Cuồng Thám

Chương 487: Chương 487KHẢ NĂNG THỨ BA





Triệu Ngọc vừa mới về đến nhà thì chuông điện thoại vang lên.

Người gọi điện lần này là Lý Bối Ni.

“Đàn anh, lúc trước anh bảo em điều tra người tên Cao Đình kia, bây giờ đã thu được kết quả rồi!” Lý Bối Ni nói: “Cao Đình và Lan Thư Bình quen nhau là nhờ người giới thiệu, cũng không phải là kiểu bạn bè cùng lớp hay gì. Hai người bọn họ kết hôn sớm như vậy là do bác sĩ bảo cưới! Thật ra, Cao Đình đã có máu mủ của Lan Thư Bình rồi, gia đình ép quá nên lúc đấy mới kết hôn.”

“Em cũng đã điều tra được ngày tháng cụ thể, cái ngày mà Lưu Kiều bị giết, Cao Đình và Lan Thư Bình vẫn chưa biết nhau! Thế nên giữa cô ấy và Lưu Kiều không có khả năng xảy ra ân oán gì!”

“Được rồi, vậy... Bối Ni này.” Triệu Ngọc hỏi: “Nếu như anh muốn đến Vân Châu thẩm vấn Phùng Khoát thì có cần báo cáo lên cấp trên hay làm thủ tục gì không?”

“Em vừa nhận được tin.” Lý Bối Ni bảo: “Bởi vì chuyện vượt ngục nên Phùng Khoát đã bị chuyển về nhà tù ở nguyên quán rồi! Chuyện này do Bộ tư pháp Tần Sơn xử lý, ngày mai chắc sẽ chuyển đến nhà tù Tần Nam! Với danh tiếng của anh hiện giờ thì chắc là không cần báo cáo lên cấp trên đâu, chờ đến khi Phùng Khoát chuyển nhà tù xong, hẹn trước là được rồi! Em sẽ theo dõi việc này rồi hẹn trước giúp anh!”

“Được rồi...”

Sau đó, Triệu Ngọc kể cho Lý Bối Ni về phát hiện mới hôm nay. Lý Bối Ni nghe xong cũng cảm thấy người phụ nữ mới xuất hiện này khá là khả nghi. Bởi vì theo như hiện trường Lưu Kiều tử vong, rõ ràng trong hành động của hung thủ có mang theo cảm xúc, khả năng giết người vì tình cảm cũng rất cao!

Nếu như người phụ nữ này thích Phùng Khoát thì tất nhiên sẽ tồn tại khả năng cô ta sát hại Lưu Kiều!

Vì thế, việc cấp bách bây giờ vẫn là phải tìm ra được người phụ nữ này rồi tính tiếp. Chỉ cần có thể thẩm vấn được Phùng Khoát thì chắc là sẽ biết được tình hình của cô ta nhanh thôi.

Sau khi để điện thoại xuống, Triệu Ngọc lau đi tên của Cao Đình trên bảng trắng.

Trong lần đầu tiên gặp Cao Đình, Triệu Ngọc cũng từng nghi ngờ cô ta. Bởi vì lúc Lưu Kiều bị sát hại là mười năm trước, mà con Lan Thư Bình đã chín tuổi, thế nên Triệu Ngọc mới nghi ngờ Cao Đình cũng có quen biết với mấy người Lưu Kiều và Phùng Khoát.

Nếu như Cao Đình thích Lan Thư Bình, mà Lan Thư Bình lại yêu thầm Lưu Kiều, như thế cũng có khả năng tồn tại động cơ giết người.

Nhưng mà, hiện tại Lý Bối Ni đã xác nhận, lúc ấy Cao Đình cũng không quen biết gì với bọn họ, tất nhiên sẽ được loại bỏ hiềm nghi. Ngoài ra, Cao Đình cũng không có khả năng vu oan cho Phùng Khoát, mà trong chữ “Cao” (高) cũng không có hai dấu chấm kia.

Ôi!

Thật con mẹ nó mà...

Triệu Ngọc nhìn những đối tượng tình nghi trên bảng trắng, từ Tiêu Chấn đến Lan Thư Bình, rồi lại từ Quan Quân đến Cao Đình, tất cả những người này đều đã bị hắn loại bỏ hết. Bây giờ xem ra, chỉ có cô tình nhân bí ẩn kia của Phùng Khoát là có hiềm nghi lớn nhất mà thôi!

