Tờ mờ sáng, trên tầng ba cửa tiệm trái cây Đại Phong thình lình vang lên tiếng ho dữ dội của Triệu Ngọc.
Đối với Khương Đại Phong đang bày quán ngay dưới tầng thì tiếng ho này đã trở nên quá đỗi quen thuộc rồi. Chỉ có điều, hôm nay, sau một trận ho, trên lầu lại vang lên tiếng hét kinh hãi của Triệu Ngọc:
“Á...”
“Đậu má… làm cái vẹo gì đấy hả?” Khương Đại Phong bày những quả dưa hấu to của mình ra xong thì ngửa đầu nhìn lên trên lầu, mở miệng chửi: “Tên thần kinh lầu trên bệnh nặng thêm rồi hả?”
Ở trên lầu, Triệu Ngọc đang cởi trần, vội vàng ghi lại cái gì đó vào sổ. Mắt hắn trợn to lên, tay đang viết hơi run nhẹ, thoạt nhìn có vẻ như đang rất cấp bách.
Nhìn vào trong sổ, chỉ thấy hắn đã viết ra hai chữ thật to: “Khôn Cấn!”
“Bà nội nó chứ...” Sau khi ghi lại quẻ bói, Triệu Ngọc buột miệng mắng một câu.
Không ngờ, sáng sớm hôm nay hắn vẫn mở quẻ như mọi ngày, cuối cùng lại mở ra một quẻ “Khôn Cấn”!
Có quẻ Khôn, chắc chắn có chuyện lớn!
Thời điểm này, vụ án giết người của Lưu Kiều đang đúng vào thời khắc mấu chốt nhất để điều tra. Lúc này lại mở được quẻ Khôn, thật sự làm cho Triệu Ngọc sợ chết được.
Thậm chí, hắn còn quan sát thử đạo cụ trong đầu theo bản năng, cố ghi nhớ các đạo cụ đó, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể dùng kịp thời.
Chậc chậc...
Hắn vừa chậc lưỡi vừa bắt đầu phá giải quẻ bói. Sau khi hoàn tất, thời gian và địa điểm đột ngột hiện ra, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay nằm tại một giao lộ của phố Quốc Tân.
Triệu Ngọc cẩn thận đối chiếu với bản đồ một chút thì phát hiện, mục tiêu được chỉ định là một bệnh viện nha khoa trong thành phố, mà thời gian là 18 giờ 03 phút.
Sau đó, Triệu Ngọc mở điện thoại ra, đọc lại tin nhắn của Lý Bối Ni. Cô đã hẹn trước cho Triệu Ngọc một cuộc thẩm vấn với Phùng Khoát, thời gian là ba giờ chiều.
Nhà tù Tần Nam nằm ở phía nam Tần Sơn, mà bệnh viện nha khoa thì lại ở phía bắc. Xem ra, cũng hệt như trước đây, hai kỳ ngộ này là hoàn toàn độc lập với nhau.
Khoảng cách giữa hai điểm thời gian rất lớn, nếu đi thẩm vấn Phùng Khoát trước, sau đó lại đến bệnh viện nha khoa kia thì vẫn kịp.
Có điều, bởi vì những việc đó đều vào buổi chiều nên Triệu Ngọc đã đi đến đơn vị, dành cả buổi sáng để làm việc trong Cục Cảnh sát.
Trong giờ làm việc, ngoại trừ xử lý những công việc hằng ngày, Triệu Ngọc còn nghiên cứu một chút về chuyện của Phùng Khoát với Lý Bối Ni và Lương Hoan.
Sau khi hắn nói về những suy đoán có liên quan đến hung khí, cả hai đều rất kinh ngạc, hơn nữa cũng đều chuyển ánh mắt lên người hai cha con họ Tiêu.
Lương Hoan đề nghị đến chi nhánh Mạt Dương để lấy vật chứng và tiến hành kiểm tra lần nữa. Nói gì thì nói, khoa học kỹ thuật trinh sát hình sự hiện giờ tiên tiến hơn mười năm trước rất nhiều, nói không chừng có thể tìm thấy chứng cứ mới từ vật chứng.
Lý Bối Ni thì đang suy xét, nếu thật sự có thể xác định cha con họ Tiêu là hung thủ thì nên dùng biện pháp gì để họ nhận tội đây?
Bởi vì đã qua nhiều năm như vậy rồi, trừ phi tìm được chứng cứ xác thực, hoặc bọn họ tự nguyện khai báo, nếu không sẽ rất khó định tội bọn họ.
