Cuồng Thám

Chương 497: Chương 497BẢN SẮC THẦN THÁM





“Nếu đúng là Ngải Lỵ Lỵ thuê kẻ giết người, chắc chắn sẽ không làm ra trăm ngàn chỗ hở như vậy.” Triệu Ngọc nói với cô cảnh sát tên Kim Muội kia: “Vì sao phải chuyển khoản để lại dấu vết, đưa thẳng tiền mặt chẳng phải an toàn hơn rất nhiều sao?”

“Ngay từ đầu, anh đã không rõ, nếu đúng là thuê kẻ giết người, như vậy để cho Cận Siêu giết người trong phòng khám nha khoa không phải xong việc rồi sao? Tại sao phải gây mê người ta, rồi cố sức kéo lên tầng thượng, sau đó đẩy xuống cho ngã chết? Giữa ban ngày ban mặt, có phải quá mức rêu rao rồi không?”

“À? Đúng là vậy!” Kim Muội tò mò mở to mắt. Triệu Ngọc khiến cô cảm thấy kinh ngạc, chứ không phải lưu manh gì cả. “Vậy... Vì sao chứ? Chẳng lẽ vụ án này không phải là thuê kẻ giết người sao? Vậy là... báo thù à? Cận Siêu có thù oán gì với nhà họ Trần?”

“Không thể nào!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Bây giờ anh đã nghĩ thông rồi! Sở dĩ Cận Siêu làm như vậy, là muốn làm to chuyện này! Muốn tin tức chị em nhà họ Trần tử vong biến thành tin giật gân, chấn động cả thành phố! Khiến mọi người oán hận hung thủ giết người, ai ai cũng phẫn nộ!”

“Hả... Ừm... Vậy...” Kim Muội khổ sở suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không rõ, tới cùng Triệu Ngọc muốn nói gì?

“Nếu như để cho anh đoán.” Triệu Ngọc nói: “Vụ án này đúng là thuê kẻ giết người, nhưng bên ngoài tình tiết thuê giết người này, còn có tình tiết vu oan hãm hại nữa!”

“Vu oan hãm hại?” Hình như Kim Muội đã hiểu một chút, nhưng không cách nào hiểu thấu đáo mọi chuyện.

“Có người thuê Cận Siêu giết người, nhưng người kia lại không phải Ngải Lỵ Lỵ!” Triệu Ngọc nói: “Thử nghĩ xem, Trần Bỉnh Quang đang hôn mê, nguy trong sớm tối. Lúc này, hai cô con gái của ông ta bị người ta đẩy xuống lầu, như vậy đương nhiên mọi người sẽ đặt tầm ngắm lên người Ngải Lỵ Lỵ.”

“Đợi đến lúc chuyện tài khoản bị lộ, có thể khiến Ngải Lỵ Lỵ thân bại danh liệt! Dùng thủ đoạn tàn nhẫn sát hại chị em họ Trần, cho dù là dư luận hay là pháp luật, cũng sẽ nghiêm trị người mẹ kế lòng dạ độc ác này!”

“Cho nên, đây là kế một một hòn đá ném trúng hai con chim hoàn mỹ!” Ánh mắt Triệu Ngọc tỏa sáng: “Còn hung thủ phía sau màn này, nếu muốn bắt được hắn, cũng không phải chuyện khó!”

“À...! Em hiểu rồi!” Đột nhiên Kim Muội vỗ tay, hưng phấn nói: “Em hiểu rồi! Chỉ cần... chỉ cần điều tra xem, sau khi Ngải Lỵ Lỵ bị bắt thì người nào là người được lợi lớn nhất, thì đương nhiên người đó là hung thủ rồi!? Wow! Cảnh sát Triệu, anh... giỏi quá đi mất...”

