Cuồng Thám

Chương 488: Chương 488LẠI XUẤT HIỆN ĐỒNG LÕA?





Triệu Ngọc mở chức năng kính lúp trên điện thoại ra, cẩn thận quan sát hung khí trên bức ảnh, càng nhìn càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.

Thật không ngờ, đằng sau vụ mưu sát này quả nhiên ngầm tồn tại một thứ kỹ thuật cao thâm. Tuy hung khí chỉ là một con dao găm nhỏ bé, thế nhưng trong con dao bé nhỏ ấy lại có một bí ẩn được che giấu.

Hóa ra, khi Triệu Ngọc suy đoán khả năng thứ ba thì lại nhớ đến vị trí không hợp lý của hung khí.

Trước đây, hắn vẫn luôn không hiểu tại sao trên hung khí lại có dấu vân tay của Phùng Khoát, hơn nữa lại còn xuất hiện ở phòng của gã chứ không phải là hiện trường vụ án hay trong thùng rác, bụi cỏ gần đấy?

Bây giờ xem ra, nếu như khả năng thứ ba này là có thể, vậy thì nguyên nhân ấy cũng sẽ được giải thích.

Khả năng thứ ba này chính là: Thanh hung khí này có lẽ đã bị ai đó… đổi cán!

Hãy thử tưởng tượng xem có phải vụ án năm đó là như thế này?

Vì muốn đổ cho Phùng Khoát tội giết người, đầu tiên, hung thủ chuẩn bị trước hai con dao găm. Một con dao để ở nơi thường được Phùng Khoát sử dụng, vì thế đã để lại dấu vân tay của Phùng Khoát trên đó.

Mà một con khác được người đó dùng để giết người.

Vào ban đêm, hung thủ biết rõ Phùng Khoát đang ở đâu làm gì, bèn cầm con dao thứ hai đi đâm chết Lưu Kiều, sau đó trở lại phòng Phùng Khoát để đổi lại cán của hai con dao. Bằng cách này, hung thủ đã có thể làm cho trên hung khí vừa có máu người vừa có dấu vân tay của Phùng Khoát!

Hoàn hảo!

Lúc Triệu Ngọc nghĩ đến đây, hắn có cảm giác như máu trong người đang sôi trào, vô cùng hưng phấn. Hắn cảm thấy lần này mình đã thật sự đoán ra được điểm mấu chốt của vụ án!

Bởi vì mất rất nhiều công sức mới đổi được cán dao nên hung thủ không thể làm ngay tại hiện trường được, cho nên mới phải mang nó đến phòng ngủ Phùng Khoát rồi vu oan hãm hại gã.

Nếu không, cứ ném luôn vũ khí ở tại hiện trường thì việc vu oan sẽ trở nên hoàn hảo hơn nữa!

Ừm...

Triệu Ngọc nhanh chóng lên mạng tra tài liệu về cán dao. Trên mạng nói, những cán dao của dụng cụ cắt gọt bình thường đều được cố định bằng đinh và keo siêu dính. Mà một khi keo đã cứng lại thì cho dù đã tháo đinh ra, cũng không thể tháo cán dao ra dễ dàng được.

Ngoài ra, tháo đinh cũng cần kỹ xảo và công cụ chuyên dụng, người không có kinh nghiệm rất khó để làm được.

Nếu đã như vậy...

Triệu Ngọc lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, vô cùng hưng phấn. Bởi vì, nếu như khả năng thứ ba này là đúng, thì nghi phạm trong vụ án Lưu Kiều đã lộ mặt rồi.

Nghi phạm có thể lợi dụng việc đổi cán dao và giết Lưu Kiều, chỉ có hai người là có thể làm được, đó là Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn!

Đúng vậy!

Hung thủ chỉ có thể là một trong hai cha con này!

