Cuồng Thám

Chương 486: Chương 486XOAY QUANH TẠI CHỖ





Triệu Ngọc đoán không sai, trước khi Lưu Kiều bị giết hại, Lan Thư Bình đã từng đến nhà cô ấy.

Lúc này đây, ngay trong xe Triệu Ngọc, Lan Thư Bình rủ rỉ kể lại tình hình năm xưa: “Vào ngày hôm ấy, đoàn làm phim muốn quay thêm một phân cảnh nữa.” Lan Thư Bình nói: “Theo kịch bản ban đầu, trong phân cảnh đó tôi có một đoạn diễn rất đặc sắc. Nhưng mà, người diễn vai nam chính của đoàn lại chen vào, khiến cảnh của tôi bị cắt bỏ! Khi ấy anh chàng diễn nam chính cũng có chút danh tiếng, thế lực chống lưng cũng cứng, đạo diễn cũng chẳng còn cách nào. Vì vậy, tôi còn chưa được lộ mặt thì đã quay xong rồi!”

“Tôi buồn bực không thể chịu nổi, cho nên muốn tìm một quán nho nhỏ uống rượu!” Lan Thư Bình gật đầu bảo: “Tôi thừa nhận, quả thật là tôi cố ý đến quán ăn nhỏ kia, bởi vì nó rất gần với chỗ ở của Lưu Kiều!”

“Đúng vậy, thật ra tôi vẫn chưa từ bỏ ý định. Tôi yêu Lưu Kiều say đắm, luôn tưởng tượng một ngày nào đó cô ấy có thể hồi tâm chuyển ý! Vì vậy, khi uống đến khoảng chín giờ, tôi mượn men say đi tìm cô ấy!” Lan Thư Bình khốn khổ lắc lắc đầu, giống như đang muốn tìm điểm khởi đầu trong mớ hồi ức của mình: “Tôi biết lúc đó Phùng Khoát còn đang ở đoàn làm phim, chỉ có một mình Lưu Kiều ở nhà, thế nên... tôi đã đi đến đấy!”

“Thật ra... Tôi đi tìm Lưu Kiều gấp như vậy, ngoại trừ mượn rượu tỏ tình với cô ấy thì còn muốn nói cho cô ấy một chuyện! Hi vọng chuyện này có thể khiến cô ấy rời xa Phùng Khoát, thay đổi tâm ý. Tôi... đúng thật là ngốc hết sức!”

“Chuyện gì?” Triệu Ngọc hỏi một câu.

“Phùng Khoát... Tên Phùng Khoát này không đàng hoàng...” Lan Thư Bình cắn môi nói: “Cậu ta vừa yêu đương với Lưu Kiều vừa lén lút vụng trộm với cô gái khác!”

“Ồ? Cô gái khác? Ai?” Triệu Ngọc hết sức hiếu kỳ.

“Không biết, không phải trong đoàn làm phim, cũng không phải bạn học của chúng tôi. Trông cô ta cũng nhỏ hơn chúng tôi rất nhiều, không chừng vẫn còn là học sinh cấp ba! Nhưng mà xinh đẹp lắm!” Lan Thư Bình tiếp tục: “Có một lần, trong lúc vô tình, tôi nhìn thấy Phùng Khoát lái xe điện chở cô bé kia, trông vô cùng thân mật. Tôi cũng đã hỏi Phùng Khoát nhưng cậu ta lại sống chết không chịu thừa nhận! Cái tên này!”

Lan Thư Bình nói đến đây thì căm hận nắm chặt nắm đấm: “Cậu ta lăng nhăng thì tôi không nói gì, nhưng cậu ta lại lừa gạt Lưu Kiều! Tôi... trong lòng tôi vô cùng khó chịu! Thế nên đêm hôm đó, tôi đã đi tìm Lưu Kiều, chính là muốn nói chuyện này cho cô ấy biết!”

“Nhưng mà... Tôi không thể ngờ được, sau khi gõ cửa phòng Lưu Kiều, tôi còn chưa kịp nói câu nào với cô ấy, cô ấy đã vô cùng sốt sắng nói nhỏ với tôi một câu. Cô ấy nói: Phùng Khoát sắp về đến nơi rồi, lúc này anh đến tìm tôi có phải không ổn lắm?”

