầu, khi quay phim, gã ở trong nhà của Lan Thư Bình chứ cũng không vào nhà trọ ở.
Bây giờ, tuy Triệu Ngọc còn chưa biết rõ được tình huống cụ thể của người này, nhưng chỉ xét từ khía cạnh vết hai chấm kia thì gã có hiềm nghi rất lớn.
Haiz!
Cục trưởng Hồng à Cục trưởng Hồng, Triệu Ngọc nói thầm trong bụng, cũng không biết ban đầu làm sao mà vị Cục trưởng quyền cao chức trọng này phá được vụ án nữa? Rõ ràng là còn có nhiều manh mối cần điều tra như vậy, chỉ nội việc trong tên có dấu hai chấm là đã có cả đám người rồi, vậy mà ông ta lại kết án quá sớm. Có phải việc này hơi khó giải thích không?
Ngay từ đầu, bởi vì Tiêu Chấn mà Triệu Ngọc nghi ngờ hai chấm đó liệu có đại diện cho hai nét sổ trên đầu viết theo kiểu chữ thảo không? Bây giờ xem ra là không có khả năng rồi!
Hơn nữa, theo những gì Hồ Bân đã nói thì hai dấu chấm bằng máu này hơn phân nửa là đại diện cho âm đầu, chứ không phải nằm ở bên cạnh. Như vậy cũng có nghĩa là, mối nghi ngờ “vết máu này đang chỉ Phùng Khoát” đã trở nên rất nhỏ!
Ngược lại, sự nghi ngờ dành cho chữ “Lan” và chữ “Quan” lại càng ngày càng lớn. Chỉ là không biết, hai dấu chấm này đang ám chỉ Lan Thư Bình hay là Quan Quân, hoặc cũng có lẽ là còn có kẻ khác?
Ừm…
Triệu Ngọc kiểm tra lại lời khai của Lan Thư Bình năm xưa, trên đó nói rằng hôm đấy, từ hơn bảy giờ hắn ta đã bắt đầu uống rượu ở nhà hàng Đậu Đậu. Mãi đến khoảng chín giờ rưỡi, Quan Quân đến, hai người bọn họ lại tiếp tục uống đến mười hai giờ mới đi.
Nghe nói lúc rời đi, Lan Thư Bình đã say khướt, Quan Quân gần như phải vác hắn ta về.
Trước đó, cảnh sát cũng đã hỏi Lan Thư Bình lý do vì sao hắn ta lại chạy đến nơi đó uống rượu? Nhà của hắn cách chỗ đó rất xa mà? Hơn nữa, tại sao hắn ta lại uống rượu một mình?
Lan Thư Bình trả lời thế này, hắn ta bảo rằng hôm đó tâm trạng của hắn ta không tốt. Đầu tiên là bởi vì chuyện của Lưu Kiều và Phùng Khoát, kế tiếp là do lúc quay phim gặp phải một vài chuyện không vui, bị những diễn viên khác xa lánh.
Mặt khác, nguyên do khiến hắn ta chọn cái quán nhỏ đó, chỉ đơn giản là vì nơi ấy cách phim trường rất gần. Hơn nữa, lúc đó trong túi hắn ta không có tiền, cũng chỉ có thể đi đến loại quán nhỏ rẻ tiền này mượn rượu tiêu sầu thôi.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc đọc lại những tư liệu trên sổ ghi chép, trong đầu bắt đầu cân nhắc đến vài khả năng khác. Bởi vì Quan Quân xuất hiện nên điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là, liệu gã ta có khả năng là hung thủ thật sự hay không?
Có phải gã có thù hận gì với Lưu Kiều hoặc là Phùng Khoát, cho nên mới ra tay giết người hay không?
Nhớ lại một chút, khoảng chín giờ rưỡi Quan Quân mới đến quán, mà khi ấy lại đúng lúc Lưu Kiều bị giết hại. Có khi nào gã giết người xong thì đi tìm Lan Thư Bình uống rượu, dùng việc này để chứng minh bản thân mình không có mặt ở hiện trường?
