Cuồng Thám

Chương 485: Chương 485TÔI THỪA NHẬN





“Bà nói bà…” Ông chủ Tiểu Đinh quát vợ mình: “Bà biết trí nhớ cha tôi không tốt, sao bà không nhắc nhở một chút hả? Là giết… giết người đó! Không phải đùa giỡn đâu!”

“Chuyện này có thể trách tôi sao?” Bà chủ cũng nổi nóng: “Với tính tình cố chấp của cha ông, tôi dám nói hả? Hơn nữa, ông xích mích với cha rồi bỏ nhà đi bụi, để mặc tôi một mình ở lại quán thì coi là gì đây? Lúc ấy tôi vẫn đang tức giận lắm biết không!”

“Vậy… vậy bà lén nói với cảnh sát cũng được mà?” Ông chủ càng cáu hơn: “Giờ thì hay rồi, nhìn thấy chưa? Cảnh sát tìm đến tận cửa rồi đó!”

“Tôi… tôi dám nói sao?” Bà chủ tức giận giải thích: “Ông không biết trước đây anh trai tôi từng ngồi tù à? Tôi bị bệnh sợ cảnh sát!”

Bệnh sợ cảnh sát?

Triệu Ngọc toát mồ hôi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy khái niệm này. Hơn nữa, lời của bà chủ quán này có vẻ như không được logic lắm.

“Được nước làm tới à? Bà định làm phản đấy hả?” Ông chủ Tiểu Đinh xắn tay áo, định xông vào gây với bà vợ.

“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc vội kéo hai người ra, sau đó chỉ vào ảnh Lan Thư Bình trong điện thoại, hỏi bà chủ: “Tôi hỏi chị, người này giữa chừng rời đi bao lâu?”

“Nhiều nhất là sáu, bảy phút, tuyệt đối không quá mười phút. Cậu ta đi nhanh lắm, sau đó về ngay!” Bà chủ trả lời mạch lạc.

“Vậy…” Triệu Ngọc lại mở ảnh Quan Quân ra, hỏi: “Người còn lại đến uống rượu có phải người này không?”

“Đúng vậy! Dù đã qua mười năm, nhưng tôi vừa nhìn là nhận ra ngay!” Bà chủ gật đầu.

“Mẹ nó, mới nãy bà còn bảo bà đang tức giận mà!” Ông chủ chen ngang một câu: “Thứ đàn bà vô dụng này, nhớ đàn ông thì lại nhớ rõ lắm!”

“Này, anh con mẹ nó im miệng cho tôi!” Triệu Ngọc gầm lên giận dữ, dọa Tiểu Đinh sợ đến mức rụt cổ, vội vàng ngậm miệng lại.

“Tôi hỏi chị.” Triệu Ngọc lại hỏi bà chủ: “Sau khi người đàn ông này đến, chị có thể khẳng định hai người họ giữa chừng không rời đi nữa không?”

“Đúng!” Bà chủ cũng bị cơn giận của Triệu Ngọc dọa sợ, vội vàng trả lời: “Lúc đó, nhà vệ sinh chỉ là một cái phòng nhỏ xây bằng gạch, nằm ngay trong tầm mắt. Tuy họ có đi vệ sinh, nhưng trở lại nhanh lắm!”

“Mẹ nó! Điên rồi, điên rồi!” Ai ngờ, Tiểu Đinh lại nhịn không được, chen vào một câu: “Ngay cả chuyện người ta đi vệ sinh mà bà cũng nhìn… A…”

Triệu Ngọc đá một cú khiến Tiểu Đinh bay ngược ra ngoài, va đùng vào cánh cửa.

Á!?

Nhìn thấy Tiểu Đinh ôm bụng đau đớn co rụt người lại, đừng nói bà chủ, ngay cả Triệu Tử Nhạc cũng bị dọa không nhẹ.

“Mẹ nó! Anh im miệng khó đến vậy sao?” Nói xong, Triệu Ngọc lại đưa điện thoại ra, hỏi bà chủ: “Chị có thể khẳng định hai người bọn họ thực sự uống rượu không? Thực sự đã uống say?”

