Cuồng Thám

Chương 484: Chương 484BÀ CHỦ CÓ TÂM SỰ





Bảy giờ tối, trời mới nhá nhem.

Bên ngoài cổng khu trọ Mỏ Dầu Số 2, quán ăn Đậu Đậu.

“Tôi nói này ông anh, cái quán này của ông anh còn định tiếp tục làm ăn không?” Cậu thanh niên bắt dế hỏi người đàn ông trung niên đang thái thịt ở phía đối diện.

Cậu thanh niên bắt dế tên là Triệu Tử Nhạc, năm nay chỉ mới mười chín tuổi. Còn người đàn ông trung niên đang thái thịt chính là Tiểu Đinh - ông chủ hiện tại của quán ăn Đậu Đậu, con trai của ông Đinh.

Triệu Ngọc thì đứng thẳng ngay phía sau Triệu Tử Nhạc, nghiêm túc quan sát tình hình ở đây.

“Tất nhiên rồi! Không lẽ đi xin ăn à? Phải dựa vào cửa tiệm để sinh sống chứ!” Người đàn ông trung niên thật thà cười nói: “Yên tâm, dù gì tôi cũng làm ở cái quán này hơn mười năm nay, đã học được hết mọi tinh hoa của ông già rồi! Ha ha ha…”

“Ừm… Anh này là cảnh sát, anh ta có chút việc muốn hỏi ông anh!” Nói xong, Triệu Tử Nhạc chỉ chỉ Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc lập tức lấy thẻ cảnh sát ra cho ông ta xem, đồng thời hỏi: “Lần này tôi đến là muốn hỏi anh về vụ án mưu sát xảy ra trong khu trọ này mười năm về trước!”

Lạch cạch…

Nào ngờ, Triệu Ngọc mới nói một câu như thế thôi, ở phía trong nhà của quán ăn Đậu Đậu đột nhiên vang lên một loạt những tiếng động.

Triệu Ngọc liếc mắt nhìn, thấy một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đánh rơi một bó xiên thịt dê vừa mới xiên xong xuống đất!

“Chậc chậc…” Ông chủ Tiểu Đinh liền nghiêm mặt, quát: “Cái bà vô dụng này, cẩn thận hơn chút được không? Vội vàng bộp chộp, không ra thể thống gì! Còn không mau đi ra vòi nước rửa...”

“À… Ờ…” Người phụ nữ đó vội vàng nhặt xiên thịt lên, chạy đến vòi nước phía sau rửa.

Làm cảnh sát hình sự đã một thời gian dài như vậy, năng lực quan sát của Triệu Ngọc tất nhiên là không cần nói cũng biết. Trước đó hắn đã chú ý đến người phụ nữ này, mới nãy bà ta vẫn bình tĩnh, vừa xiên thịt vừa khẽ ngâm nga bài hát!

Nhưng khi mình vừa nhắc đến vụ án giết người ở nhà trọ, bà ta lại bỗng chốc trở nên căng thẳng hoang mang, ngay cả xiên thịt cũng làm rơi xuống đất.

Chà?

Không lẽ… người phụ nữ này… biết thứ gì đó chăng?

“Sếp à, thật xin lỗi, đó là bà xã tôi!” Ông chủ lại nói oang oang: “Mới nãy sếp hỏi gì ấy nhỉ? Án giết người gì? À…” Ông ta suy nghĩ rồi nói nhanh: “Có phải là vụ cô gái bị giết? Hừ! Đừng nhắc nữa, lúc đó hại nhà chúng tôi cả tháng trời không dám mở cửa bán, khiến cha tôi cực kì lo lắng! Sao vậy?”

“Tôi đã đọc hồ sơ rồi, trên đó có một đoạn lời khai làm chứng của cha anh, nói lúc đó người này…” Triệu Ngọc vừa nói vừa lấy ảnh của Lan Thư Bình đưa cho ông ta xem: “Người này chính là nghi phạm, cha anh nói, anh ta uống rượu ở quán ăn nhà ông suốt từ bảy giờ hơn đến mười hai giờ hơn. Bây giờ tôi muốn hỏi, anh có biết chuyện này không?”