Nhưng mà…
Cũng giống với Lan Thư Bình, Quan Quân có khả năng đã giết người, nhưng mà làm sao giải thích việc hung khí xuất hiện ở phòng ngủ của Phùng Khoát đây?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, gã không thể nào đến được nhà của Phùng Khoát, đặt dao ở đó rồi quay về được. Chẳng lẽ… lúc gã uống rượu, con dao vẫn ở trên người gã sao?
Đợi đến nửa đêm, sau khi đưa Lan Thư Bình say khướt về nhà, gã mới quay lại nhà Phùng Khoát để vu cáo hãm hại?
Nhưng mà… Khi ấy Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn đã trở về nhà rồi. Chẳng lẽ… gã dám liều lĩnh, mạo hiểm đến vậy?
Ấy?
Lúc này, trong đầu Triệu Ngọc bỗng lóe lên một quầng sáng.
Hắn đang suy nghĩ, có khi nào Lan Thư Bình và Quan Quân đã hợp tác giết người hay không?
Giống như Phùng Lâm tìm vợ chồng Mai Phương giúp đỡ, Lan Thư Bình cũng đã kéo Quan Quân xuống nước? Hoặc cũng có thể, chủ mưu chính là Quan Quân? Hoặc là hai người cùng nhau giết hại Lưu Kiều?
Thử nghĩ một chút, Lan Thư Bình vốn không có uống say, hai người uống rượu xong cũng không về nhà, mà đi thẳng đến nhà Phùng Khoát vu oan giá họa?
Chậc chậc…
Vẫn không đúng!
Triệu Ngọc lắc đầu. Bởi vì trên lời khai của chủ quán đã viết, Lan Thư Bình và Quan Quân uống rượu đến hơn mười hai giờ mới rời khỏi. Mà lúc đó, cha con họ Tiêu đã giao hàng xong, về đến nhà rồi! Muốn lén chuồn vào nhà Phùng Khoát, hơn nữa còn bỏ hung khí để vu oan, việc này thật sự hơi nguy hiểm.
Hơn nữa, chuyện vu oan này cũng rất là kỳ lạ. Nếu trên con dao đã có dấu vân tay của Phùng Khoát, vậy sao lại không vứt luôn dao ở hiện trường? Cho dù là vứt vào bụi cỏ cũng được mà? Như vậy, khi cảnh sát nhặt được thì Phùng Khoát sẽ càng bị nghi ngờ hơn nữa! Hiệu quả vu oan sẽ càng tốt hơn!
Chậc chậc…
Thật là kỳ lạ mà.
Rốt cuộc hung khí này đã làm thế nào chạy được đến phòng ngủ của Phùng Khoát? Chẳng lẽ… Phùng Khoát bị đa nhân cách sao? Vừa giết người xong, bỏ dao xong, sau đó lại quên hết à?
Còn Lan Thư Bình và Quan Quân lại là chuyện gì nữa? Chỉ đơn thuần vì ghen tị Phùng Khoát đẹp trai nên muốn giết người sao?
Không thể!
Triệu Ngọc vừa vỗ vỗ lên cuốn sổ ghi chép vừa suy nghĩ. Xem ra bây giờ vẫn phải bắt tay vào điều tra thật sự mới được. Có lẽ trước tiên cần bắt đầu từ người tên Quan Quân này, cho dù gã không phải là hung thủ, nhưng biết đâu có thể nghe ngóng được tình hình gì đó từ chỗ gã ta.
Nhưng mà… Thật không may, bây giờ Quan Quân đã trở thành trợ lý đạo diễn, bây giờ đang ở phía Nam quay phim điện ảnh, không có ở Tần Sơn.
Nếu không được… Triệu Ngọc lại chuyển hướng đi tìm Lan Thư Bình. Trước tiên thăm dò hắn ta một chút chuyện về Quan Quân rồi lại tính tiếp.
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa chuẩn bị khởi động xe thì điện thoại lại vang lên, người gọi chính là cậu nhóc bắt dế kia.
“A lô? Đại ca cảnh sát à.” Lần này, cậu ta tỏ ra rất hưng phấn: “Nhà hàng Đậu Đậu đã mở cửa rồi! Tôi vừa mới nhìn thấy đấy! Anh có qua đây không?”