Lúc Triệu Ngọc rời khỏi nhà tù Tần Nam đến bệnh viện nha khoa trên đường Quốc Tân, Cục trưởng Loan có gọi cho hắn ba cuộc điện thoại nhưng hắn đều không bắt máy.
Không cần phải nói, đây chắc chắn do Vương Thánh Nghiêu muốn thông qua Cục thành phố gây áp lực cho Đội Trọng án Dung Dương, lợi dụng Cục trưởng Loan để chèn ép hắn đây mà!
“Hừ! Đồ vô dụng!”
Triệu Ngọc đặt điện thoại ở bên ghế phụ, khinh thường mắng một câu.
Vốn dĩ hắn còn tưởng sẽ phải hoạt động gân cốt trong nhà giam Tần Sơn, đánh nhau với đám người Vương Thanh Nghiêu một trận! Nhưng không ngờ, Vương Thánh Nghiêu lại bị hắn gào thét dọa cho sợ mất mật. Cho tới khi thẩm vấn Phùng Khoát xong, người này cũng không xuất hiện nữa.
Triệu Ngọc đoán, người này không dám trực tiếp đối diện với hắn, có lẽ muốn bên phía nhà giam giúp đuổi hắn đi. Nhưng mà không biết là do Triệu Ngọc thanh danh hiển hách hay là tiếng xấu đồn xa, từ đầu đến cuối bên phía nhà giam không có ai đến gây phiền toái cho hắn.
Mới đầu, Triệu Ngọc còn tưởng rằng, quẻ Khôn của mình ứng nghiệm ở trong nhà giam nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.
Đương nhiên, bởi vì Triệu Ngọc đã thu được kết quả đáng kinh ngạc từ lời khai của Phùng Khoát, nên lúc này hắn cũng không còn lòng dạ nào đi gây lộn với người khác nữa. Hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được chứng cớ, chứng minh hung thủ có tội!
Theo tình hình trước mắt, từ những manh mối thu được, Tiêu Chấn - em trai của Phùng Khoát hiển nhiên là đối tượng tình nghi lớn nhất! Năm đó, Lưu Kiều rất có khả năng bị Tiêu Chấn giết hại!
Hung khí khác thường, còn có vết máu viết hai dấu chấm đại diện cho chữ “em trai”, tất cả các manh mối đều hướng vào Tiêu Chấn.
Hiện giờ, Triệu Ngọc chỉ cần làm rõ ràng hai điểm là có thể xin lệnh bắt giữ.
Thứ nhất, làm thế nào mới có thể phủ định bằng chứng vắng mặt của Tiêu Chấn lúc đó! Căn cứ theo lời khai, anh ta và cha là Tiêu Quốc Phong, còn có một người công nhân ở xưởng gỗ cùng đi tới Lăng Vân giao hàng, sau khi sự việc xảy ra mới quay lại Tần Sơn.
Nếu Tiêu Chấn thực sự là hung thủ, vậy lời khai này chắc chắn sai. Cho nên, phải điều tra kỹ Tiêu Quốc Phong và người công nhân kia, xem bọn họ có nói dối hay không?
Thứ hai, chính là động cơ giết người. Tuy rằng, hiện tại Tiêu Chấn vô cùng khả nghi, nhưng Triệu Ngọc vẫn không rõ lắm, rốt cuộc động cơ giết người của anh ta là gì? Không phải vì tài sản, cũng không phải vì yêu anh trai, như vậy... còn có thể có lý do nào khác nữa?
Nếu hai điểm này không thể làm rõ, vậy hoài nghi Tiêu Chấn cũng chỉ có thể là hoài nghi mà thôi.
Trong lúc lái xe, Triệu Ngọc vẫn cẩn thận suy nghĩ về quá trình vụ án. Tuy rằng trước mắt không có đủ chứng cứ nhưng hắn có cảm giác, lần này chắc chắn hắn tìm đúng người rồi!