“Thật á? Tôi thực sự không biết!” Ông chủ gần như không cần suy nghĩ đã đáp: “Chẳng giấu gì sếp, lúc xảy ra vụ án giết người, tôi và ông già có xích mích với nhau, nên tôi không ở quán ăn! Chuyện mà anh nói, thực sự không có ai nhắc qua với tôi! Nhưng mà... Anh chờ một chút, lúc đó bà xã tôi có mặt! Thời gian bà ấy ở quán còn lâu hơn tôi... Bà xã, bà xã à...”

Nói xong, ông chủ quay đầu vào nhà gọi: “Bà xã à, qua đây, cảnh sát hỏi chuyện bà này!”

“Ờ...” Người phụ nữ bỏ xiên thịt dê đã rửa sạch sẽ lên trên tủ lạnh, chùi chùi hai tay lên tạp dề, sau đó mới hoảng hốt đi ra ngoài. Bà ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, hỏi: “Cái gì... có chuyện gì?”

“Mẹ nó, nhìn bộ dạng run sợ của bà kìa. Sao bà lại run lẩy bẩy lên vậy?” Ông chủ cũng phát hiện tình trạng vợ mình là lạ, vội nói: “Không sao đâu, cảnh sát chỉ hỏi bà một chút chuyện thôi!”

Triệu Ngọc nói lại những lời mới nãy lần nữa, người phụ nữ vừa run lập cập vừa vội vàng trả lời: “Tôi... tôi không nhớ rõ!”

“Mẹ nó!” Lúc này, đừng nói Triệu Ngọc, thậm chí cả Triệu Tử Nhạc cũng nhận ra vấn đề, vội hỏi: “Chị hai à? Đây là án giết người đó! Ngay cả thằng nhóc mới lớn tôi đây cũng nhớ được rõ ràng, nghi phạm lại xuất hiện ở ngay trong quán ăn nhà chị, sao chị lại quên được?”

“Đúng vậy, bà căng thẳng cái quái gì chứ?” Ông chủ quát: “Người ta đâu phải do bà giết! Mau lên đi, đợi lát nữa còn phải gói sủi cảo nữa!”



“Tôi… tôi thực sự không nhớ nổi!” Vợ ông chủ ấp a ấp úng nói: “Khi ấy toàn do cha đứng ra nói chuyện thôi, làm sao tôi nhớ được?”

Triệu Ngọc vừa nhìn chằm chằm bà chủ, vừa cân nhắc trong lòng. Rõ ràng là người phụ nữ này có chuyện gì đó, hơn nữa tám phần là có liên quan đến vụ án giết người. Chẳng lẽ… vụ án Lưu Kiều có liên quan gì đó đến quán ăn này sao?

“Haiz!” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc thở dài một tiếng, lại giở ngón nghề sở trường của mình ra. Hắn vội vàng cầm điện thoại, nói với bà chủ: “Chị à, tôi không ngại giải thích với mọi người một chút! Vụ án năm đó lại xuất hiện thêm tình tiết mới, bây giờ bên cảnh sát chúng tôi nghi ngờ người trong điện thoại này mới là hung thủ thực sự! Cho nên, lời khai cung cấp ban đầu của nhà anh chị cực kì cực kì quan trọng, tôi cần phải xác nhận chính xác với chị mới được!”

“Nhưng tôi nói cho chị biết, đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nếu chị biết mà không báo là phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy! Nếu như người này là hung thủ thật, thì cả nhà chị đã cho lời khai giả, vậy là phải ngồi tù đấy!”

“Hả!?” Bà chủ đó vốn đã sợ hãi bất an, bây giờ lại bị Triệu Ngọc dọa như vậy thì lập tức xìu xuống. Bà ta vội vàng chắp tay vái Triệu Ngọc, nói: “Sếp ơi, chuyện này không liên quan đến tôi! Đều là... đều là cha chồng tôi... ông già nhà chúng tôi...”

