Cuồng Thám

Chương 496: Chương 496THUÊ KẺ GIẾT NGƯỜI





“Ngải Lỵ Lỵ?” Triệu Ngọc hỏi Tiểu Trương: “Cô ta bao nhiêu tuổi, là người ở đâu?”

“Hả?” Tiểu Trương sửng sốt, vừa ra hiệu cho đồng nghiệp mang tư liệu liên quan đến cho Triệu Ngọc xem, vừa nói: “Cảnh sát Triệu, đâu cần phải kinh ngạc như vậy chứ? Thật ra bây giờ vụ án đã rất rõ ràng, nếu Trần Bỉnh Quang và hai đứa con gái của ông ta chết thì người được lợi lớn nhất là Ngải Lỵ Lỵ này! Đó là di sản mấy tỷ đó, chắc chắn là cô ta thuê tên kia giết người!”

“Ngải Lỵ Lỵ?” Triệu Ngọc không để ý đến Tiểu Trương, mà cầm tư liệu trong tay xem xét cẩn thận. Thấy trong tư liệu viết rất rõ ràng, năm nay Ngải Lỵ Lỵ 27 tuổi, là người Tần Sơn. Tuy địa chỉ gia đình cách nhà Phùng Khoát khá xa nhưng trên sơ yếu lý lịch của cô ta lại viết rất rõ ràng, cô ta tốt nghiệp từ học viện khoa học thuỷ lợi Tần Sơn.

Học viện khoa học thuỷ lợi tên gọi tắt là học viện thủy lợi, ngôi trường này gần như chỉ cách biệt thự nhà Phùng Khoát một bức tường.

Nếu tên họ, tuổi tác và vị trí đều đã giống nhau, chẳng lẽ... Ngải Lỵ Lỵ này là cô gái nhà bên năm đó từng có một đêm tình ngắn ngủi với Phùng Khoát?

Chuyện này...

Triệu Ngọc không ngừng vò đầu, cảm thấy có phần rắc rối. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, hai vụ án lại có giao thoa, không biết đây chỉ là trùng hợp bình thường, hay là do hệ thống cố ý sắp xếp?

Mặc kệ nói thế nào, nếu có được tin tức này, đương nhiên Triệu Ngọc không thể buông tay. Thế nên hắn gấp gáp gọi điện thoại cho Lý Bối Ni, để cho Lý Bối Ni điều tra kỹ càng gốc gác của cô Ngải Lỵ Lỵ này, xem xem đến cùng cô ta có phải cô gái có quan hệ với Phùng Khoát kia không?

“Đội trưởng Trương.” Lúc này, một cảnh sát điều tra đi vào từ ngoài cửa, báo cáo với Tiểu Trương: “Bác sĩ nha khoa kia đã tỉnh lại rồi, anh ta khai rằng mình bị Cận Siêu đánh thuốc mê nên ngất xỉu, những chuyện sau đó thì anh ta không nhớ gì hết! Chúng tôi đã điều tra lịch hẹn trước của anh ta, ngày hôm nay Trần Tư Tuệ có hẹn trước, muốn chỉnh lại răng nanh cho thẳng, có thể em gái của cô ta - Trần Tư Kỳ cũng đi cùng!”

Hóa ra, Tiểu Trương trước kia giờ đã biến thành đội trưởng Trương.

“Vậy... video theo dõi thì sao?” Đội trưởng Trương vừa nhận lấy báo cáo, vừa hỏi.

“Tìm được rồi, đang trong quá trình phân tích.” Cảnh sát điều tra kia trả lời: “Theo tình huống trước mắt, tuy trên tầng thượng không có camera nhưng sự thật đã vô cùng rõ ràng. Sau khi Cận Siêu gây mê nha sĩ thì giả trang thành anh ta, tiếp tục gây mê chị em họ Trần, rồi kéo hai người họ lên tầng thượng đẩy xuống!”

Chậc chậc...

Nghe anh cảnh sát điều tra này báo cáo, Triệu Ngọc đành phải thu lại suy nghĩ từ vụ án Phùng Khoát, chuyên tâm nghe bọn họ báo cáo.

“Đội trưởng, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ.” Một cảnh sát điều tra khác để điện thoại xuống rồi nói với Tiểu Trương: “Trong cơ thể người bị hại còn tàn dư hàm lượng sodium rất lớn, pháp y xác nhận khi người bị hại còn sống đã trúng thuốc mê! Loại thuốc mê này không phải thuốc dùng trong nha khoa thông thường, chắc là hung thủ đã chuẩn bị trước!”

“Đội trưởng, đội trưởng!” Bên này vừa dứt lời, bên kia cửa lại có một cảnh sát điều tra vô cùng hưng phấn chạy vào, anh ta giơ cánh tay lên cao bắt đầu nói lớn: “Điều tra ra rồi, điều tra ra rồi! Trong tài khoản của vợ Cận Siêu có thêm một khoản tiền, tổng số là hai triệu! Chúng tôi điều tra thông tin gửi tiền, phát hiện hai triệu kia là do tài khoản của một công ty da thuộc tên là Dolias gửi đến!”