Tiêu Chấn chính là hung thủ!
Nếu không, chuyện hung khí gây án rất khó dùng lẽ thường để giải thích. Cho nên, bước tiếp theo, ngoài việc điều tra hai điểm trên còn phải nghĩ cách lấy được vật chứng này, kiểm nghiệm lại xem rốt cuộc có dấu vết bị đổi cán dao hay không?
Hơn nữa, theo nguyên tắc làm việc không bỏ sót, cũng phải điều tra cô gái nhà hàng xóm - Ngải Lỵ. Mặc dù nhìn từ ngoài thì Lưu Kiều và cô ta không hề có quan hệ, nhưng mà trong đó, có lẽ... ừm...
Ai ngờ, Triệu Ngọc nghĩ tới đây, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng. Ồ? Cô gái nhà hàng xóm Ngải Lỵ? Cô gái nhà hàng xóm... Nếu là nhà hàng xóm, như vậy... cô gái này liệu quen biết Tiêu Chấn hay không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại có cảm giác mọi lỗ chân lông trên cơ thể như mở ra, hưng phấn đến mức nổi cả da gà.
Đúng vậy!
Phùng Khoát nói, gã gặp được cô gái kia ở cửa nhà mình, như vậy… cô gái này có phải là...
Két!
Trong lúc hắn đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy chiếc xe phía trước phanh lại, hắn cũng phanh gấp, suýt thì tông vào đuôi xe phía trước.
Chiếc xe phía trước là một chiếc Mercedes-Benz màu trắng, chủ xe hoảng sợ nhanh chóng mở cửa xuống xe để xem xét. Sau khi chắc chắn hai chiếc xe không va chạm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Người nọ hướng về Triệu Ngọc dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái ước lượng một chút, ý là hắn rất may mắn, chỉ thiếu một phân nữa là hắn tông vào người ta!
Triệu Ngọc vội thò đầu ra khỏi cửa sổ, bởi vì thân xe Land Rover cao hơn, hắn có thể nhìn thấy đoạn đường phía trước đang bị tắc! Ô tô xếp thành một hàng dài nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Bây giờ đúng vào giờ tan tầm, đường Quốc Tân thường hay bị tắc đường. Theo tình hình tắc đường hiện tại, chắc là đã xảy ra tai nạn giao thông gì đó rồi.
Chết tiệt!
Triệu Ngọc bực mình vỗ tay lái, hắn đã lên kế hoạch tốt rồi. Tuy rằng nhà giam và bệnh viện nha khoa cách nhau khá xa nhưng tính thời gian hoàn toàn kịp tới.
Nhưng mà... sao hắn lại quên mất tình trạng tắc đường chứ?
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, cũng đã gần đến 6 giờ rồi, theo đà này thì hắn không thể nào đến kịp được.
Vậy làm thế nào bây giờ?
Hay là bỏ qua đi? Dù sao cũng không biết điểm kỳ ngộ có lợi ích gì? Hôm nay bỏ lỡ rồi thì ngày mai lại kiếm thôi?
Hơn nữa, hiện tại là thời điểm mấu chốt của vụ án Lưu Kiều, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm! Không đáng vì làm chút chuyện tốt mà bị phân tâm...
Chỉ là...
Chỉ là...
Nhìn thấy những người đạp xe đạp đều đang chen chúc vào làn đường dành cho ô tô, Triệu Ngọc không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy! Tuy rằng phó bản Kỳ Ngộ không có tác dụng gì nhưng từ tận sâu trong lòng hắn vẫn không muốn bỏ qua.
Con bà nó!
Cuối cùng, Triệu Ngọc tắt máy, xuống xe, khóa xe lại rồi đi bộ đến bệnh viện nha khoa.
Lần tắc đường này không giống với trước kia, xe đạp lấp kín mọi chỗ trống, thậm chí ngay cả người đi bộ cũng không lách qua được.
Mẹ kiếp!