Thế nhưng, trong đầu Triệu Ngọc vẫn luôn nghĩ về quẻ Khôn kia, cũng chẳng còn lòng dạ nào mà suy xét đến những vấn đề tiếp theo.
Đầu óc hắn vẫn luôn xoay xoay chuyển chuyển, cố gắng phân tích xem cái được gọi là “chuyện lớn” này sẽ xuất hiện ở đâu?
Từ sự kiện Tướng Quân Lĩnh lần trước, có thể thấy được sức mạnh của quẻ Càn chắc phải hơn quẻ Khôn. Tuy bây giờ không phải mở ra quẻ Càn nhưng sức mạnh của quẻ Khôn cũng không thể xem thường được, không phải chết người thì cũng là cướp bóc, hoàn toàn không có chuyện gì tốt!
Thế nên, hôm nay mình phải dốc hết tinh thần, không thể qua loa chút nào được.
Thế nhưng, dù Triệu Ngọc đã vắt hết óc mà vẫn không thể nghĩ ra, trong vụ án Lưu Kiều này có thể xuất hiện chuyện lớn gì được chứ? Chẳng lẽ, tên Phùng Khoát kia lại vượt ngục lần nữa sao? Hay là có người muốn mạng Phùng Khoát? Không muốn gã còn sống mà về Tần Sơn?
Wow!
Nếu thật sự như vậy thì có thể so với phim bom tấn Hollywood đấy chứ!
Tuy trong lòng đầy ắp lo nghĩ, nhưng công việc thì vẫn không thể bỏ lơ. Chẳng bao lâu nữa là đến thời gian hẹn, Triệu Ngọc bèn lái con Land Rover của mình về phía nhà tù Tần Nam.
Không ngờ lại oan gia ngõ hẹp, sau khi đến nhà tù thì lại gặp người quen cũ.
Lúc Triệu Ngọc đến, có người đang tra hỏi Phùng Khoát trong phòng thẩm vấn nên hắn phải đợi ngoài cửa vài phút.
Sau khi buổi thẩm vấn đã xong, cánh cửa được đẩy ra, ba viên cảnh sát mặc đồng phục bước từ trong ra. Đi đầu không phải ai khác mà chính là đội phó của đội cảnh sát hình sự thành phố, Vương Thánh Nghiêu!
Lúc họ đi ra, Triệu Ngọc đang muốn đi vào nên không khỏi chạm mặt nhau.
“Ấy? Sao lại là cậu?”
Vương Thánh Nghiêu hơi sững sờ một chút, hoàn toàn không ngờ sẽ đụng phải oan gia Triệu Ngọc ở ngay chỗ này.
Lần trước, lúc điều tra vụ án giấu xác trong ngân hàng ở phân cục Dung Dương, một đám tinh anh mà Vương Thánh Nghiêu dẫn dắt đã thua dưới tay Triệu Ngọc và Miêu Anh. Cuối cùng, chẳng những họ không phá được án, mà còn bị khói hun cho hôn mê, thật sự là mất hết cả mặt mũi lẫn oai phong.
Sau này Vương Thánh Nghiêu cũng từng suy nghĩ, mà nghĩ kiểu gì cũng thấy Triệu Ngọc chính là kẻ ném khói mê, nhưng khổ cái là không có bằng chứng, cũng chỉ đành ngậm bồ hòn.
Có điều, cơn giận này hắn ta vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng! Vào lúc này, kẻ thù gặp nhau đỏ con mắt, Vương Thánh Nghiêu vừa thấy Triệu Ngọc, hai hàng lông mày lập tức nhướng lên, vênh mặt hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Ai cho phép cậu thẩm vấn phạm nhân?”
“Liên quan gì đến anh!” Triệu Ngọc nào có sợ hắn ta? Hắn thậm chí còn không thèm nâng mí mắt lên, mắng một câu rồi đi thẳng vào trong.
“Cậu!?” Vương Thánh Nghiêu sửng sốt, không ngờ nổi Triệu Ngọc lại ngang ngược như vậy. Hắn ta nhanh chóng lấy bả vai chặn đường hắn, quát: “Triệu Ngọc, tôi đang hỏi cậu đấy! Vào đây làm cái gì? Phùng Khoát là phạm nhân của chúng tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai có thể thẩm vấn gã!”
“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc quắc mắt lên, áp mặt mình lại gần mặt Vương Thánh Nghiêu, hung dữ bảo: “Này họ Vương kia, mẹ nó đừng có gây chuyện với tôi, không tốt với anh xíu nào đâu! Tôi muốn thẩm vấn ai, không đến lượt anh hạch sách!”
