Cuồng Thám

Chương 50: Chương 50MAU ĐI BẮT LẠC ĐÀ ĐI





Triệu Ngọc lại hiểu rõ thêm hai việc. Chuyện thứ nhất, thì ra súng gây mê của Lý Đan được chuẩn bị từ trước nhằm phục vụ cho quá trình gây án. Bởi vì chị ta không thể xác định có phải Thiệu Lộ Lộ một mình vào nghĩa trang hay không, ngộ nhỡ cô ấy dẫn theo trợ thủ thì súng gây mê cũng có chỗ dùng tới.

Ai biết được, người đem đầu tới nộp mạng cho cây súng gây mê đó lại là Triệu Ngọc.

Chuyện thứ hai, tuy Lý Đan đã sống áp lực suốt nhiều năm như vậy, nhưng ban đầu chị ta chưa hề có ý nghĩ muốn chặt tay báo thù gì cả. Mãi đến tháng một năm ngoái, sau khi chị ta biết tin mẹ mình mắc phải căn bệnh nan y quái ác, chị ta trở nên hoàn toàn tuyệt vọng, bấy giờ mới bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa báo thù!

“Ài!” Triệu Ngọc thở dài: “Chị có bản lĩnh như vậy, sao lại ngốc tới nỗi đi chọn cách báo thù này chứ? Chị hoàn toàn có thể… bắt từng người mà chị nghi ngờ, sau đó tra hỏi cho ra sự thật mà! Ai là người hại chị thì chị chặt tay người đó! Đây gọi là oan có đầu nợ có chủ, còn chị đi chặt tay tới ba người, chẳng phải trở thành hại người vô cớ sao?”

“Cậu nói cái gì?” Lý Đan không ngờ một cảnh sát lại có thể nói ra lời như vậy, liền kích động đáp trả: “Tôi ngu ngốc? Tôi cũng không muốn lấy mạng của họ, nếu bắt lại tra hỏi mà không phải, chẳng phải tôi sẽ bị lộ rồi sao?”

“Cũng đúng!” Triệu Ngọc gật đầu nhưng lại nhíu mày: “Không phải, tôi chỉ đang cảm thấy khó hiểu! Chị có bản lĩnh cao đến như vậy, một kẻ tội đồ súc vật có thể bị chị xử đẹp, nếu chị dùng khả năng này để kiếm tiền, chẳng phải là chị cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp sao? Tại sao phải cố chấp với chuyện báo thù như vậy chứ?”

“Cậu chẳng hiểu gì cả, cậu không có tư cách để giáo huấn tôi!” Lý Đan thở một cách nặng nhọc: “Cậu chưa từng trải qua đau thương như vậy, sẽ không thể hiểu được nỗi oán hận của tôi sâu đến nhường nào!”

“Sau khi tay của tôi bị thương, chỉ cần nhìn tới cây đàn piano là tôi cảm giác giống như đang nhìn thấy ác quỷ! Piano, đó vốn là thứ mà tôi coi trọng như sinh mệnh của mình vậy! Cậu có thể hiểu được cảm giác đau khổ sống không bằng chết không?”

“Cha tôi đã đem tất cả hy vọng đặt lên người tôi, còn tôi, lại tự tay giết chết tất cả những hy vọng của ông ấy. Cậu có hiểu được cái cảm giác hổ thẹn, tội lỗi đó như thế nào không?”

“Cha tôi đi rồi, mẹ lại mắc bệnh ung thư! Tất cả mọi thứ của tôi đã bị bọn họ cướp đi hết rồi! Đó lại là nỗi tuyệt vọng như thế nào?”

“Nhưng họ thì sao? Từng người từng người bước vào những trường đại học danh tiếng, có cuộc sống cơm ngon áo đẹp. Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”

“Chắc chắn tôi sẽ giết họ!” Triệu Ngọc giang hai tay ra thừa nhận: “Không chỉ riêng họ, còn cả những người tổ chức cuộc thi chết tiệt, những tên cảnh sát chết tiệt, nếu bọn họ tích cực phối hợp và điều tra ngay từ đầu, thì công lý đã được trả cho chị từ sớm rồi! Theo tôi thấy, đáng lẽ chị nên chặt luôn cả tay của bọn họ!”

“Cậu…” Lý Đan bị lời Triệu Ngọc làm cho ngây ngẩn.

Những cảnh sát đứng bên ngoài nghe xong cũng lắc đầu chép miệng, ngơ ngác nhìn nhau. Họ chưa từng thấy cảnh sát nào mà lại tra hỏi phạm nhân theo kiểu đó.