“Câu nói này… Lời hung ác nào cũng đều có độc, nó đã đâm tôi một vết thương thật sâu!” Lan Thư Bình che ngực, nói: “Vào lúc đó, cuối cùng tôi cũng ý thức được, dù tôi có nói gì đi chăng nữa, Lưu Kiều cũng sẽ không bao giờ thích tôi! Vì thế, tôi không nói gì cả mà xoay người rời đi!”

“Thật sự đó! Cảnh sát!” Lan Thư Bình như trút được gánh nặng, nói: “Tôi thật sự chưa hề nói gì cả thì đi mất rồi! Xuống lầu xong tôi lại có cảm giác như can đảm biến đâu hết cả, thế nên tôi về lại quán rượu nhỏ rồi sầu não uống tiếp!”

“Lúc này, bạn học tôi là Quan Quân cũng xong việc ở trường quay. Cậu ấy ở tạm nhà tôi, bởi vì không có chìa khoá mở cửa nên gọi điện thoại cho tôi, thế là tôi bèn gọi luôn cậu ta qua uống rượu cùng mình! Chúng tôi uống rồi lại uống, nhưng không hề hay biết rằng, trong lúc chúng tôi uống rượu, Lưu Kiều cô ấy...”

Lan Thư Bình bùi ngùi lắc đầu, thở dài: “Đôi khi tôi cũng rất hối hận, nếu như ngày hôm đó, tôi có thể ở lại chỗ của Lưu Kiều lâu hơn chút nữa, phải chăng cô ấy sẽ không xảy ra chuyện?”

Ồ... Triệu Ngọc nghiêm túc đánh giá Lan Thư Bình. Thật không ngờ, đằng sau việc Lưu Kiều bị giết hại, còn có chuyện như vậy.

Thật ra, mặc dù Lan Thư Bình đã từng đến hiện trường, là kẻ tình nghi rất lớn, nhưng Triệu Ngọc cũng không cho rằng hắn ta là hung thủ. Nếu không, hôm nay hắn cũng sẽ không tùy tiện đến tìm Lan Thư Bình rồi vào thẳng vấn đề như vậy.

Bởi, qua những gì ở hiện trường vụ án cho thấy, hung thủ giết hại Lưu Kiều không những đã mưu tính từ trước mà còn ra tay vừa nhanh vừa hung tàn. Thế nhưng Lan Thư Bình lại bị tình cảm sâu sắc dành cho Lưu Kiều ràng buộc, nếu thật sự là hắn ta hạ thủ thì sẽ không thể nào tàn nhẫn và gọn gàng như thế.

“Cảnh sát Triệu!” Lan Thư Bình nói: “Lúc ấy tôi cũng chỉ mới 21 tuổi, thấy Phùng Khoát bị bắt đi như thế, tôi... tôi không dám nói! Tôi sợ, tôi mà nói ra cảnh sát sẽ xem tôi là hung thủ!”

“Ồ...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Thế... Nếu hung thủ không phải anh, vậy anh nghĩ ai là hung thủ?”

“Tôi... Tôi thật sự không biết!” Lan Thư Bình nói: “Từng ấy năm qua, tôi vẫn luôn tưởng là Phùng Khoát làm! Tôi luôn nghi ngờ, có phải là do Lưu Kiều biết được chuyện Phùng Khoát ngoại tình, sau đó giữa hai người xảy ra mâu thuẫn nên Phùng Khoát lỡ tay giết chết cô ấy hay không?

“Nhưng mà... Theo tình hình bây giờ thì hình như không phải như vậy! Vì để rửa sạch tội nên Phùng Khoát đã vượt ngục, rồi còn bắt cóc con gái tôi. Nếu như thật sự là hung thủ, cậu ta sẽ không đến mức điên cuồng như vậy! Thế nên, sự hoài nghi của tôi... đã lung lay!”

“Thế... theo anh, Quan Quân có nên bị tình nghi không?” Triệu Ngọc đột nhiên hỏi một câu.

