Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu, thì ra người hôn mê trong phòng chính là bác sĩ nha khoa của bệnh viện. Cách đây không lâu hai chị em Millie cùng với kẻ bị tình nghi đều có mặt ở căn phòng này, như vậy... rốt cuộc trong này đã xảy ra chuyện gì?
A...
Tuy rằng Triệu Ngọc vẫn đang lần theo dấu vết kẻ tình nghi, nhưng qua một hồi suy tư hắn vẫn khám phá ra được một ít manh mối.
Hắn nhớ vị bác sĩ này chỉ mặc áo trong và quần đùi, áo khoác không thấy đâu. Hơn nữa, anh ta còn đang hôn mê ở phòng phía trong phòng điều trị, cửa phòng lại còn đang đóng!
Nếu suy đoán như vậy... chẳng lẽ, kẻ tình nghi muốn ra tay với vị bác sĩ này, đúng lúc lại gặp hai chị em Millie, Maggie nên mới giết người diệt khẩu?
Không đúng?
Giết người diệt khẩu cũng không đến mức kéo người ta lên tầng thượng rồi mới đẩy xuống chứ? Như vậy chẳng phải rất phiền toái hay sao? Hơn nữa, bác sĩ vẫn chưa chết?
Chẳng lẽ, kẻ tình nghi này đúng là nhắm vào hai chị em Maggie, Millie?
Hai chị em họ tới gặp bác sĩ, nên kẻ tình nghi mới làm bác sĩ hôn mê trước, sau đó đóng giả làm bác sĩ, mục đích là muốn giết hai người.
Ừm... Vẫn không đúng!
Nếu phải giết người, sao không trực tiếp giết luôn đi?
Hung thủ làm như vậy, đúng là không hợp với nguyên tắc!
Aizz!
Vẫn là không nên nghĩ nữa, Triệu Ngọc cảm thấy chỉ cần bắt được kẻ tình nghi này, chân tướng tự nhiên sẽ rõ ràng!
Vì thế, hắn không suy đoán nữa, bắt đầu tập trung lần theo dấu vết kẻ tình nghi.
Mùi của kẻ tình nghi dẫn tới dưới tầng, rõ ràng, hắn ta đi cầu thang bộ xuống, bởi vì dọc đường đi mùi cũng nhẹ, chứng tỏ, tốc độ hắn ta xuống tầng không hề chậm.
Trong lúc đi xuống, Triệu Ngọc gặp một y tá, hắn nhanh chóng nói ra thân phận của mình rồi sau đó nói cho anh ta biết tình hình vị bác sĩ đang hôn mê trên tầng.
Không đợi anh chàng y tá kịp phản ứng, hắn liền tiếp tục lần theo dấu vết đi xuống.
Khi xuống tới chỗ rẽ ở tầng một, mùi của kẻ tình nghi mạnh hơn một chút. Triệu Ngọc phỏng đoán, có lẽ kẻ tình nghi đã dừng lại ở đây một lát.
Quả nhiên, lúc Triệu Ngọc dừng lại xem xét tình hình đã phát hiện ra áo blouse trắng của bác sĩ trong thùng rác đặt ở góc tường.
A...
Xem ra, kẻ tình nghi này đúng là đã mặc quần áo của vị bác sĩ kia, đến khi hắn ta xuống đến chỗ này, liền cởi bỏ áo khoác ngoài!
Hừ!
Ông đây mặc kệ mày mặc quần áo kiểu gì? Chỉ cần có mùi là được rồi!
Nghĩ xong, Triệu Ngọc cố gắng dùng sức ngửi mùi, sau đó nhanh chóng tìm được hướng đi của kẻ tình nghi.
Kẻ bị tình nghi đi dọc theo sảnh tới cửa bệnh viện nha khoa, sau đó nghênh ngang bước ra ngoài từ cửa chính.
Mẹ kiếp!
Từ việc làm hôn mê bác sĩ, thay quần áo giết người, thong dong rời khỏi từ cửa chính, kẻ tình nghi này cho Triệu Ngọc cảm giác hắn ta là một tên vô cùng chuyên nghiệp!
Ông trời ơi!
Triệu Ngọc suy nghĩ, chẳng lẽ, lần này đúng là gặp sát thủ chuyên nghiệp rồi?
Tiếp tục lần theo dấu viết, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt.
Bởi vì, sau khi Triệu Ngọc lần theo mùi ra khỏi cửa chính bệnh viện, lại phát hiện mùi của kẻ tình nghi dẫn về phía hai chị em Maggie, Millie rơi xuống.
Á?
Chuyện này...
Trong suy nghĩ của Triệu Ngọc thì sát thủ chuyên nghiệp có chăng chỉ có trong lời đồn mà thôi. Tuy rằng kiếp trước hắn lăn lộn chốn giang hồ nhưng vẫn chưa bao giờ gặp một sát thủ chuyên nghiệp thực sự!
Mặc dù, thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện thuê kẻ giết người nhưng những kẻ được thuê chẳng phải là dân chuyên nghiệp, không phải lóng ngóng chân tay để lại chứng cứ thì là không hoàn thành được nhiệm vụ!
