Sự việc lại lần nữa giống như Triệu Ngọc đã đoán trước. Sau khi hắn tắm rửa và mát xa xong trở lại phân cục Nhữ Dương, chẳng qua chỉ kể lại sự tích anh dũng của mình trước mặt mấy lãnh đạo một lần nữa mà thôi.
Đương nhiên, Triệu Ngọc sẽ không nói mấy thứ linh tinh như máy theo dõi tàng hình hay là máy bay gì đó rồi. Chỉ nói khi chị em Millie ngã lầu, hắn đúng lúc nhìn thấy diện mạo của hung thủ, lúc này mới tiến hành một trận đuổi bắt kẻ giết người.
Hơn nữa, Triệu Ngọc giỏi nhất là khoản mèo khen mèo dài đuôi, nói mình vì để bắt được hung thủ mà thiếu chút nữa đã bỏ mạng tại chỗ mấy lần, tình hình khá là chấn động lòng người.
Nhưng mà, hắn vừa nghĩ đến trách nhiệm làm cảnh sát nhân dân của mình thì không còn lo sợ khó khăn nguy hiểm nữa, không chùn bước mà tiếp tục đuổi theo! Hung thủ băng ngang qua đường, hắn cũng mạo hiểm liều chết băng ngang qua đường; Hung thủ nhảy qua vách núi, hắn cũng nhảy qua theo, anh dũng không lo sợ, không màng sống chết, tuyệt đối là tấm gương trong giới cảnh sát.
Nói một phen làm cho các vị lãnh đạo kinh ngạc, sửng sốt, tất cả đều giơ ngón tay cái lên với Triệu Ngọc. Cục trưởng Loan càng đắc ý hơn, liên tục gật đầu, cảm giác rất là vẻ vang.
Sau khi nói linh tinh xong, các vị lãnh đạo liền đứng dậy làm việc, còn Triệu Ngọc thì lại sang chỗ đội trọng án Nhữ Dương chờ tin tức.
Mãi cho đến nửa đêm mười hai giờ thì tin tức mới nhất mới được truyền đến, kẻ tình nghi Ngải Lỵ Lỵ bị bắt tại bệnh viện, bây giờ đã bị đám Tiểu Trương đưa về phân cục Nhữ Dương rồi, đang chờ để thẩm vấn.
Nghe nói, khi chị em Millie ngã lầu, cô ta đang ở bệnh viện chăm sóc cho người chồng hôn mê Trần Bỉnh Quang. Sau khi nghe nói cặp chị em họ Trần ngã lầu, cô ta cũng bị dọa sợ, lập tức liên hệ với nhân viên có liên quan xác nhận tình hình, sau đó còn muốn đến phân cục Nhữ Dương nhận xác.
Nhưng không nghĩ đến, còn chưa ra khỏi bệnh viện, cô ta đã nhận được lệnh bắt giam của bên cảnh sát.
Đã bắt được kẻ tình nghi, tiếp theo đương nhiên là phải thẩm vấn suốt đêm. Mà ngoại trừ thẩm vấn ra thì bên cảnh sát còn cần phải tìm đến những nhân viên có liên quan với xí nghiệp giày Bách Thế Lợi và nhà họ Trần để tiến hành hỏi chuyện. Bởi vậy, đêm đó phân cục Nhữ Dương khỏi phải nói là náo nhiệt đến cỡ nào, thật sự là người đến người đi, nườm nượp không ngớt.
Mãi cho đến lúc này, Triệu Ngọc mới phát hiện ra muốn chờ có cơ hội để tiếp xúc với Ngải Lỵ Lỵ e rằng sẽ không dễ dàng cho lắm. Một là, vụ án ngã lầu này rất khó để mà xét hỏi rõ ràng được. Hai là, đám người Vương Thánh Nghiêu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn như hổ đói, càng sẽ không để hắn được toại nguyện.
Chậc chậc…
Triệu Ngọc cảm thấy, sớm biết vậy thì còn không bằng về nhà ngủ một giấc trước rồi lại tính.
Nhưng mà, khoảng cách từ đây đến đường Thuận Phong thật sự là quá xa xôi. Vì bảo đảm cho mình có tinh lực đầy đủ, hắn đành phải bất đắc dĩ tìm một nhà khách ở bên ngoài phân cục Nhữ Dương để nghỉ ngơi.
Nằm trên chiếc giường thoải mái của nhà khách, Triệu Ngọc cuối cùng cũng có được một chút yên tĩnh. Nhưng mà sau khi nằm xuống, hắn vừa muốn ngủ, hệ thống trong đầu lại nói chuyện:
“Cuộc kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, mức độ hoàn thành: 155%. Chúc mừng, đạt được năm đạo cụ tàng hình. Mời kiểm tra và nhận!”
Tuy rằng hệ thống đã thăng cấp, nhưng mà âm thanh nói chuyện của hệ thống vẫn là nữ không ra nữ, nam chẳng ra nam, không hề có chút sắc thái tình cảm nào cả.
155%!
Ừm… Triệu Ngọc thở dài, quẻ “Khôn” quả là xứng đáng đại diện cho những sự kiện lớn mà!
Khi hệ thống tuyên bố kết thúc, hai chữ “Khôn Cấn” ban đầu ở giữa giao diện đã biến mất không thấy, ngược lại biến thành một chữ “Mở” hình sóng nước.
Ồ?
Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua liền hiểu rõ. Xem ra lần sau mở quẻ cứ trực tiếp nhấn vào chữ “Mở” này là được rồi. Thật sự là quá tốt mà, sau này mình đỡ phải có thuốc không hút, để đó chơi, mỗi lần đều ho đến muốn chết đi sống lại, quá khó chịu!