Sau một hồi chen chúc trong dòng người dài cả trăm mét, cả người Triệu Ngọc đã đầy mồ hôi.
Nhưng mà, hắn là loại người dù đụng phải tường chắn cũng phải nghĩ biện pháp đạp đổ tường chắn mà đi. Chính vì như thế, ý chí của hắn ngược lại càng thêm kiên quyết.
Vì thế, hắn tận dụng mọi thứ để xuyên thẳng qua đám người. Khi nào không chen nổi, hắn không hề do dự sử dụng sức mạnh, kéo đẩy người khác, khó khăn len qua đi tiếp...
Cuối cùng, sau một hồi chen lấn, xô đẩy, hắn cũng đến được chỗ thoáng người hơn một chút.
Quả nhiên, chỗ giao lộ đó có ba xe va chạm, tất cả hai bên đường đều bị chặn lại, cảnh sát giao thông đang vất vả xử lý hiện trường.
Triệu Ngọc thấy chỉ còn một giao lộ nữa là đến, bèn chạy trên vỉa hè, sau ba bốn phút mới đến được nơi cần đến.
Khi tới được tầng dưới bệnh viện nha khoa, cả người Triệu Ngọc đã đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển như trâu.
Căn cứ theo chỉ dẫn của phó bản Kỳ Ngộ, địa điểm mục tiêu ở ngay tầng dưới của bệnh viện nha khoa.
Giờ phút này, Triệu Ngọc vừa thở phì phò, vừa mở di động báo vị trí cho đồng đội.
Nhưng hắn mới chỉ kịp nhìn thoáng qua di động, liền nghe thấy một tiếng “rầm” thật lớn, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn!
Hả!?
Triệu Ngọc hoảng sợ, nhanh chóng phát hiện, tiếng động truyền tới từ dưới lầu phía bên tay phải.
“Á...” Bỗng chốc, từ phía đó có người hét to sợ hãi!
Triệu Ngọc vội vã chạy qua, bởi vì không có nhiều người ở đó nên hắn có thể thấy rõ đã xảy ra chuyện gì!
Thật không ngờ, có người vừa rơi từ tầng thượng xuống, trúng nóc xe ô tô. Trần xe bị lõm sâu, ngay cả kính xe cũng bị vỡ!
Ồ!?
Triệu Ngọc liều mạng chạy về phía trước nhưng mới chạy được hai bước thì lại thấy trên không trung có một bóng trắng, sau đó lại có thứ gì đó rơi xuống ngay bên cạnh chiếc xe, đập thẳng xuống đất!
Bộp…
Tiếng vật nặng đập trên mặt đất vang lên, đó là một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng đang nằm bất động trên mặt đất.
“Á!!!”
Cả đám người ở dưới lầu la hét hoảng loạn.
Triệu Ngọc nhìn lên phía trên. Bệnh viện nha khoa có tổng cộng bảy tầng, các tầng đều không có ban công, cũng không thấy cửa sổ nào đang mở, hiển nhiên người này rơi xuống từ tầng thượng!
Tầng thượng!
Tầng thượng!?
Lúc Triệu Ngọc nhìn lên, tuy có thấy một bóng người trên tầng thượng nhưng bóng người này chỉ thoáng qua rồi biến mất trong nháy mắt.
Khốn kiếp!
Triệu Ngọc chửi thầm một tiếng, định bụng chạy từ cửa chính vào để bắt người.
Nhưng nào ngờ, khi hắn vừa mới chạy được hai bước, bỗng dưng lại dừng lại. Bởi vì, lúc chạy ngang qua người vừa rơi từ trên cao xuống, hắn phát hiện ra thứ gì đó.
Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn kỹ, lúc này mới thấy rõ, người rơi trúng nóc xe ô tô cũng là một cô gái. Tóc cô ta nhuộm bạc, cách ăn mặc quái dị, hơn nữa... hơn nữa... môi của cô ta... lại là màu xanh!!!