Nhưng mà, kẻ trước mặt này hoàn toàn không giống những tên kia, tâm tính thong dong, làm việc lưu loát gọn nhẹ, hiển nhiên là một sát thủ chuyên nghiệp. Sở dĩ, hắn ta còn muốn tới xem nạn nhân, chắc chắn là muốn xác nhận xem rốt cuộc mục tiêu đã mất mạng thật hay chưa, để đi nhận tiền thù lao!
Nếu nói như thế, vậy... cái chết của hai chị em Maggie, chắc chắc là kế hoạch mưu sát đã được sắp đặt tỉ mỉ?
Khốn khiếp!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc càng muốn nhanh chóng bắt được kẻ tình nghi để xem xem rốt cuộc dáng vẻ của tên sát thủ chuyên nghiệp này là như thế nào?
Vì có rất nhiều người tò mò vây xem nên mùi đã bị pha tạp. Có điều, đạo cụ của hệ thống cũng không phải chỉ là đồ chơi, ngay cả như thế Triệu Ngọc vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi của kẻ bị tình nghi như cũ.
Thật không ngờ, thời gian kẻ tình nghi dừng lại chỗ này không hề ngắn, hơn nữa còn đứng rất gần Maggie.
Xem ra, bởi vì Maggie rơi xuống trên nóc xe ô tô, mà lại trong tình trạng chết không nhắm mắt nên có lẽ sát thủ muốn xác nhận cô ta thực sự đã chết hay chưa nên mới đứng ở nơi gần như thế.
Nói như vậy....
Triệu Ngọc xem xét bốn phía xung quanh, bỗng nhiên hắn có cảm giác, tên sát thủ này có lẽ vẫn chưa đi xa!
Mùi của tên sát thủ này lưu lại ở hiện trường khoảng hai ba phút, sau đó hướng về phía đường lớn. Triệu Ngọc lần theo liền phát hiện kẻ tình nghi này đi bộ trên vỉa hè về hướng Đông.
Ai ngờ, Triệu Ngọc đuổi theo trên vỉa hè được hơn mười mét, lại bỗng nhiên phát hiện, mùi hương đột nhiên dừng lại ở một trạm xe buýt.
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn trạm xe buýt, phát hiện ở đó có sáu bảy người đang chờ xe.
Đúng vậy!
Tim Triệu Ngọc đập nhanh, không sai được! Mùi hương tụ lại ở chỗ này, nói cách khác, kẻ tình nghi ở ngay trong nhóm người đang chờ xe buýt này!
Như vậy... rốt cuộc là kẻ nào?
Triệu Ngọc mở to hai mắt nhìn về phía trạm xe buýt, phần lớn trong số sáu bảy người này đều là phụ nữ, sau khi loại trừ, chỉ còn lại ba người đàn ông.
Một thanh niên da trắng rất cao, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, người còn lại mặc đồng phục học sinh, đang đeo tai nghe!
Học sinh thì không phải rồi!
Chỉ còn lại hai kẻ tình nghi, người thanh niên và người đàn ông trung niên đứng quá gần nhau, Triệu Ngọc không thể phân biệt được mùi của cả hai.
Vì thế, Triệu Ngọc quyết định đi tới trước mặt hai người bọn họ để ngửi rõ hơn.
Nhưng mà, hắn mới bước được hai bước, người đàn ông trung niên kia đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Triệu Ngọc.
Chỉ một cái liếc mắt, tuy rằng nhìn bâng quơ như vô tình nhưng với một người đã hành tẩu giang hồ nhiều năm như Triệu Ngọc mà nói, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn ra được ánh mắt khác thường của kẻ kia!
À?
Thì ra là hắn ta!
Không biết có phải do ánh mắt của Triệu Ngọc quá mức cấp bách hay do nguyên nhân nào khác, mà tên đàn ông trung niên kia rõ ràng đã để ý đến hắn. Ánh mắt hắn ta không hề né tránh, mà còn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc không hề chớp mắt.
Triệu Ngọc theo bản năng dừng bước, nhìn thẳng đối phương. Không biết là do tâm lý ám ảnh hay thực sự là giác quan thứ sáu, dường như Triệu Ngọc đã nhìn thấy sát khí trong ánh mắt của hắn ta!
Ngay lúc hai người đối diện nhìn nhau thì xe buýt đã tới, cửa xe mở ra.
Triệu Ngọc im lặng làm tốt công tác chuẩn bị, một khi người kia lên xe, hắn sẽ lập tức theo sau.
Nhưng mà tên đàn ông trung niên kia chưa lên xe mà vẫn nhìn chằm chằm Triệu Ngọc như cũ, có vẻ như đang chờ Triệu Ngọc hành động trước.
Rất nhanh, sau khi người thanh niên lên xe, ở trạm xe buýt chỉ còn lại tên đàn ông trung niên này, mà mùi của kẻ tình nghi vẫn không thay đổi chút nào.
Vì thế, Triệu Ngọc đã có thể khẳng định hoàn toàn, kẻ trước mặt này chính là hung thủ giết người!
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ máy của xe buýt thật lớn, nhanh chóng lăn bánh rời khỏi trạm xe buýt.
Trong phút chốc, tên đàn ông trung niên kia thu hồi ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Ngọc nãy giờ, đồng thời nhếch mép cười, giống như đang muốn khiêu chiến với Triệu Ngọc! Một giây sau, hắn ta đột nhiên lao về phía giữa quốc lộ...