Thử nghĩ xem, hai người bọn họ đều là bậc thầy nghề mộc, trong nhà lại còn có rất nhiều dụng cụ. Đối với họ, việc thay đổi cán dao cũng chỉ như một bữa ăn sáng thôi, không phải sao? Có lẽ để đổi được cán dao, bọn họ đã chuẩn bị trước hai con dao không dán keo?

Hơn nữa, hung thủ phải biết rõ hoàn cảnh cá nhân và gia đình Phùng Khoát, mà hai người này thì biết rõ đến nỗi không thể rõ hơn được nữa.

Lúc này đây, Triệu Ngọc cũng không rơi vào rào cản suy nghĩ như trước nữa. Tuy Tiêu Quốc Phong không có động cơ gây án nhưng Triệu Ngọc vẫn nghi ngờ ông ta.

Bởi vì, sau khi vụ án xảy ra, nhờ lời khai của ông ta mà cảnh sát đã gạch tên Tiêu Chấn ra khỏi những mục tiêu bị nghi ngờ!

Tiêu Quốc Phong nói, ngày đó cha con bọn họ đã đến Lăng Vân giao hàng, 11 giờ hơn mới về đến nhà. Khi họ vừa bước vào cửa thì nhận được tin của cảnh sát, sau đó nhanh chóng đến đồn cảnh sát tìm Phùng Khoát.

Cho nên... cứ xem như hung thủ là Tiêu Chấn đi, vậy thì Tiêu Quốc Phong ắt hẳn phải biết rõ tình hình!

Không ngờ mới chỉ sau một lát đã xuất hiện một nhóm đồng lõa?

Chậc chậc...

Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào hai cái tên Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn, chỉ cảm thấy trời xanh đúng là biết trêu ngươi. Mình hùng hổ điều tra lâu và xa đến như vậy, nhưng không ngờ kết quả lại quay trở về điểm xuất phát!

Bây giờ mục tiêu đã chuyển về hai cha con họ Tiêu, Triệu Ngọc bèn bắt đầu suy luận theo hướng này.

Thế nhưng, càng suy luận, một vài mâu thuẫn không hợp lý lại dần dần lộ ra.

Đầu tiên, đó chính là động cơ phạm tội. Vì sao họ lại làm vậy? Vì sao lại giết Lưu Kiều, hãm hại Phùng Khoát? Chẳng lẽ... là vì không muốn nhìn thấy Phùng Khoát cứ thế mà đoạt đi gia sản của mình?

Theo như những cuộc điều tra trước đây, cảnh sát đã chứng minh được từ nhiều phương diện là bọn họ ở chung rất hòa thuận, chưa từng tranh cãi.

Hơn nữa, năm đó, lúc Phùng Lâm gả cho Tiêu Quốc Phong, tài sản còn nhiều hơn Tiêu Quốc Phong rất nhiều. Khi ấy xưởng đồ gỗ của Tiêu Quốc Phong còn chưa phát triển lắm!

Sau khi kết hôn, Phùng Lâm cũng không hề nghỉ ngơi, tài khoản và tài sản của bà cộng lại ít nhất cũng hơn năm triệu, vượt xa Tiêu Quốc Phong.

Thế nên mới nói, bọn họ không thể nào vì tài sản mà xảy ra mâu thuẫn. Cho dù hai anh em họ có chia đôi thì cũng đủ sống một cuộc sống của người giàu có, huống hồ gì cả hai đều có sự nghiệp của chính mình?

Ngoài ra, điều khiến cho người ta cảm thấy không thể hiểu nổi chính là, nếu như hai cha con này thật sự muốn hãm hại Phùng Khoát thì sao lại không trực tiếp nhắm vào gã? Mà lại đi giết một người không hề quen biết?

Nói gì thì nói, giết người cũng là chuyện lớn mà! Không phải hạ độc gì đó cũng còn đỡ hơn lấy mạng người sao?

Thế nên, động cơ gây án không rõ ràng, tình tiết vụ án vẫn rất mờ mịt.