“Ha ha...” Triệu Ngọc rất hưởng thụ lời khen ấy, vừa đứng dậy lấy áo khoác, vừa nói: “Có điều, nhớ nói cho đội trưởng Trương của em, nếu hung thủ phía sau màn này đã thực thi kế hoạch của mình, thì nói lên hắn ta đã chuẩn bị chu đáo, cho dù có tìm được mục tiêu tình nghi thì việc tìm ra chứng cứ xác thực, có vẻ... ừm...”

Vốn dĩ, Triệu Ngọc định rời khỏi nơi này, nhưng lúc hắn nói đến đây, đột nhiên nhớ ra điều gì, không thể không dừng bước.

“Anh... anh định đi hả?” Kim Muội tò mò hỏi một câu.

“Vẫn... không đúng lắm...” Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc cau chặt mày, vậy mà lại đặt mông ngồi trở về, thì thào lẩm bẩm: “Tên sát thủ kia... không đúng lắm?”

“Sát... sát thủ làm sao vậy?” Kim Muội đã bị mị lực của Triệu Ngọc hấp dẫn, vội vàng hỏi: “Không phải hắn ta bị cách chức cảnh sát sao? Vì tiền bạc mà giết người, có vẻ rất hợp lý mà?”

“Không phải!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Lúc anh đuổi bắt hắn ta, vốn dĩ hắn ta có rất nhiều cơ hội chạy trốn! Nhưng mà... chẳng những hắn ta không chạy trốn, còn... làm ra rất nhiều hành động khiến người ta khó hiểu!”

“Khiến người ta khó hiểu?” Kim Muội không thấy Triệu Ngọc đuổi bắt kẻ giết người như thế nào, nên không thể hiểu hết ý của hắn.

“Hắn... giống như... có dấu hiệu muốn chết...” Triệu Ngọc cẩn thận nhớ lại: “Nhưng... em nghĩ thử đi, nếu là thuê kẻ giết người bình thường, cho dù hung thủ vì tiền thù lao kếch xù mà giết người, nhưng có phải sẽ làm rất ẩn nấp, sẽ nghĩ đủ mọi cách để mình thoát thân hay không?”

“Đó là đương nhiên! Bằng không, cho dù nhận được tiền nhưng bị bắt, vậy còn tác dụng gì?” Kim Muội phụ họa.

“Nếu như vậy thì...” Triệu Ngọc cân nhắc: “Mọi người cần phải điều tra về tên Cận Siêu này cẩn thận hơn nữa! Anh có cảm giác, hắn ta không giống như muốn chạy trốn!”

“Hơn nữa, lựa chọn địa điểm như phòng khám nha khoa, đúng là trái với lẽ thường!”

“Chị em họ Trần là động vật đi đêm, còn thường xuyên đến mấy chỗ đám người hỗn tạp ăn chơi, nếu Cận Siêu chọn những chỗ đó đó ra tay, chẳng phải dễ thoát thân hơn sao?”

“Anh...” Bỗng nhiên Kim Muội nhận ra chuyện gì, vội hỏi: “Anh quen hai cô gái kia sao?”

Đối với vấn đề này, Triệu Ngọc cũng không trả lời, mà tiếp tục phỏng đoán của mình: “Những chỗ bố trí camera cẩn mật như phòng khám răng, rất có thể sẽ để lại dấu vết rõ ràng. Cho dù hắn ta không bị anh phát hiện thì dù sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào tầm mắt của cảnh sát! Cho nên, chuyện này vốn không phù hợp lẽ thường!”

“Chẳng lẽ... hắn ta cố ý muốn bị cảnh sát bắt sao?” Kim Muội suy đoán xong thì thở dài: “Chỉ tiếc, hắn ta đã ngã chết rồi!”

“Anh nghĩ... anh có thể đoán ra chín phần mười rồi!” Ai ngờ, chỉ sau hơn mười giây ngắn ngủi, Triệu Ngọc lại tự tìm được đáp án cho câu hỏi của mình, vội nói: “Cho anh năm phút đồng hồ!”

Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi cho chuyên gia tìm người Trương Cảnh Phong, muốn nhờ anh ta điều tra tình huống của Cận Siêu một phen.

Kết quả, điện thoại còn chưa đặt xuống, Trương Cảnh Phong đã tìm được đáp án Triệu Ngọc muốn trên máy tính.

“Quả nhiên!” Sau khi Triệu Ngọc biết tình hình thực tế, nhất thời lắc đầu thở dài: “Ung thư hạch bạch huyết thời kỳ cuối! Vậy mà lại giống bệnh của Phùng Lâm như đúc!”

“Hả?” Kim Muội cả kinh, sau đó mới buồn bực hỏi han: “Phùng Lâm là ai?”

“Bà nội con gấu.” Triệu Ngọc căm giận mắng một câu: “Người này chạy giống hệt con trâu rừng, hại ông đây đuổi theo cả con đường! Vậy mà... lại bị bệnh nan y! Nếu như không bị bệnh, chẳng phải còn khó đuổi theo hơn nữa?”

“Cứ như vậy, thì có thể nói rõ ràng mọi chuyện rồi!” Kim Muội cảm thấy kinh ngạc.

“Gần như rõ ràng rồi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Cận Siêu bị bệnh nan y, sau đó... có người lợi dụng điểm này, đồng ý sẽ cho người nhà của hắn ta một số tiền lớn, sau đó để cho hắn ta đi làm vụ mua bán giết người này?

“Có lẽ... kế hoạch ban đầu của bọn họ, là muốn sau khi Cận Siêu giết người bị cảnh sát bắt được, sau đó tự mình chỉ ra Ngải Lỵ Lỵ. Như vậy, có đủ nhân chứng vật chứng, cho dù Ngải Lỵ Lỵ có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội trạng! Nhưng không ngờ, Cận Siêu lại ngã chết!”

“Ồ! Vậy tên hung thủ sau màn kia đúng là quá đáng giận!” Kim Muội lòng đầy căm phẫn nói: “Lợi dụng một người bị bệnh nan y làm chuyện giết người, đúng là mất hết cả nhân tính!”

“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại lắc đầu nói: “Em nói sai rồi! Cận Siêu không đáng thương! Một người cho dù bị bệnh nan y, cũng không nên buông tha cho lương tâm và nguyên tắc của mình! Cho dù hắn ta xuất phát từ mục đích gì, có khiến người khác đồng tình thế nào, cũng không thể trở thành lý do cho hắn ta tùy ý giết người!”

“Vì ham muốn riêng của mình mà tự tay giết chết hai cô gái không liên quan gì đến mình, chỉ bằng điểm này thì hắn ta đã là một tên tội phạm đúng nghĩa, mãi mãi không được người đời tha thứ!”

Triệu Ngọc nói rất chính nghĩa, Kim Muội nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Ngưỡng mộ rồi, bỗng nhiên Kim Muội nhớ ra chuyện gì, vội nói: “Cảnh sát Triệu... lần này đúng là không ổn rồi! Nếu tên Cận Siêu kia đã chết, vậy sẽ thành chết không đối chứng rồi! Nếu chúng ta tìm ra hung thủ sau màn, chẳng phải là không có cách nào kết tội sao?”

“Không phải chúng ta, là các cô!” Triệu Ngọc chữa lại: “Đây là vụ án của phân cục Nhữ Dương, để cho đội trưởng Trương của các cô từ từ nghĩ cách đi! Có điều... anh cũng có một cách này khá là thiếu đạo đức... Ừm...”

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Triệu Ngọc ngậm miệng, lắc đầu thở dài: “Ừm... Hay là thôi đi! Nói đến mức này thì ông đây đã là người tốt lắm rồi! Cho nên, anh đi trước nha em gái, anh còn có vụ án của mình á! Được gặp em đúng là vui quá...”

Nói xong, Triệu Ngọc cười khẽ huýt sáo, sau đó xách áo khoác của mình lên, nghênh ngang đi mất... .