Thật ra, do Triệu Ngọc là nhân chứng tận mắt chứng kiến. Hơn nữa lại có tiếp xúc trực tiếp với tên côn đồ đã chết, cho nên bây giờ vẫn chưa được cho phép rời đi.
Trên thực tế, sở dĩ Tiểu Trương để cho nữ cảnh sát tên là Kim Muội chăm sóc cho hắn, cũng là có yếu tố canh giữ trong đó.
Nhưng mà, chỉ dựa vào một người là Tiểu Kim Muội, sao lại dám hạn chế sự tự do của Triệu Ngọc chứ? Hơn nữa, vừa rồi Triệu Ngọc phân tích mấy thứ kia, sớm đã trực tiếp làm cho cô gái ngốc luôn rồi. Ở trong mắt của cô, Triệu Ngọc đã trở thành thần thám cao siêu, cô khâm phục còn không kịp, làm sao lại dám đi ngăn cản Triệu Ngọc được?
Nhưng mà, Triệu Ngọc vừa mới đi vào đại sảnh của phân cục Nhữ Dương, lại thấy Mao Vĩ ở đối diện đang lo lắng chạy đến.
“Ối? Triệu Ngọc?” Sau khi Mao Vĩ nhìn thấy Triệu Ngọc, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nghênh đón, lo lắng hỏi: “Sao rồi? Không có việc gì chứ? Nghe nói… Cậu thiếu chút nữa là ngã chết hả?”
“Lão Mao, sao anh lại đến đây?” Triệu Ngọc hơi ngoài ý muốn.
“Không phải chứ? Làm ra chuyện lớn như vậy, tôi có thể không đến sao hả? Đừng nói là tôi, Cục trưởng Loan cũng đang trên đường rồi!” Mao Vĩ vội vàng nói: “Mau nói cho tôi biết, tình huống bây giờ rốt cuộc là như thế nào? Cái người mà cậu đuổi theo là hung thủ giết người à? Hai người bị ngã chết đó lại là chuyện gì nữa?”
“Ừm…” Triệu Ngọc đang muốn nói câu: “Nói ra thì rất dài”, nhưng sau một trận tiếng vang chấn động ở cổng chính, có một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào từ bên ngoài.
Không nghĩ tới, trong cùng một ngày vậy mà lại xảy ra hai lần oan gia ngõ hẹp. Đám người này chính là một đội của Đội cảnh sát hình sự Cục thành phố. Mà người dẫn đội cũng không phải kẻ khác mà chính là đội phó Vương Thánh Nghiêu!
“Triệu Ngọc? Lại là cậu!?” Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đang nói chuyện với Mao Vĩ, Vương Thánh Nghiêu lập tức nổi giận đùng đùng đi lên, không chút khách sáo nói: “Sao mà chỗ nào cũng có cậu vậy hả? Cậu nói xem, cậu có phải là nên đi xem bói thử không hả? Sao mà cậu đi đến đâu thì chỗ đó liền có người chết vậy hả? Đồ xúi quẩy, hừ!”
Triệu Ngọc là một tên lành nghề trong việc cãi nhau. Nghe thấy Vương Thánh Nghiêu nói chuyện cay nghiệt như vậy, hắn ngay cả bản nháp cũng chẳng viết, không cần suy nghĩ mà nói ra ngay lập tức: “Đúng vậy đấy đội phó Vương, xem ra, tôi phải thường xuyên đến nhà của anh ngồi một chút, xem xem có thể làm cả nhà anh chết sạch hết được hay không?”
“Fuck! Cậu…”
Cho dù là Vương Thánh Nghiêu có tu dưỡng nữa thì cũng hoàn toàn bị Triệu Ngọc chọc giận, ngay lập tức mắng to một tiếng liền muốn xông qua xé rách Triệu Ngọc.
Mao Vĩ và Vương Thánh Nghiêu là anh em bà con, nhưng mà cũng là đồng sự cùng một đội trọng án với Triệu Ngọc. Anh ta đương nhiên là không thể bỏ mặc làm ngơ, mắt thấy Vương Thánh Nghiêu đã tức giận ngút trời rồi, anh ta vội vàng tiến lên ngăn bọn họ lại.
“Triệu Ngọc, cái đồ khốn nạn nhà cậu! Tôi xem cậu có thể kiêu ngạo đến khi nào? Cậu chờ, cậu chờ đó cho tôi…” Vương Thánh Nghiêu tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, đỏ bừng cả mặt.
Vương Thánh Nghiêu mang theo một đám người tới, thường ngày mấy người này tự cho là mình rất giỏi, bây giờ nhìn thấy đội phó vậy mà lại bị Triệu Ngọc chế nhạo như vậy, cả một đám đều xoa tay hăm he, muốn thử xem sao, chỉ cần Vương Thánh Nghiêu ra lệnh một tiếng, tất cả bọn họ đều sẽ bổ nhào về phía Triệu Ngọc!
Nhưng mà, khổ nỗi Vương Thánh Nghiêu lại không có lý do nào cả. Nếu cứ chen nhau vào đánh đồng sự như vậy, thật sự không thể nào nói được. Nhưng mà, hắn ta bị Triệu Ngọc chế nhạo châm chọc hết lần này đến lần khác, trong lòng thật sự nuốt không trôi cục tức này.
“Nếu không thì… Đừng mẹ nó đợi nữa, bây giờ luôn đi!” Triệu Ngọc lại cười khẽ nói: “Anh muốn đánh tay đôi hay là quần ẩu đây? Triệu Ngọc tôi chiều hết. Nhưng mà nói trước, tự gánh lấy hậu quả! Đừng mẹ nó không biết xấu hổ mà đi báo cáo chính phủ!”
“Đừng… Đừng mà! Đây là từ đâu nói vậy chứ!” Mao Vĩ đứng ở giữa hai người tỏ ra rất khó xử. Bên này lôi kéo Vương Thánh Nghiêu, bên kia thì đang khuyên can Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, mỗi người nhường một bước, chúng ta đều là đồng sự, thường xuyên gặp nhau, cần gì phải khiêu khích nhau chứ?” Nói xong, anh ta lại quay sang nói với Vương Thánh Nghiêu: “Em họ à, nể mặt anh, phá án quan trọng! Chúng ta vẫn là hạ hỏa, hạ hỏa một chút đi!”
“Được thôi!” Triệu Ngọc nghe vậy lập tức cười mỉa: “Tôi đương nhiên nể mặt lão Mao!”
Triệu Ngọc bên ngoài nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, tôi không chịu thiệt, đương nhiên là không đáng phải cuống cuồng phát cáu rồi.
Nghe thấy lời khuyên nhủ của Mao Vĩ, Vương Thánh Nghiêu cũng cố nén bực tức xuống, cắn răng nói với Triệu Ngọc: “Được, vụ này tính sau, cậu chờ đó cho tôi!”
“Được! Tôi chờ, tôi sẽ chờ… Ồ ha ha…” Triệu Ngọc ngẩng mặt lên trời huýt sáo, nghênh ngang đi qua giữa đám cảnh sát điều tra.
Mặc dù mấy cảnh sát điều tra này bị dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Ngọc chọc giận, nhưng tất cả bọn họ đều đã từng nghe nói về danh tiếng của Triệu Ngọc, về sự tích anh dũng đánh ngã mười mấy tên du côn cầm vũ khí trong tay trên núi của hắn và Miêu Nhân Phụng.
Cho nên, bọn họ thật sự không chắc một khi đánh nhau với vị thần thám lưu manh trong truyền thuyết này, rốt cuộc là mình có chống đỡ được hay không?
“Ừ… Ừ…” Lúc này, nhìn Triệu Ngọc nghênh ngang đi ra cửa chính, Vương Thánh Nghiêu bỗng nhiên lại bối rối: “Ối? Sai rồi? Triệu Ngọc là nhân chứng quan trọng. Cậu ta… Cậu ta sao lại đi rồi? Sao có thể đi được chứ? Nhanh! Tìm cậu ta về đây cho tôi!”
Nghe thấy mấy lời này, một đám cảnh sát điều tra đang muốn đuổi theo.
“Đừng, đừng, đừng…” Ai biết được, Mao Vĩ bỗng nhiên khoát tay ngăn cản nói: “Đừng tìm nữa. Tôi đi, tôi đi! Em họ à, mọi người cứ bận chuyện của mình trước đi, anh thử đi nói chuyện với Tiểu Triệu vậy…”
Trong lúc nói chuyện, Mao Vĩ liên tục nháy mắt với Vương Thánh Nghiêu. Ý chính là khuyên hắn ta đừng làm lớn chuyện nữa! Vương Thánh Nghiêu đành phải che ngực, ra sức nghiến răng, vô cùng không tình nguyện ra lệnh cho người của mình rời khỏi.
Thật ra, Mao Vĩ cũng là có lòng tốt. Anh ta biết rõ tính cách nóng nảy cáu kỉnh của Triệu Ngọc. Càng biết rõ người đối nghịch với Triệu Ngọc bình thường đều không có kết cục tốt, cho nên lúc này mới vội vàng đi làm người hòa giải.
Chưa được một lúc, Mao Vĩ đã đuổi kịp Triệu Ngọc ở bãi đỗ xe, vội vàng kéo cánh tay của hắn khuyên nhủ: “Tiểu Triệu à, nghe anh đây nói một câu, nán lại một chút đi, chẳng những là Cục trưởng Loan của chúng ta qua đây, mà các vị lãnh đạo của Cục thành phố cũng sẽ đến đấy! Vụ án nhảy lầu này là một vụ án lớn, cậu lại là người có liên quan, nếu không có mặt ở đây thì sẽ khiến cho Cục trưởng Loan khó xử thế nào chứ hả? Phân cục Dung Dương của chúng ta cũng chẳng còn thể diện gì nữa.”
“Tôi biết rồi!” Triệu Ngọc biết Mao Vĩ có ý tốt. Hơn nữa, hắn cũng muốn đợi sau khi đám người Tiểu Trương bắt được Ngải Lỵ Lỵ, hỏi cho rõ chuyện vụ án của Phùng Khoát. Thế là Triệu Ngọc gật đầu nói: “Lão Mao, tôi chơi liều đuổi theo tên tội phạm giết người cả một buổi đấy! Ầy, đối diện chính là trung tâm tắm rửa, tôi đi tắm trước vậy, yên tâm, tắm xong sẽ lập tức quay lại! Tuyệt đối không làm lỡ chuyện!”
“Ồ… Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Lúc này Mao Vĩ mới như trút được gánh nặng.
“Ối? Lão Mao, bọn Vương Thánh Nghiêu sao cũng đến phân cục Nhữ Dương vậy?” Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu.
“Nhữ Dương dẫu sao cũng chỉ là một phân cục nhỏ, không giống với cơ chế đầy đủ của Dung Dương chúng ta, có thể một mình đảm đương một phía.” Lão Mao đáp: “Bây giờ lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, bên phía Cục thành phố có thể yên tâm được sao? Việc này không phái đội cảnh sát hình sự Cục thành phố đến trợ giúp điều tra sao được! Nói là giúp đỡ nhau điều tra, e là nhân tố đốc thúc càng lớn hơn thôi!”
“Được rồi, cậu đừng quan tâm mấy chuyện này nữa. Mau đi tắm đi, nhanh chóng quay lại đấy! Tôi giúp cậu tìm cớ trước, nói là cậu bị thương, đang xử lý vết thương vậy!”
“Được! Anh em tốt!” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền chào Mao Vĩ, lúc này mới lái Land Rover đến trung tâm tắm rửa ở đường đối diện.
…
Sau vài phút, Triệu Ngọc bước vào trong bể tắm đang bốc lên hơi nóng.
Ờ…
Cảm nhận được sự ấm áp sảng khoái của bể nước, Triệu Ngọc nghển cổ thở ra một hơi thật dài.
Hôm nay à!
Đại ca hệ thống, đến cuối cùng muốn làm cái gì vậy hả? Đã sắp chơi chết hắn rồi đấy! Nếu không phải là ông đây đầu óc linh hoạt, biết sử dụng máy bay thì e là đã sớm tạch rồi!
Nói đến máy bay, Triệu Ngọc lại đau lòng. Chiếc máy bay đó mới nhận được sau khi phá vụ án Kim Phật lần trước đấy! Hắn dễ dàng lắm sao? Vốn định vào thời điểm đặc biệt mới dùng đến, nhưng kết quả thì sao chứ! Sử dụng một cách lúng túng, còn chưa kịp làm màu! Thật sự là không cam tâm, không cam tâm mà!
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang vô cùng đau đớn, bỗng nhiên lại phát hiện một vài thay đổi trong đầu. Đợi sau khi quan sát tỉ mỉ, hắn mới kinh ngạc phát hiện, lúc trước chỉ có hơn 50 điểm kỳ ngộ tích lũy, bây giờ vậy mà đã biến thành 177 điểm rồi.
Cũng có nghĩa là phó bản Kỳ Ngộ lần này, hắn kiếm được hơn 120 điểm sao?
Cái này…
Thế mà, lúc này vẫn còn chưa xong, dòng chữ 177 điểm kỳ ngộ tích lũy đó lại vẫn còn chớp lóe lên!