Còn nội dung quẻ ở góc trên bên trái cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu, hẳn là chờ đến lần mở quẻ sau.
Triệu Ngọc phát hiện, trong cột đạo cụ xuất hiện một một chữ số Ả Rập nhỏ là “5”, không cần phải nói, tất nhiên là nó đại diện cho số đạo cụ vừa mới nhận được rồi.
Mở ra thì thấy, hóa ra lại là năm bộ đạo cụ: Máy theo dõi tàng hình + Máy nghe trộm tàng hình + Chìa khóa vạn năng + Camera tàng hình + Đèn pin tàng hình.
Ối?
Mấy thứ trước, Triệu Ngọc đều đã từng nhìn thấy, nhưng cái đèn pin tàng hình cuối cùng lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Hơn nữa… hắn cẩn thận thưởng thức một chút, cảm thấy đạo cụ này giống như đang làm giảm chỉ số thông minh vậy.
Cái gì mà đèn pin tàng hình chứ? Cái đèn pin tàng hình hay là ánh sáng mà nó phát ra sẽ tàng hình vậy? Shit… Cái này chẳng lẽ còn không phải là một chuyện cười lớn sao hả?
Chờ sau khi ấn mở phần tóm tắt giới thiệu của đạo cụ, Triệu Ngọc mới xem hiểu. Hóa ra, đèn pin tàng hình chính là thứ có chức năng giống như đèn pin bình thường, chỉ là sau khi mở ra người khác sẽ không nhìn thấy, chỉ có mình mới có thể nhìn thấy được mà thôi!
Ồ…
Hóa ra, thứ này chẳng qua là thứ gần giống với kính nhìn xuyên đêm tàng hình à! Chỉ là kính nhìn xuyên đêm là cảm ứng hồng ngoại, nhìn không ra màu sắc, còn đèn pin thì có thể nhìn thấy màu sắc thôi!
Hiếm có, hiếm có…
Có điều, tuy lần này không nhận được đạo cụ cấp cao, nhưng mà mấy đạo cụ này cũng rất là thực dụng. Đúng là thứ mà Triệu Ngọc vô cùng cần ngay. Hắn đương nhiên là rất vừa lòng rồi.
Bây giờ, sau khi kiểm tra xem xét đạo cụ xong thì chỉ còn lại mỗi chuyện mở quẻ!
Lần này rốt cuộc không cần phải mất công châm thuốc rồi. Triệu Ngọc chỉ cần suy nghĩ ấn vào chữ “Mở”, hệ thống bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở “Đang chọn quẻ”.
Chốc lát, một quẻ mới được mở ra, chỉ thấy giữa hệ thống toát ra hai chữ to “Cấn Chấn”.
Bởi vì trước kia sau mỗi lần phá án, quẻ “Chấn” đại diện cho địa vị đều sẽ mở ra nên Triệu Ngọc thậm chí đã sắp tập thành thói quen rồi.
Nhưng mà, đối với việc liên tục mở ra quẻ “Cấn” mà nói thì ý nghĩa đã khác rồi!
Quẻ “Cấn” vừa ra thì vụ án sẽ có tiến triển.
Cho nên, Triệu Ngọc càng cảm thấy trong ngày mới, vụ án của Phùng Khoát chắc là sẽ có đột phá mới chứ?
Lúc này, đã là sau nửa đêm, tuy rằng Triệu Ngọc rất mệt mỏi nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn yên ổn đi vào giấc ngủ. Vừa nghĩ đến cái chết thê thảm của chị em Millie, trong lòng hắn lại không thoải mái.
Căn cứ vào vị trí và độ cao của phó bản kỳ ngộ, tất cả đều chỉ vào lầu dưới của bệnh viện nha khoa, mà cũng không phải là mái nhà và thời gian lại đúng vào lúc chị em Millie rơi xuống.
Bởi vậy trong lòng Triệu Ngọc vẫn luôn oán trách hệ thống. Nếu như có thể đưa ra thời gian sớm một chút, hơn nữa chỉ ra vị trí là ở mái nhà, vậy chẳng phải hắn đã có thể kịp thời cứu được hai chị em họ rồi sao?
Đó chính là hai mạng người đấy.
Tại sao… lại muốn để hắn trơ mắt nhìn bọn họ ngã lầu chứ? Việc này có phải là hơi tàn nhẫn không?
Chẳng lẽ, chỉ là muốn hắn bắt được kẻ phạm tội thôi sao?
Ôi!
Nhớ lại khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với chị em Millie, mặc dù không dám khen tính cách của bọn họ, nhưng mà… trong lòng lại luôn có một chút thương cảm không thể hiểu được.
Chỉ mong bên phía cảnh sát có thể bắt được kẻ gây tội ác thật sự phía sau, an ủi vong linh hai chị em bọn họ đi…
…
Cốc cốc cốc…
Cốc cốc cốc…
Trong lúc đang ngủ mê mệt, Triệu Ngọc nghe thấy tiếng gõ cửa, trằn trọc tỉnh lại.
Lúc này, trời đã sáng rõ rồi, nhưng Triệu Ngọc vẫn chưa ngủ đủ.
“Ai đấy?” Triệu Ngọc buồn bực cằn nhằn một câu, nhưng giây tiếp theo bỗng nhiên ý thức được bất thường. Bây giờ hắn không phải đang ở nhà, mà là ở nhà khách! .
Người nào sẽ đến tìm hắn chứ? Người nào có thể biết hắn đang ở đây chứ?
Ai ngờ, người ngoài cửa nghe thấy câu “Ai đấy?” của Triệu Ngọc thì ngay sau đó bất ngờ truyền đến một tiếng sợ hãi: “Cảnh sát Triệu, em là Tô Kim Muội đây… Anh… Anh có thể mở cửa ra một chút được không?”