“Chắc… chắc chắn đã uống say!” Bà chủ lại nói: “Uống nhiều rượu thế mà! Dù gì tôi cũng buôn bán quán này nhiều năm như vậy, ai say thật ai say giả tôi vẫn có thể nhìn ra được! Sếp à, tôi… tôi biết sai rồi, anh xem… các anh có thể xử lý khoan hồng, đừng bắt tôi ngồi tù được không…”

Trời ơi mẹ nó!

Triệu Ngọc quả thực hết nói nổi. Sau một hồi cân nhắc nghiêm túc, hắn lại hỏi bà ta một câu: “Bà chủ, lúc xảy ra vụ án là trong khoảng chín giờ ba mươi tối đến mười giờ, ở đây là cổng nhà trọ Mỏ Dầu Số 2.” Triệu Ngọc chỉ ra ngoài cổng lớn, hỏi: “Mà hai người đó uống liên tục đến tận mười hai giờ đêm. Thế… lúc xe cảnh sát đi qua chỗ này, chị có để ý phản ứng của họ không?”

“Không… không phải như vậy!” Bà chủ vội vàng nói: “Xe cảnh sát vốn dĩ không đi ngang qua đây, mà là đi cổng sau! Hơn nữa, hôm đó trong quán chúng tôi không nhiều khách, mà lại ở bên ngoài nên chúng tôi không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Đến nửa đêm dọn hàng về nhà mới nghe hàng xóm nói!”

“Ờ…” Triệu Ngọc không bỏ cuộc, hỏi thêm một câu cuối cùng: “Thế chị cảm thấy… phản ứng của hai người đó lúc uống rượu… bình thường không?”

“Cũng… cũng coi là bình thường?” Bà chủ bối rối trả lời: “Tôi cảm thấy hai người này chắc đều là người có văn hóa, tuy đã uống nhiều nhưng nói chuyện rất lịch sự, không chửi ầm lên, cũng không la lối linh tinh. Họ không giống những tên bợm nhậu không có tố chất khác!”

Ồ…

Triệu Ngọc lại nghiêm túc suy nghĩ. Giờ phút này, trong đầu hắn ngập tràn những điều mâu thuẫn.

Vẫn có chỗ không đúng!

Tuy khoảng thời gian Lan Thư Bình rời đi vừa đúng lúc Lưu Kiều bị giết, nhưng mà… như vậy vẫn chưa thể giải thích được con dao găm đó là chuyện thế nào?

Nếu như Lan Thư Bình hoặc Quan Quân thực sự đã giết người, vậy bọn họ đã bỏ con dao găm vào nhà Phùng Khoát bằng cách nào? Hơn nữa, nếu như hai người này thông đồng giết người, bọn họ chắc chắn có sự lựa chọn khác hợp lý hơn, tại sao cứ phải ở đây uống rượu đến nửa đêm chứ? Tất cả những thứ này không những không nói rõ được, mà còn hoàn toàn không phù hợp với lẽ bình thường của một tên giết người.

Nhớ năm đó, bọn họ chỉ là bọn nhóc mới qua tuổi hai mươi. Nếu như thực sự đã giết người, e rằng đã sớm bị khủng hoảng tinh thần rồi. Cho dù uống rượu là để che đậy tai mắt người khác, nhưng chắc chắn vẫn sẽ rất căng thẳng!

Không lẽ…

Cái chết của Lưu Kiều vốn không liên quan đến Lan Thư Bình và Quan Quân? Hướng điều tra của mình bị Phùng Lâm dẫn đi sai rồi?

Nhưng mà, vì sao Lan Thư Bình lại rời quán ăn một lúc? Trong mấy phút ngắn ngủi đó, rốt cuộc hắn ta đã làm gì?

Ơ?

Đợi đã…

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc sực nhớ ra một chuyện. Mấy ngày trước, lúc Lan Thư Bình bị bắt đến Cục Cảnh sát tự thú, anh ta từng nói thế này: Anh ta bảo rằng mình đi tìm Lưu Kiều thổ lộ nhưng lại bị cô ta chế giễu một phen, vì thẹn quá hóa giận nên mới lỡ tay giết chết cô ta!