“Quan Quân?” Lan Thư Bình sững sờ, vội nói: “Không thể nào! Không có lý do mà! Quan hệ của tôi với Quan Quân rất tốt, mặc dù cậu ấy và Lưu Kiều cũng là bạn học, nhưng chẳng liên quan gì đến nhau cả? Hơn nữa, lúc Lưu Kiều bị giết, Quan Quân còn đang uống rượu với tôi mà! Trước lúc đó, cậu ấy từ đoàn phim chạy tới, người trong đoàn có thể làm chứng!”

Đúng vậy!

Triệu Ngọc im lặng gật đầu, mặc dù chưa gặp người tên Quan Quân này bao giờ, nhưng bởi vì không có quan hệ lợi hại gì, ngoại trừ hai dấu chấm kia thì mối hiềm nghi của Quan Quân cũng không lớn.

Lần này thì thú vị rồi đây... Trong phút chốc, Triệu Ngọc lại có cảm giác giống như mình đang liên tục xoay quanh tại chỗ, tra cái này xong lại đến cái kia, nhưng vẫn không tra ra được điểm mấu chốt!

Có điều, dù đầu óc Triệu Ngọc đã hơi choáng váng, nhưng hắn vẫn hỏi thêm một câu nữa: “Vậy... cô tình nhân của Phùng Khoát... Ờ... cô tình nhân kia thì sao?”

“Việc này... tôi thật sự không biết. Tuy tôi và Phùng Khoát lớn lên cùng nhau, về cơ bản thì người mà cậu ta quen, tôi đều biết hết. Thế nhưng tôi chưa gặp cô gái kia bao giờ!” Lan Thư Bình đáp.

“Vậy... Anh giúp tôi hỏi thử xem rốt cuộc cô gái kia là ai, có khi lại có mối hiềm nghi gì đó cũng không chừng!” Triệu Ngọc nhíu mày dặn dò.

“Ừm...” Lan Thư Bình sợ hãi đáp: “Cảnh sát Triệu này, tôi... tôi muốn nói một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Cái đấy... không phải Phùng Khoát vẫn chưa chết sao?” Lan Thư Bình dè dặt mở miệng hỏi: “Thế... sao anh không tự mình đi hỏi Phùng Khoát?”

“Ừm... Chuyện này...” Trong chốc lát, Triệu Ngọc như nghe thấy tiếng quạ đen kêu quác quác. Đúng ha! Phùng Khoát vẫn chưa chết, chẳng phải đi hỏi gã về cô tình nhân kia là được rồi à?

“Được! Để tôi đi hỏi Phùng Khoát!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Anh Lan à, chuyện của anh, tôi sẽ tạm thời giữ bí mật giùm cho! Nhưng mà có chuyện tôi muốn nói với anh...”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!” Lan Thư Bình vội vàng gật đầu nói: “Cảnh sát Triệu, tôi đã biết chuyện dì Phùng mắc bệnh ung thư, tôi đang làm công tác tư tưởng với vợ tôi đây! Tôi nghĩ, chỉ cần anh có thể tra ra chân tướng, chứng minh Phùng Khoát vô tội, hơn nữa còn chứng minh được tôi trong sạch, chúng tôi sẽ huỷ bỏ phiên toà kiện dì Phùng bắt cóc ngay. Trong giới pháp luật, tôi cũng có không ít bạn. Tôi tin, chỉ cần chúng tôi hủy kiện, sau đó nhờ bọn họ giúp đỡ chút, tội danh của dì Phùng và người giúp việc kia nhất định sẽ được xử nhẹ!”

“Ừm...” Thật ra, ý định lúc đầu của Triệu Ngọc chỉ là muốn hỏi thử tình hình của vợ Lan Thư Bình thôi. Thật không ngờ, hắn ta lại nói ra một tràng như vậy, thực sự có hơi bất ngờ.

Có điều, những lời mà hắn ta vừa nói lại là tràn đầy tình người. Nếu thật sự có thể huỷ kiện, còn có thể giúp Phùng Khoát giải oan, đây là một kết quả ai cũng mong muốn được nhìn thấy.

Thế nhưng, trong đó lại có một điều kiện tiên quyết, đó chính là nhất định phải phá được vụ án của Lưu Kiều.

Thế thì... hung thủ giết người, rốt cuộc là ai đây?