Có điều, mặc dù phát hiện được nghi phạm mới, nhưng trong lòng Triệu Ngọc vẫn tràn đầy mâu thuẫn giống như trước đây. Nếu như cô gái này thật sự vì muốn có được Phùng Khoát mà giết Lưu Kiều, thế thì vì sao lại phải giá họa cho Phùng Khoát nữa?

Tất nhiên, cô gái này là tình nhân của Phùng Khoát nên cơ hội đi vào phòng gã để vu oan hãm hại là rất lớn. Thế nhưng... nếu như vì tình thì có vẻ không đúng lắm, chẳng lẽ... cô ta còn có lý do nào khác?

Ôi chao ơi...

Triệu Ngọc không khỏi đau đầu, những kẻ bị tình nghi muôn hình muôn vẻ này thật sự khiến người ta phải hoa mắt, khiến cho hắn không đoán ra được chân tướng!

Lúc suy đoán đến giới hạn, ngay cả khả năng Lưu Kiều chết bởi ngộ sát hay là tự sát cũng đều được Triệu Ngọc suy tính đến!

Không biết, có phải là do hệ thống lo đầu Triệu Ngọc sẽ nổ tung hay không, nó vội vã truyền đến âm thanh kỳ ngộ hoàn tất, cắt đứt dòng suy nghĩ kỳ cục kia.

Hệ thống nói với hắn rằng độ hoàn thành của kỳ ngộ lần này là 83%, hắn nhận được một máy định vị tàng hình.

Không thể nào?

Bỗng nhiên nhận được một kết quả như vậy, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy thật thất vọng. Theo lý thuyết, cuộc đua xe mô tô đêm qua của hắn, cộng với việc hôm nay hắn đã cố gắng điều tra như thế, độ hoàn thành không nên thấp như vậy mới phải!

Ừm...

Không thể nào?

Trong lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc như bỗng hiểu rõ được điều gì. Hắn nhanh chóng đi đến trước bảng trắng, cẩn thận đọc lại những tài liệu kia một lượt.

Ồ...

Hắn dần dần nhận ra, hôm nay mở được quẻ Cấn nhưng độ hoàn thành cũng không tính là cao, chẳng lẽ... điều đó có nghĩa là mình tra nhầm phương hướng rồi!?

Thật ra, thời điểm Triệu Ngọc mới điều tra vụ án của Lưu Kiều, hắn cũng có cảm giác giống như mình đã bỏ sót thứ gì.

Hiện tại nhớ lại, hình như hắn đã quá chú ý đến việc bới móc những người tình nghi. Do phân tâm quá nhiều trên người những nghi phạm này nên hắn không hề để ý đến một thứ gì đó, mà đó lại là một thứ quan trọng!

Hai tay Triệu Ngọc đè lên mép bảng trắng, cúi người khom lưng, lại bắt đầu đọc đi đọc lại những tài liệu kia. Kẻ tình nghi, nhân chứng, thi thể, hiện trường, hai chấm bằng máu...

Trong lúc hắn đang nhìn tới nhìn lui thì bỗng nhiên, ánh mắt hắn bị một tấm ảnh thu hút!

Đó là bức ảnh chụp hung khí - một con dao sắc bén!

Triệu Ngọc nhìn thấy con dao này thì bỗng dưng giật mình. Sau một hồi nghiêm túc suy nghĩ, hắn bỗng nhiên hiểu ra, “À” một tiếng.

Hóa ra hắn chợt phát hiện, hung khí này rất có thể chính là chỗ mà mình sơ sót!

Đúng!

Hồ sơ... Tài liệu...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vã chạy đến trước bàn làm việc, bới tung đống hồ sơ khổng lồ, tìm thấy một tài liệu chi tiết có liên quan đến vật chứng.

Phải rồi?

Triệu Ngọc một tay cầm hồ sơ, một tay vỗ trán, tự nhủ, tại sao mình lại không nghĩ đến sớm hơn nhỉ? Chả trách, lúc điều tra mình luôn có cảm giác có gì đó không đáng tin!

Thì ra là thế!