“Nhưng…” Triệu Ngọc nói tiếp song nội dung lại hoàn toàn xoay chuyển: “Nhưng trước khi lựa chọn báo thù, tôi sẽ nghĩ tới người nhà của mình trước! Nếu tôi ngồi tù, ai sẽ thay tôi chăm sóc cho họ? Lý Đan à, tặng chị một câu của vị tiền bối nào đó: Lòng người không được để mất sự cân bằng, thù hận không thể vượt quá giới hạn. Nếu không, gieo nhân ác thì chỉ có thể thu hoạch được quả xấu, hối tiếc cũng không kịp đâu!”

Lời Triệu Ngọc có tác động rất sâu sắc tới Lý Đan, những giọt nước mắt không kìm nổi mà rơi thành dòng, cô ta xúc động tới mức không nói nên lời nữa.

Không chỉ Lý Đan mà mấy cảnh sát bên ngoài cũng cùng chung cảm nhận, lĩnh ngộ được nhiều điều. Chẳng ai ngờ rằng Triệu Ngọc lại có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy. Trong những ánh mắt hướng về Triệu Ngọc, không giấu được sự kính phục.

Thật ra, câu nói vừa rồi là do một lão làng nào đó nói với Triệu Ngọc lúc hắn còn lăn lộn trong giang hồ. Ý tứ của câu nói đó là muốn hắn hiểu rằng, ngay cả khi là một tên lưu manh côn đồ, làm việc gì cũng phải có một giới hạn, tuyệt đối không được hoành hành ngang ngược!

Năm đó cũng vì Triệu Ngọc không lĩnh ngộ được toàn bộ câu nói này nên cuối cùng bị người hãm hại, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lòng người không được mất đi sự cân bằng, thù hận cũng không được vượt quá giới hạn!

Bây giờ, khi Triệu Ngọc đã trở thành cảnh sát, câu nói này càng khiến hắn khắc cốt ghi tâm.



Khi Triệu Ngọc trở về phòng làm việc, hắn muốn hỏi thăm Lý Bối Ni xem với tội trạng của Lý Đan như vậy thì sẽ chịu hình phạt thế nào? Còn nữa, người mẹ già bệnh tật của chị ta, sẽ được sắp xếp như thế nào.

Chẳng ngờ rằng khi hắn vừa bước vào văn phòng của tổ A liền thấy ngay một cảnh tượng hỗn loạn!

Lúc đầu, Triệu Ngọc còn cho rằng các đồng nghiệp đang chuẩn bị ăn mừng vụ án chặt tay đã được phá! Chỉ đến khi hắn nhìn thấy mấy người trong bộ dạng côn đồ đang gây rối với đám cảnh sát, thì mới nhận ra có biến.

Lúc này, Lưu Trường Hổ đang cố gắng giải thích với họ điều gì đó, trên trán toàn mồ hôi nhễ nhại. Không ngờ vừa thấy Triệu Ngọc tới, lão lập tức giơ hai tay lên chỉ sang Triệu Ngọc: “Được rồi, được rồi! Nói cho các anh, người làm hư đồ của các anh, chính là… cậu ta! Các anh có chuyện gì thì cứ tìm cậu ta đi!”

Nghe vậy, mấy tên côn đồ lập tức chuyển qua vây lấy Triệu Ngọc, miệng còn không ngừng gào to mấy câu kiểu như “đền tiền”. Dáng vẻ kiêu ngạo cứ như đang muốn nuốt chửng Triệu Ngọc vậy!

Triệu Ngọc nào kém cạnh gì, hắn nhắm ngay tên cầm đầu nhuộm tóc vàng, khoá tay nó ra sau, rồi dùng sức đá vào bắp chân khiến tên tóc vàng điếng người khuỵ xuống đất!

“Ui! Ui da…” Tên tóc vàng cảm giác cánh tay như sắp gãy tới nơi, miệng không ngừng kêu đau.

“Này! Triệu Ngọc, dừng tay! Mau dừng tay!” Lưu Trường Hổ vội lên tiếng: “Đây đều là đại diện của người ở hẻm Ngọc Khê đến để đòi bồi thường mấy món đồ do cậu làm hư, không được động tay chân!”

Hẻm Ngọc Khê!?

Triệu Ngọc nhớ lại, hẻm Ngọc Khê chính là con đường mà mấy ngày trước hắn đã cưỡi lạc đà đi bắt tên cướp. Lúc đó vì bắt cướp, đúng là đã làm đổ vỡ không ít đồ của những người bán rong!

Không phải chứ?

Triệu Ngọc mở to mắt, thì ra là tới đòi nợ. Hơn nữa, còn dám tới Cục Cảnh sát để đòi nợ, những người này to gan thật!