“Cái gì!?” Nghe thấy lời của bà chủ, tim Triệu Ngọc nhảy lên thình thịch. Mẹ nó, đây là thế nào? Không lẽ... Vậy là phá được án rồi sao?

“Hả!?” Ông chủ Tiểu Đinh kinh ngạc, trợn mắt nhìn, lưỡi cứng lại. Ông ta buông con dao xuống, lớn tiếng hỏi: “Cha tôi... làm sao?”

“Trời ơi!” Mặt bà chủ như đưa đám, nói: “Cha ông hay quên, các ông không biết sao? Tuy là mười năm trước nhưng lúc đó đã có triệu chứng rồi! Lúc nấu đồ ăn, cha thường quên bỏ này bỏ kia, nếu không phải tôi nhắc nhở cha, bảng hiệu nhà chúng ta đã gỡ xuống từ sớm rồi ông có biết không?”

“Bà… bà xã…” Những lời này khiến ông chủ ngẩn người, vội lắc lắc đầu hỏi: “Bà xã à, ở đây đang nói về vụ án giết người, bà nhắc đến việc cha tôi hay quên làm gì?”

“Trời ơi!” Bà chủ giậm chân nói với Triệu Ngọc: “Đồng chí cảnh sát, người trong điện thoại anh, tối hôm đó đúng là có uống rượu ở nhà tôi! Anh ta gọi một đĩa thức ăn nguội, mười xiên thịt dê nướng, lại uống gần một két rượu! Uống được lắm!”

“Chuyện này... Chị à, chúng ta có thể nói vào trọng điểm không?” Triệu Ngọc cũng sốt ruột.

“Ngày thứ ba sau khi có người chết, từng có cảnh sát đến hỏi chúng tôi.” Bà chủ lại nói: “Chính là hỏi người trong điện thoại của anh có uống rượu ở chỗ tôi không? Cuối cùng, cha chồng tôi lại nói với người ta, bảo rằng người này uống rượu ở nhà tôi suốt từ bảy giờ đến mười hai giờ! Nhưng thực tế thì... hoàn toàn không phải như thế!”

“Ồ?” Hai mắt Triệu Ngọc lập tức phát sáng, vội hỏi: “Vậy là thế nào?”

“Người trong bức ảnh đến đây lúc bảy giờ ba mươi, chỉ có một mình cậu ta thôi!” Bà chủ nhớ lại, nói: “Nhưng mà, lúc cậu ta ăn đến chín giờ hơn thì thanh toán rồi đi mất! Tổng cộng mười chín tệ, tiền là do tôi thu!”

“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc lần nữa.

“Nhưng mà, không bao lâu sau, không biết cậu ta lại xuất hiện từ chỗ nào, lại ngồi vào cái bàn ban đầu, gọi món ăn gọi rượu lần nữa! Qua một lát sau, còn có thêm một cậu khác đến. Hai người họ uống cùng nhau, uống mãi đến mười hai giờ đêm mới đi! Lúc rời đi, hai người họ đều chân nam đá chân chiêu, thậm chí tôi còn lo họ không về được đến nhà!”

“Ui chao, chuyện này… chuyện này cũng không trách cha tôi được!” Ông chủ Tiểu Đinh thoải mái hơn một chút, nói: “Trí nhớ của cha tôi vốn không tốt, mà sau đó người kia lại quay trở về, chứ đâu phải do cha tôi không nhớ rõ?”

“Này, sao có thể nói như vậy chứ?” Triệu Tử Nhạc lắc đầu nói: “Không nhớ rõ thì nói là không nhớ rõ đi! Anh nói như vậy chẳng phải là lừa dối cảnh sát à? Lỡ như người đó chính là hung thủ giết người thì sao?”

“Hả?” Hai vợ chồng họ lập tức bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch…