Bỗng chốc, Triệu Ngọc thật sự là sợ đến ngây người rồi!
Từ sau khi hắn có được hệ thống kỳ ngộ thần kỳ này, tuy rằng nó rất lợi hại, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cái hệ thống này có rất nhiều khuyết điểm, giống như là đồ tạp nham vậy.
Sau khi mở quẻ ra, hệ thống chỉ đọc một lần, sau đó sẽ không đọc nữa. Nếu như không kịp nhớ hết, vậy thì cũng không tìm lại được.
Hơn nữa, cho dù là cột đạo cụ hay là điểm kỳ ngộ tích lũy thì đều có vẻ rất là thô sơ, nhìn như là virus vậy.
Thứ không thể hiểu được nhất chính là hầu như tất cả mọi thứ của cái hệ thống này đều phải dựa vào suy đoán!
Về ý nghĩa của quẻ bói, Triệu Ngọc vẫn luôn phải tự tìm hiểu rất lâu mới dần dần tìm thấy đường ra, còn phó bản kỳ ngộ, lại càng làm hắn phải cố hết sức vắt óc suy nghĩ. Nếu không phải là may mắn có được quyển “Bát Quái Quỷ Công” kia thì e rằng mãi mãi hắn cũng sẽ không biết được hệ thống còn có phó bản kỳ ngộ.
Không có phó bản kỳ ngộ, không có điểm kỳ ngộ tích lũy. Không có điểm kỳ ngộ tích lũy, không có thăng cấp hệ thống…
Thăng cấp!
Thăng!
Không thăng cấp, không biết điểm kỳ ngộ tích lũy rốt cuộc là có tác dụng gì nữa. Vậy sao lại không thăng cấp được cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng ấn “Có”.
Kết quả, hệ thống rất nhanh đã xuất hiện một thanh tiến trình, chỉ sau vài giây, thanh tiến trình dần biến mất, trong đầu bỗng nhiên lại xuất hiện một giao diện hệ thống rõ ràng.
Wow!
Triệu Ngọc lại kinh ngạc đến há to miệng thêm lần nữa, vội vã cẩn thận xem xét. Tùy theo ý niệm chạm đến mà giao diện trong đầu cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ thấy giao diện này là do năm hình tròn tạo thành, hình tròn ở giữa là lớn nhất, bốn hình tròn bé khác thì ngang nhau, chia ra nằm ở bốn góc của hình tròn lớn.
Ở giữa hình tròn lớn viết hai chữ Hán “Khôn Cấn” tinh tế! Như vậy, hình tròn lớn này chính là mở ra đề mục mới nhất của quẻ bói.
Lại nhìn góc bên trái bên trên, chỗ đó có một hàng chữ nhỏ cũng viết bằng chữ Hán. Không cần phải nói, chỗ này đương nhiên là nội dung của quẻ bói rồi. Sau này, Triệu Ngọc có đi phá giải phó bản kỳ ngộ nữa thì sẽ không cần phải tốn công phí sức ghi chép vào sổ, cũng không cần lo lắng quẻ bói sẽ quá hạn!
Giao diện của góc trái bên dưới vòng tròn thì viết dòng chữ phần trăm. Xem ra, chỗ này chính là nơi ghi chép lại độ hoàn thành của những lần kỳ ngộ. Bởi vậy, xem như là hắn bỏ qua kết thúc của hệ thống thì cũng có thể biết được chính xác độ hoàn thành của mình.
Không ngờ, nội dung góc trên bên phải của vòng tròn chính là nơi ghi chép lại tích phân của cuộc kỳ ngộ. Chẳng qua, phía trước tích phân của cuộc kỳ ngộ bây giờ đã biến đổi rất nhiều, biến thành dòng chữ “077/500”.
Ồ… Triệu Ngọc đã hiểu được. Xem ra, nếu như sau này có thể tích góp được 500 điểm tích lũy, hẳn là lại có thể thăng cấp một lần nữa!
Không biết, sau này còn có thể mở ra chức năng mới gì nữa đây?
Một khu cuối cùng là góc dưới bên phải. Không còn gì phải nghi ngờ, góc dưới bên phải này đương nhiên là khu vực đạo cụ rồi.
Sau khi mở ra thì có thể nhìn thấy tình hình đạo cụ của mình. Mặc dù vẫn là mấy đạo cụ đấy, nhưng mà đã được làm tinh tế hơn trước.
Ấn mở mỗi một loại đạo cụ đều sẽ hiển thị phần giới thiệu tương ứng của đạo cụ, thời gian duy trì và số lượng còn lại linh tinh.
Ai biết được, khi Triệu Ngọc đang kiểm tra ở đây lại đột nhiên nhìn thấy một chỗ không giống với lúc trước. Không ngờ, mặt sau của phần giới thiệu đạo cụ lại xuất hiện một biểu tượng có dòng chữ “Cường hóa”.
Chẳng qua là sau khi ấn vào biểu tượng này lại không có bất kỳ phản ứng nào cả.
Ồ…
Triệu Ngọc vừa mới suy nghĩ một chút thì đã hiểu được sự kỳ diệu của nó. Xem ra, nơi này chắc là vẫn chưa được mở khóa mà thôi.
Có lẽ là đợi đến sau này hệ thống thăng cấp đến một cấp bậc nhất định, chức năng này mới có thể mở ra
Cường hóa!
Hiểu rồi, tức là sau này có thể tự mình cường hóa đạo cụ, làm cho những đạo cụ này trở nên mạnh hơn!?
Đương nhiên là giống như chơi game vậy, tuyệt đối không phải là cường hóa suông rồi, đoán chừng đến lúc đó khẳng định là cần phải tốn tích phân của cuộc kỳ ngộ rồi, hoặc là hoàn thành yêu cầu nào đó mới được.
Phù…
Khi Triệu Ngọc chuyển ý thức về hiện tại, hệ thống trong đầu cũng biến mất theo, không có chút cảm giác khó chịu nào cả. Điểm này cũng mạnh hơn lúc trước rất nhiều, hệ thống sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của mình.
Được rồi!
Nếu đã biết là có thể thăng cấp thì đương nhiên Triệu Ngọc sẽ càng dồi dào động lực rồi.
Hắn dự đoán, chờ sau này hệ thống nâng cấp càng cao, có phải càng có ích cho việc phá án của hắn hơn hay không? Mà mấy đạo cụ đó vốn đã lợi hại, sau khi trải qua cường hóa, có thể làm cho mình trở nên càng mạnh hơn không?
Còn có, sau này có thể mở ra đạo cụ có tính năng tấn công gì đó hay là thứ thần kỳ hơn hay không?
Cứ thế, Triệu Ngọc mơ mộng về hệ thống rất lâu, chờ đến sau khi sự nhiệt tình giảm bớt, lúc này hắn mới chuyển suy nghĩ trở về hiện thực.
Vừa nghĩ đến cái chết bi thảm của hai chị em Millie, Triệu Ngọc lại không thể thoải mái được. Cho dù tên hung thủ giết người Cận Siêu đã chết rồi, Triệu Ngọc cũng xem như là đã gián tiếp báo thù cho hai chị em này!
Nhưng mà, vụ án này vốn cũng không phải đơn giản là báo thù như vậy, Cận Siêu đã chết, nhưng chân tướng trái lại càng khó bề phân biệt.
Tuy rằng, Triệu Ngọc đưa ra một suy đoán thần kỳ trước cô cảnh sát nhưng việc đó cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Nếu ngộ nhỡ, cái cô Ngải Lỵ Lỵ đó thật sự ngốc như vậy thì sao đây? Vì phần di sản kếch xù mà lại làm ra loại chuyện tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết này thì sao?
Không… Không đúng…
Triệu Ngọc suy xét hết lần này đến lần khác. Mặc dù hắn vẫn chưa từng gặp Ngải Lỵ Lỵ, nhưng mà, hễ là một người phụ nữ có khả năng giành được sự xem trọng của ông trùm giới giày dép, tất nhiên là mưu kế cũng sẽ không tồi! Cho nên, cô ta chắc sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy!
Ối?
Triệu Ngọc bỗng nhớ lại một chuyện. Hắn đột nhiên nhớ ra cái người ngồi Bentley muốn ký hợp đồng với mình!
Người đó… Nói mình tên là… Tên là gì vậy nhỉ? Tóm lại, ông ta nói mình là Giám đốc của xí nghiệp giày Bách Thế Lợi, còn nói thay mặt Chủ tịch của ông ta, muốn mời mình làm vệ sĩ cho đại tiểu thư.
Bây giờ nghĩ lại… Rõ ràng là không đúng mà!
Ba tháng trước Chủ tịch Trần Bỉnh Quang của Bách Thế Lợi đã hôn mê nhập viện rồi, vậy sao có thể tuyển mình được chứ?
Ối?
Vị Giám đốc này… Có phải là nên nghi ngờ không đây? Chẳng lẽ… Một khi Trần Bỉnh Quang và hai cô con gái chết đi, mà Ngải Lỵ Lỵ lại ngồi tù. Vậy thì có thể nào… ông ta sẽ trở thành người được lợi hay không?
Chậc chậc…
Không đúng, cũng có thể là người muốn thuê mình làm vệ sĩ, chẳng qua chỉ là cô gái môi xanh Maggie mà thôi. Cô ta vì muốn tiếp cận mình, mới để Giám đốc đến tìm mình. Trước mắt ở đây không có chuyện của Trần Bỉnh Quang…
Xem ra, nếu như muốn điều tra ra hung thủ thật sự phía sau thì không thể chỉ dựa vào suy đoán được, cần phải tiến thêm một bước điều tra nữa.
Chẳng qua… Tuy rằng chị em Millie hơi có quan hệ với mình, nhưng mà, nói cho cùng thì vụ án này cũng không thuộc sự quản lý của mình, huống hồ bây giờ Cục thành phố đã nhúng tay vào rồi, vậy thì mình đương nhiên là không tiện đứng ra can thiệp rồi.
Đoán chừng là chờ lát nữa quay lại Cục Cảnh sát Nhữ Dương cũng chỉ là nói lại khẩu cung một lần nữa với mấy lãnh đạo mà thôi.
Chẳng qua, mặc dù vụ án của chị em Millie không thuộc sự quản lý của mình. Nhưng mà, về cái cô Ngải Lỵ Lỵ đó, mình lại nhất định phải gặp được cô ta một lần!
Chuyện cho đến giờ phút này, dù có đánh chết thì Triệu Ngọc cũng không tin, hệ thống sẽ vô duyên vô cớ sắp xếp một cuộc kỳ ngộ như vậy!
Cho nên, hắn vẫn luôn có một loại linh cảm. Nếu Ngải Lỵ Lỵ thật sự là cô bé nhà bên như lời Phùng Khoát, vậy thì nói không chừng, thật sự có thể moi ra được chút gì đó từ trong miệng cô ta…