“Hung khí là một con dao nhỏ hai lưỡi cán gỗ, được chế tạo rất khéo léo, lưỡi dao sắc bén. Kết quả xét nghiệm cho thấy, đây là một con dao chưa từng được sử dụng bao giờ...” Triệu Ngọc nhanh chóng đọc ghi chép trên hồ sơ: “Sau khi vụ án phát sinh, hung khí được phát hiện trong ngăn kéo tủ ở phòng ngủ của Phùng Khoát, trên đó còn có dấu vân tay của Phùng Khoát và vết máu của nạn nhân...”

Phải rồi!?

Triệu Ngọc đọc đoạn ghi chép, lúc này mới bỗng bừng tỉnh. Trên thực tế, trong toàn bộ quá trình của vụ án Lưu Kiều, thứ mâu thuẫn nhất và kỳ lạ nhất chính là vật chứng vô cùng quan trọng này!

Không chỉ bởi vì cuối cùng nó xuất hiện trong phòng Phùng Khoát, mà ngay bản thân nó cũng tồn tại vài điểm không hợp lý.

Thử nghĩ mà xem, nếu có người muốn vu cáo hãm hại Phùng Khoát, vậy phải làm sao mới có thể khiến con dao này in lại dấu vân tay của Phùng Khoát, còn trên lưỡi đao thì có máu nạn nhân?

Thoạt nhìn, suy luận này có vẻ không khó để thực hiện được, nhưng ngẫm nghĩ lại mới thấy nó căn bản là không có khả năng.

Bởi vì, nếu như hung thủ dùng con dao này để giết người, thì hoặc là trên con dao sẽ để lại dấu vân tay của người đó, hoặc là không có vân tay vì hung thủ mang bao tay, nhưng không thể nào xuất hiện dấu vân tay người khác được.

Dù cho Phùng Khoát đã từng dùng đến con dao đó, trên đó đã có dấu vân tay của gã, nhưng lúc hung thủ dùng sức cầm dao giết người, dấu vân tay cũng sẽ bị xóa đi do nguyên nhân dùng sức, hoặc là trở nên rất mờ!

Thế nhưng, dấu vân tay của Phùng Khoát trên hung khí giết người lại rất rõ ràng. Thế nên, năm đó Cục trưởng Hồng mới nhận định rằng Phùng Khoát có tội!

Chậc chậc...

Bây giờ xem ra, nếu như Phùng Khoát thật sự bị người hãm hại, thế thì kỹ thuật gây tội ác của kẻ đó hơi bị cao.

Triệu Ngọc suy đi đoán lại mấy lần, cuối cùng nhận định, nếu có người thật sự làm được việc này thì chỉ có hai khả năng:

Thứ nhất, hung thủ giết người xong, sau đó để cho Phùng Khoát cầm dao, lưu lại dấu vân tay.

Thứ hai, là hung thủ đã cầm lưỡi dao giết người!

Nhưng mà, hai phỏng đoán trên rõ ràng đều không thể thực hiện được. Đầu tiên, Phùng Khoát cũng không phải là người ngu, thấy dao dính máu ai lại chủ động đi sờ? Hơn nữa, không lâu sau khi hung thủ giết người xong, Phùng Khoát đã đi đến hiện trường, về thời gian cũng không hợp lý.

Còn điều thứ hai thì càng không có khả năng. Lưỡi dao ngắn như vậy, cầm lưỡi dao mà đâm thì không thể giết chết người được! Huống hồ, trên báo cáo khám nghiệm tử thi của Lưu Kiều đã chứng thực, hung thủ đã đâm với một sức lực rất mạnh. Từ chiều sâu vết thương có thể thấy, lưỡi dao đã đâm hẳn vào thân thể!

Thế thì...

Nếu như cả hai đều không phải, vậy liệu có còn khả năng nào khác không?

Khoan đã...

Đột nhiên, lúc Triệu Ngọc cẩn thận quan sát tấm ảnh hung khí, không ngờ hắn lại thật sự nghĩ ra khả năng thứ ba!

Mẹ nó!

Triệu Ngọc thoáng kinh hãi. Hắn kinh ngạc phát hiện, nếu như khả năng thứ ba là đúng, vậy không phải hắn sẽ biết ngay hung thủ là ai rồi?