Người phụ nữ đầu tiên rơi xuống trong tư thế mặt ngửa lên, lưng đập mạnh xuống nóc ô tô! Lúc rơi xuống, khuôn mặt cô ta nghiêng về một bên, vừa khéo đối diện với Triệu Ngọc.
Khi Triệu Ngọc vừa thấy đôi môi xanh biếc của người phụ nữ này, trong đầu liền ong ong, hắn có cảm giác như trời đất đang xoay chuyển!
Sao lại…
Sao lại là cô ta?
Người phụ nữ này không phải ai khác... đúng là cô gái môi xanh lái chiếc Ferrari kia! Lần đầu tiên Triệu Ngọc gặp cô ta, đúng lúc cô ta đang trải nghiệm cảm giác nhảy lầu, còn bây giờ là thực sự nhảy lầu rồi!
Chuyện này...
Vì sao chứ?
Triệu Ngọc trợn trừng hai mắt, từ từ đi lên phía trước nhưng trên khuôn mặt của cô gái tên Maggie kia đang dần có máu chảy ra từ mũi và miệng, mắt mở to trừng trừng, đã không còn nhúc nhích.
Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc có cảm giác mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi!
Hắn lại đi về phía trước vài bước, tới cạnh người phụ nữ còn lại...
Trời ơi!
Hắn vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, người phụ nữ này đúng là Millie - chị gái của cô gái thoa son môi xanh lục kia! Millie đập thẳng mặt xuống đất, bộ váy dài trắng đang mặc trên người giống hệt lần trước Triệu Ngọc gặp.
Giờ phút này, đầu Millie chảy ra dòng máu đỏ thẫm, ánh nhìn đã không còn sức sống nữa...
Đừng... đừng đừng đừng...
Đột nhiên Triệu Ngọc cảm thấy bất an lo lắng. Hắn vội ngồi xuống trước mặt Millie, sau đó lấy thuốc cầm máu tàng hình trong đầu ra, đưa vào người cô ta.
Nhưng mà... hệ thống đạo cụ lại không hề có động tĩnh, thuốc đưa vào người Millie một lúc nhưng lại bị hệ thống thu trở về. Tuy rằng hệ thống không nói cụ thể thế nào nhưng Triệu Ngọc hiểu rõ, Millie... đã chết rồi! Cho nên... thuốc cầm máu không còn tác dụng nữa!
Millie... đã chết?
Vậy... Maggie... Maggie thì sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vã xoay người, bắt đầu dùng thuốc cầm máu cho Maggie, nhưng mà... lúc này, thuốc cầm máu vẫn không có tác dụng như cũ.
Khi Triệu Ngọc nhìn về phía Maggie thì đồng tử của cô ta đã giãn ra rồi!
Trời ạ!
Triệu Ngọc hốt hoảng lùi về phía sau hai bước. Hắn không thể nào tưởng tượng được, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cả hai chị em cùng mất mạng!
Vì sao... lại như thế này?
Nhìn mọi thứ trước mặt, Triệu Ngọc cảm thấy thật khó mà tin được! Tuy rằng hắn không quá quen thân với hai chị em này nhưng tận mắt chứng kiến hai sinh mệnh biến mất trước mặt mình như vậy, trong lòng có cảm giác vô cùng khó chịu!
Không... không được!
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng, lúc này mới sực nhớ ra bóng dáng lúc trước.
Đây là bệnh viện nha khoa, cho dù hai chị em thực sự có ý định tự tử chắc chắn cũng sẽ không chọn chỗ này làm nơi nhảy lầu. Phải chăng hai người họ... đã bị ai đó đẩy xuống?
Là ai?
Vì sao?
Trên tầng thượng không còn động tĩnh gì nữa. Nếu thực sự có kẻ giết người, có lẽ hắn đã rời đi rồi!
Lúc này, những người hiếu kỳ vây xem càng đông, có người hét lên sợ hãi, cũng có người gọi điện thoại cấp cứu, còn có người chỉ lo cầm di động quay video lại...
Rốt cuộc Triệu Ngọc không nhìn nổi nữa, hắn vội vàng đi vào cửa bệnh viện, trong sảnh vô cùng hỗn loạn.
Tầng bảy...
Triệu Ngọc im lặng tính toán thời gian một chút. Nếu hai chị em Millie và Maggie thật sự bị người khác đẩy xuống, như vậy từ tốc độ xuống lầu của hung thủ mà phán đoán, nói không chừng kẻ đó đang có mặt trong đám người trước mặt này.
Nhưng kẻ này... là ai được chứ?
Lúc trước, Triệu Ngọc cũng chỉ thấy bóng dáng thoáng qua, không nhìn rõ đặc điểm nào. Giờ đây trong khung cảnh hỗn loạn như thế này hắn cũng không có khả năng nhìn ra ai là hung thủ?
Trừ khi hắn đến phòng giám sát để xem camera nhưng nếu như thế chắc chắn sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trực tiếp bắt được hung thủ.
Làm thế nào bây giờ?
Làm thế nào mới tìm được hung thủ đây?
Trong lúc Triệu Ngọc còn đang suy nghĩ nát óc thì thang máy chỗ hành lang mở cửa, rất nhiều người bước ra.
Tầng bảy...
Tầng thượng!
Con bà nó!