Bên cạnh đó, sau khi Phùng Khoát xảy ra chuyện, phản ứng của Tiêu Quốc Phong hoàn toàn trái ngược với suy đoán hiện tại. Lúc Phùng Khoát bị bắt vì giết người, gã rất có khả năng sẽ bị kết án tử hình!

Để cứu mạng gã, Tiêu Quốc Phong đã vận dụng vô số mối quan hệ, không tiếc bán đi một phần nhà xưởng thuộc quyền sử hữu và hai bất động sản khác. Nhờ vậy, ông ta mới có thể giúp gã thoát khỏi con đường tử hình, đồng thời thay đổi bản án, sửa lại thành đình chỉ thi hành án.

Sau đó, ông ta còn bỏ ra một số tiền lớn đến nỗi không thể tưởng tượng được để giúp Phùng Khoát đi vào một phòng giam với điều kiện tốt hơn, sau đó từ từ giảm hình phạt xuống còn 19 năm.

Nếu như ông ta muốn hãm hại Phùng Khoát thì đâu cần phải làm những việc đó? Chỉ cần sử dụng vài mẹo nhỏ là có thể qua mắt được Phùng Lâm, đẩy Phùng Khoát vào chỗ chết mà!

Hơn nữa, một thời gian sau, Phùng Lâm vì xuất huyết não mà phải nhập viện, Tiêu Quốc Phong vẫn không bỏ quên cậu con trai đang bóc lịch trong tù này, vẫn luôn dùng hết các cách để giúp gã xin giảm hình phạt.

Có thể nói, cho dù là cha ruột thì cũng chỉ đến vậy mà thôi!

Thế nên, nhìn vào biểu hiện của Tiêu Quốc Phong, ông ta thật sự không giống một nghi phạm chút nào...

Chẳng lẽ… tất cả những việc này đều do Tiêu Chấn làm?

Thế nhưng… về lời khai thì nên giải quyết thế nào đây? Rõ ràng Tiêu Chấn không có mặt ở hiện trường mà?

Ngoài ra, còn có một điểm cuối cùng nữa. Mặc kệ là Tiêu Quốc Phong hay là Tiêu Chấn, trong chữ “Tiêu” (萧) cũng không có hai dấu chấm kia. Chuyên gia chữ viết đã xác nhận rằng, vết máu mà Lưu Kiều để lại không phải là bộ thảo!

Việc này phải giải thích thế nào đây?

Tít tít...

Có tin nhắn gửi đến điện thoại, Triệu Ngọc còn tưởng là của Miêu Anh gửi đến, nhanh chóng mở ra đọc. Kết quả, tin nhắn là của Lương Hoan gửi.

Lương Hoan báo với hắn rằng Lưu Kiều là người gốc Vân Châu, hơn nữa còn là con một. Sau khi cô ta chết, cha mẹ cô ta đã rời khỏi Vân Châu, chuyển đến thành phố khác sống, tạm thời không thể liên lạc được.

Hít…

Triệu Ngọc hít vào một hơi thật sâu. Bây giờ xem ra, chắc không thể khai thác được thông tin gì có giá trị từ phía cha mẹ Lưu Kiều nữa rồi. Nhưng với nguyên tắc không thể để sót thì vẫn cần phải kiểm tra.

Do đó, Triệu Ngọc nói với Lương Hoan, tuyến đường này nhất định phải đi đến cùng. Nếu người không dễ tìm thì gọi Trương Cảnh Phong đến, để cho chuyên gia tìm người tìm.

Gửi xong tin nhắn, Triệu Ngọc trở lại suy nghĩ ban nãy.

Hiện giờ, tuy hắn đã có được manh mối vô cùng quan trọng nhưng để có thể tìm ra được chân tướng, thì vẫn phải nỗ lực rất nhiều.

May mà Phùng Khoát đã được chuyển về lại Tân Sơn. Có lẽ, nếu như nói chuyện được với người trong cuộc, biết đâu tình tiết vụ án sẽ trở nên rõ ràng?