Triệu Ngọc buông tay thả tên tóc vàng ra, mấy người khác thấy Triệu Ngọc không dễ dây vào, vội lùi ra sau một bước, không dám hống hách như lúc nãy.

Triệu Ngọc nhìn thấy Lý Bối Ni liền hỏi nhỏ: “Em gái, có chuyện gì vậy? Chuyện này không phải đã giải quyết rồi sao?”

“Không có!” Lý Bối Ni cắn môi, trả lời: “Không biết làm sao mà mấy người bán rong đó lại gom thành một đoàn đi đòi nợ, ngày nào cũng tới đồn cảnh sát kiện cáo. Bên đó bị áp lực nên đẩy họ qua chỗ chúng ta!”

Xì!

Áp lực gì chứ, rõ ràng là lười giải quyết!

Triệu Ngọc quét mắt nhìn mấy người đòi nợ đó, thấy người nào người nấy đều trông rất côn đồ, nhìn thì biết đây là thế nào rồi! Mấy tên này cơ bản không phải là những hộ kinh doanh bị hư hỏng đồ đạc, mà rõ ràng là một đám đòi nợ thuê được các hộ kinh doanh thuê tới thay họ đòi nợ từ phía Cục Cảnh sát!

Ha ha… Lá gan cũng lớn lắm, lại dám tới đòi tiền của Đội Trọng án!

“Triệu Ngọc.” Tuy Lưu Trường Hổ biết chuyện nhưng vẫn giả vờ khoanh tay đứng ngoài cuộc, nói với Triệu Ngọc: “Cậu đã làm hư đồ của người ta nên tổn thất này do cậu tự đền nhé! Nói cho cậu biết, những người này đại diện đến trước để yêu cầu bồi thường, nếu giải quyết không được thì các hộ kinh doanh khác sẽ bao vây trước cửa Cục Cảnh sát của chúng ta. Tới lúc đó, nếu để Cục trưởng biết được thì cậu tự mà đi gánh hậu quả!”

“Lão họ Lưu kia, chuyện của chúng ta lát nữa tính sau! Tôi cho ông biết, nếu bọn họ dám vây lấy toà nhà Cục Cảnh sát thì tổ trưởng tạm thời là ông cũng chịu chung số phận thôi!” Triệu Ngọc cũng tặng cho lão một câu với giọng coi thường.

Lưu Trường Hổ gảy gảy mũi, Triệu Ngọc nói không sai. Nếu chuyện nhỏ như vậy mà cũng không xong thì lão chắc chắn sẽ thảm hơn Triệu Ngọc!

“Ái chà, lãnh đạo nói rất đúng! Lãnh đạo quá anh minh!” Lúc này, tên cầm đầu tóc vàng vội vàng chìa một tờ hóa đơn ra và nói với Triệu Ngọc: “Ai làm hỏng đồ của chúng tôi thì nên để người đó đền! Nếu lợi ích của người dân chúng tôi không được bảo vệ thì các anh còn giữ gìn kỷ cương pháp luật kiểu gì nữa! Anh cảnh sát, anh xem, đây là tờ thống kê của chúng tôi, hy vọng anh có thể nhanh chóng bồi thường tổn thất này cho chúng tôi…”.

Làm sao mà Triệu Ngọc biết đọc hoá đơn, hắn hắng giọng một cái, hỏi tên cầm đầu: “Tôi hỏi anh, các anh thật sự là những hộ kinh doanh ở hẻm Ngọc Khê chứ?”

“Anh cảnh sát? Ở đây là Cục Cảnh sát, có cho mượn lá gan chúng tôi cũng không dám lừa gạt chính quyền!” Tên tóc vàng cười nói: “Tôi bán thuốc chuột! Người này bán thập tam hương(1)! Người kia bán chén dĩa! Anh cảnh sát à, mấy người chúng tôi làm ăn buôn bán nhỏ thật không dễ chút nào, mấy món đồ mà anh làm hỏng chính là cả gia tài của chúng tôi đó! Chúng tôi cũng không thừa cơ nâng giá, tiền thật sự không nhiều, anh cứ xem tờ hoá đơn trước đi…”

(1)Thập tam hương: một loại gia vị có nhiều thành phần Đông y khác nhau.

“Được được được…” Triệu Ngọc xua xua tay, cười nói: “Vậy tôi hỏi anh tiếp, đồ của các anh có phải đã bị lạc đà giẫm hỏng rồi không?”

“Đúng đó! Đúng đó!” Mấy người đồng loạt gật đầu.

“Vậy chẳng phải xong rồi sao?” Triệu Ngọc vỗ tay cái đét rồi cười nói: “Đi đi đi, mau đi bắt lạc đà đi! Nếu để muộn thì nó về tới sa mạc luôn đó!”