“Anh đoán xem thế nào? Công ty gia đình đó là một công ty con của xí nghiệp giày Bách Thế Lợi, tuy bọn họ sử dụng tài khoản ảo, nhưng sao có thể đỡ nổi kỹ thuật của chúng tôi chứ?” Cảnh sát điều tra mặt mày hớn hở nói tiếp: “Chúng tôi đã điều tra ra, công ty gia đình này là công ty dưới danh nghĩa Ngải Lỵ Lỵ, không có chữ ký của cô ta thì không thể sử dụng tiền!”

“Woa...”

Người này vừa nói xong, tất cả các cảnh sát điều tra đang có mặt đều dừng công việc của mình.

“Được... được!” Tiểu Trương vội vàng đứng dậy, lấy áo khoác của mình rồi nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, anh ngồi ở đây một lát, chờ xem thông báo của cấp trên thế nào! Tôi... tôi phải đi làm việc đây!”

Sau khi nói xong, có thể Tiểu Trương sợ không chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, vội khoa tay múa chân nói với một nữ cảnh sát: “Kim Muội, cô quan tâm cảnh sát Triệu một chút nhé, bọn tôi đi bắt người!”

Tiểu Trương nói xong thì vung tay lên với cấp dưới, các cảnh sát điều tra hấp tấp đi theo cậu ta.

Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn Triệu Ngọc và cô cảnh sát trẻ tuổi kia.

“Cảnh... cảnh sát...” Nữ cảnh sát điều tra cũng có biết về thân phận thần thám lưu manh của Triệu Ngọc, nên lúc này có vẻ vô cùng căng thẳng: “Anh... anh muốn uống gì? Nếu không, em lấy cho anh ly cà phê nhé? Anh có... hút thuốc không?”

Nhưng Triệu Ngọc còn không thèm nâng mi mắt, còn đang cúi đầu xem xét tư liệu Tiểu Trương đưa đến.

Hóa ra, tên Cận Siêu đã ngã chết này cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp, mà là một vị cảnh sát của Vân Châu. Hơn nữa, trong tư liệu có ghi, trước kia hắn ta từng đạt được hơn mười huân chương vinh dự, còn là một vị cảnh sát vô cùng ưu tú!

Nhưng vào bốn năm trước, bởi vì hắn ta có một lần thất trách khiến một phạm nhân tử vong nên tạm thời bị cách chức xem xét. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Cận Siêu lại nhận hình phạt là cách chức nên sau đó đã rời khỏi đội cảnh sát.

Xem ra...

Chuyện này cũng không đơn giản như mặt ngoài!

Cô cảnh sát tên là Kim Muội kia thấy Triệu Ngọc không để ý đến mình, nhàm chán đang định đi khỏi đó thì Triệu Ngọc lại đột ngột hỏi cô: “Đàn em, em cảm thấy, đội trưởng Trương của các em bắt đúng người chứ?”

“Hả? Cái gì?” Cô cảnh sát kia sững sờ, hơi căng thẳng quay đầu lại, hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói, người thuê kẻ giết người này, có phải Ngải Lỵ Lỵ không?” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Theo anh thì, hung thủ phía sau màn thật sự, phải là một người hoàn toàn khác!”

“Hả? Vì... vì sao?” Kim Muội thấy rất đỗi ngoài ý muốn, vội nói: “Nếu người chết rồi, Ngải Lỵ Lỵ có thể đạt được di sản của ông trùm giới giày dép, không phải là cô ta làm thì có thể là ai? Người phụ nữ rắn rết này, lòng dạ độc ác quá sức!”

Thấy Triệu Ngọc không nói gì, Kim Muội lại cắn môi nói: “Em... nghe được tin tức ngầm, lúc Trần Bỉnh Quang chưa mắc bệnh, từng có ý định thay đổi di chúc! Em nghĩ, có phải Ngải Lỵ Lỵ cảm thấy bị uy hiếp, cho nên mới ra tay nặng như thế không?”

“No, no, no...” Triệu Ngọc lắc đầu cười nói: “Trên hồ sơ viết, gia cảnh Ngải Lỵ Lỵ bình thường, hơn nữa sau khi tốt nghiệp từng làm nhiều nghề trong thành phố, nếu cô ta lăn lộn thuận lợi thì sẽ không gả cho một ông cụ lớn hơn mình hai mươi sáu tuổi!”

“Chuyện này...” Kim Muội cau mày: “Chuyện này có liên quan gì tới vụ án trước mắt không?”

“Anh hiểu kiểu con gái nỗ lực vươn lên bất chấp tất cả này.” Triệu Ngọc thở dài: “Cô ta không phải lá ngọc cành vàng gì, nếu có thể được chia một phần mười di sản của ông trùm giới giày dép là cô ta đã vô cùng thỏa mãn rồi! Huống chi, không chỉ là một phần mười?”

“Nhưng...” Kim Muội nhíu mày.

“Đúng... thuê người khác giết người là tội tử hình đấy!” Triệu Ngọc nói: “Cuộc sống hiện thực không phải phim truyền hình, nếu đổi lại là em, em có dám mạo hiểm như vậy không?”

“Không... chắc là không...” Kim Muội nói rất chắc chắn, mày nhíu chặt hơn nữa: “Vậy... anh cho rằng, ai mới là hung thủ thật sự?”