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc đã nghĩ ra được một cách, chỉ là không biết làm như vậy có được hay không thôi?
Có điều, sau khi cân nhắc một lát, hắn cảm thấy dù sao cũng không có biện pháp nào tốt hơn chi bằng cứ thử xem sao!
Lúc này, người trong thang máy đã ra hết, Triệu Ngọc quyết định xong nhanh chóng chạy vào, sau đó ấn tầng bảy.
Chỉ trong chốt lát, thang máy đã lên đến tầng bảy, Triệu Ngọc tìm cầu thang dẫn lên sân thượng. Không bao lâu sau, dọc theo cầu thang nhỏ hẹp hắn đã lên được tầng thượng, hơn nữa còn tìm được chỗ hai chị em Millie bị đẩy xuống.
Hiện tại, chỗ này đã không còn dấu vết gì nữa chứ đừng nói tới bóng người.
“Được rồi!” Triệu Ngọc lặng lẽ nói. “Đại ca hệ thống, lần này toàn bộ trông cậy vào mày!”
Nói xong, Triệu Ngọc lập tức tìm kiếm trong đầu một thứ gọi là máy theo dõi tàng hình, lấy ra dùng.
Trước đây Triệu Ngọc đã sớm biết đến loại máy này, trên đoạn giới thiệu có nói, loại máy này tương tự như khứu giác của loài chó, có thể dựa vào mùi để truy tìm dấu vết, hơn nữa còn nhạy bén, chính xác hơn so với khứu giác của loài chó, có thể nói là thần khí lần theo dấu vết.
Sau khi sử dụng, quả nhiên Triệu Ngọc cảm giác mũi mình có thay đổi rõ rệt. Hắn có thể dễ dàng nhận biết các mùi hương khác nhau.
Ngay tại chỗ chị em Millie bị đẩy ngã, hắn ngửi thấy được tổng cộng ba mùi hương khác nhau, trong đó có hai mùi là mùi nước hoa, chắc chắn là mùi của hai chị em Millie và Maggie. Mùi còn lại thoang thoảng thuốc lá, còn có cả mùi mồ hôi của đàn ông.
Không cần phải nói, mùi cuối cùng này chắc chắn là mùi của hung thủ!
Xem ra hung thủ là một người đàn ông!
Nếu đã nhận được mùi hương, vậy tiếp theo là dựa theo mùi để lần theo dấu nghi phạm. Trong phần mô tả tính năng đạo cụ có giới thiệu, máy theo dõi tàng hình chỉ có thể hoạt động trong bán kính hai cây số. Nói cách khác, trong vòng hai cây số, Triệu Ngọc phải đuổi theo được kẻ này nếu không máy sẽ mất đi hiệu lực.
Vì thế, Triệu Ngọc vội vàng lần theo mùi hương kia.
Máy theo dõi này quả nhiên vô cùng chính xác, nó chẳng những phân loại được ba loại mùi vừa nãy, mà còn có thể nhận biết độ mạnh yếu của mùi. Thông qua sự đối lập này, Triệu Ngọc nhanh chóng phân biệt được quỹ tích chuyển động của hung thủ và hai chị em Millie, Maggie.
Kết quả, hắn đã ngạc nhiên phát hiện mùi của nghi phạm và hai chị em Millie, Maggie truyền ra từ căn phòng gần cầu thang trên tầng bảy rồi sau đó dọc theo cầu thang xuống dưới.
Nhìn căn phòng trước mặt, tuy Triệu Ngọc biết hung thủ không ở trong nhưng bởi vì hiếu kỳ, hắn vẫn đá văng cửa phòng điều trị.
Thì ra, căn phòng này là một phòng điều trị nha khoa, giữa phòng có một cái ghế nha khoa rất lớn. Lúc này, trong phòng vô cùng lộn xộn, có vẻ như vừa có một trận ẩu đả ở đây.
Bên trong phòng điều trị còn có một phòng nhỏ được ngăn bằng vách ngăn. Triệu Ngọc mở cửa nhìn xem thì thấy trên sàn nhà có một người đang nằm.
Này...!
Nhất thời Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng hỗn loạn, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Người nằm trên mặt đất là một người đàn ông béo ục ịch, đang mặc áo trong và quần đùi, nhìn qua có vẻ không hề hợp với hoàn cảnh.
Bởi vì máy theo dõi vẫn còn đang mở nên Triệu Ngọc có thể nhận thức rõ ràng người đàn ông trước mặt này chưa hề lên tầng thượng, có thể anh ta chỉ là một nạn nhân khác chứ không phải là hung thủ.
Nhưng mà, lúc Triệu Ngọc xoay người cẩn thận xem xét mới phát hiện trên người này không hề có vết thương nào, có lẽ anh ta chỉ bị hôn mê mà thôi.
Phù...
Triệu Ngọc thở hổn hển, mặc dù không hiểu được nguyên nhân nhưng hắn biết, hắn không thể trì hoãn thời gian ở đây nữa, phải nhanh chóng sử dụng máy theo dõi để tìm được nghi phạm càng sớm càng tốt.
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đứng dậy chuẩn bị rời đi đột nhiên lại thấy bức ảnh treo ở trên tường phòng điều trị. Trong ảnh là một bác sĩ, đúng là người đang hôn mê trong phòng...