Chậc chậc…

Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ về những lời này. Một lát sau, hai đầu lông mày hắn mới giãn ra.

Ồ…

Xem ra câu nói đó của Lan Thư Bình hoàn toàn không phải bịa đặt lung tung, bên trong này… còn có chuyện khác…



Mười phút sau.

Triệu Ngọc lái xe đến cổng khu chung cư Tần Sơn Nhất Phẩm, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Lan Thư Bình.

Chỉ một lát sau, Lan Thư Bình đã sải bước ra khỏi khu chung cư, bước lên ngồi trên xe của Triệu Ngọc.

“Cảnh sát Triệu… Anh tìm tôi?” Lan Thư Bình thấy Triệu Ngọc đêm khuya còn ghé qua thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vội hỏi: “Anh có chuyện gì không? Hay là… lên nhà tôi ngồi đi! Cả nhà chúng tôi vẫn chưa kịp cảm ơn anh đàng hoàng! Ừm…”

Ai ngờ, Triệu Ngọc lại chẳng mảy may để ý đến hắn ta, mà lại luôn nhìn thẳng ra bên ngoài cửa sổ.

“Ừm… Cảnh sát Triệu? Anh đây là…” Trong lúc nói, giọng của Lan Thư Bình lại hạ thấp xuống một chút.

Nhưng Triệu Ngọc vẫn phớt lờ hắn ta.

“Ừm…” Lúc này, Lan Thư Bình mới hiểu loáng thoáng rằng có cái gì đó không ổn, nụ cười trên mặt trở nên cứng nhắc.

Thực ra, sở dĩ Triệu Ngọc phớt lờ hắn ta là vì hắn đang sử dụng một loại chiến thuật đánh vào tâm lý. Hắn càng không nói chuyện, Lan Thư Bình càng chột dạ.

Cuối cùng, sau khi im lặng hơn mười giây, Triệu Ngọc mới quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Thầy Lan! Trước khi Lưu Kiều bị hại, anh từng đến nhà cô ấy! Anh nói đi, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hả!? Cái gì…” Nghe thấy lời này, Lan Thư Bình sợ đến mức cả người run lên, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu.

“Thầy Lan, anh là người thông minh.” Triệu Ngọc trầm tĩnh nói: “Nếu như không nắm chắc mười phần trong tay, tôi cũng không có tâm trạng nói đùa gì với anh! Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, khai thật với tôi tốt hơn là phải đến Cục Cảnh sát khai báo!”

“Chuyện này…” Lan Thư Bình căng thẳng đến mức khóe miệng cũng run lên: “Cảnh sát Triệu, vì sao lại nói những lời như thế?”

Triệu Ngọc liếc mắt nhìn hắn ta: “Anh Lan à, hôm nay tôi đã tận tình tận nghĩa lắm rồi! Vụ án Miên Lĩnh tôi còn có thể phá, không lẽ... anh vẫn còn ôm tia hi vọng gì à?”

“…” Hai hàng lông mày của Lan Thư Bình nhíu chặt lại, gương mặt nhăn nhó, dường như hắn ta đang đấu tranh tư tưởng một cách dữ dội.

Nhưng rõ ràng Triệu Ngọc không muốn cho hắn ta thêm cơ hội nữa. Hắn nhoài người qua chỗ Lan Thư Bình, đẩy cửa xe ra, hời hợt nói một câu: “Không muốn nói thì thôi vậy. Xuống xe đi! Tạm biệt!”

“Đừng… Đừng mà, đừng… Được rồi, được rồi…” Lan Thư Bình hít thở dồn dập vài hơi. Sau khi nuốt khan nước bọt mấy lần, hắn ta mới ủ rũ nói: “Phải, tôi thừa nhận, trước khi Lưu Kiều chết, tôi đúng là có đi tìm cô ấy! Nhưng... Cảnh sát Triệu, xin anh hãy tin tôi, tôi thực sự không giết người!”