“Mẹ nó...” Một viên cảnh sát hình sự sau lưng Vương Thánh Nghiêu không biết Triệu Ngọc, thấy người này không để đội phó vào mắt thì lớn tiếng mắng: “Cậu là cái thá gì mà dám ăn nói như vậy với đội phó Vương? Bộ chán sống rồi hả?”
Triệu Ngọc liếc người này một cái, thấy bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo của gã thì cũng đoán được phần nào, chắc ngày thường gã cũng hay chó cậy thế chủ.
“Triệu Ngọc, cậu đừng ỷ vào việc mình phá được vài vụ án thì tưởng mình lên trời được!” Vương Thánh Nghiêu giận dữ quát: “Nói cho cậu biết, trong mắt tôi cậu thậm chí còn không bằng cái rắm!”
“Phẹt...”
Không ngờ Vương Thánh Nghiêu vừa nói xong, Triệu Ngọc lại thật sự thả một cái rắm. Không biết đúng lúc như nào mà âm thanh còn rất to, khiến ba người Vương Thánh Nghiêu xấu hổ muốn độn thổ.
“Ồ! Thiệt ngại quá, mấy ngày nay dạ dày không tốt lắm, ha ha...” Triệu Ngọc lắc lắc đầu hệt như lưu manh, nói: “Đội trưởng Vương, tôi không giống anh, tôi coi anh là rắm, là rắm. Nhưng mà... Mẹ nó tôi lỡ phóng anh ra mất rồi! Ha ha ha...”
Triệu Ngọc cười khẩy như điên một hồi, chọc cho Vương Thánh Nghiêu thẹn đến nỗi mặt đỏ bừng. Từ khi tham gia công tác, hắn ta đã gặp bao nhiêu cảnh sát, cũng thấy cả lưu manh luôn rồi, nhưng chưa bao giờ gặp nhân tài hai trong một như Triệu Ngọc bao giờ. Vì vậy lúc này, hắn ta thật sự không biết phải đốp chát lại thế nào.
“Mẹ nó...”
Viên cảnh sát hình sự bên cạnh bắt đầu không chịu nổi nữa, lao nhanh về phía trước muốn túm lấy cổ áo Triệu Ngọc. Nhưng mà, Triệu Ngọc lại túm lấy cánh tay Vương Thánh Nghiêu, quăng hắn ta đi, vừa vặn quẳng thẳng vào người này.
“Triệu Ngọc!” Vương Thánh Nghiêu lập tức quay đầu hét lớn một tiếng: “Cậu muốn làm cái gì?” .
“Tôi muốn làm gì?” Triệu Ngọc giơ nắm đấm lên, lạnh lùng nói: “Mẹ nó trí nhớ của anh kém thật, anh quên lần trước thua dưới tay chúng tôi, còn nợ Miêu Anh ba quyền rồi sao? Hay là... Tôi đòi nợ giúp đội trưởng Miêu nhé?”
Bởi vì có câu rằng đánh người phải đánh mặt, Triệu Ngọc nói một câu đã đâm trúng vào chỗ đau của Vương Thánh Nghiêu.
“Triệu Ngọc!”
Vương Thánh Nghiêu chỉ thẳng vào mũi hắn, vừa định chửi một tràng thì không ngờ, hắn lại thình lình sử dụng loa phóng thanh tàng hình, quát về phía ba người Vương Thánh Nghiêu: “Cút...”
Tiếng gào đinh tai nhức óc được loa phóng thanh phóng đại lên gấp mấy trăm lần, hệt như sóng âm của tiếng sấm. Chỉ trong nháy mắt, một đợt sóng xung kích được hình thành, chấn động đến nỗi làm cho ba người kia lắc lư, trong lòng hoảng loạn!
Trong lúc kinh hãi, kẻ đang đứng ngay đầu là Vương Thánh Nghiêu càng khó mà đứng vững, lập tức ngã bệt xuống đất. Bởi vì sóng âm lớn như vậy nên hắn ta không kịp bò dậy, chỉ có thể dùng hai tay bịt tai lại.
Tiếng gào động trời này của Triệu Ngọc đã hù ba người sợ mất mật, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh. Dù đã im tiếng rồi nhưng họ vẫn còn bịt lỗ tai, nhìn Triệu Ngọc bằng một ánh mắt sợ hãi không thể gọi tên.
Triệu Ngọc giơ hai ngón giữa lên cho bọn họ chiêm ngưỡng một lúc, sau đó mới xoay người đẩy cửa ra, vênh mặt đi vào phòng thẩm vấn…