“Anh cảnh sát à, không ai đùa như anh cả!” Tên tóc vàng tặc lưỡi nói: “Lạc đà là gia súc, nó nghe anh điều khiển! Anh cưỡi lạc đà làm bể đồ tất nhiên là phải tìm anh đòi bồi thường rồi!”
“Đúng đó! Đúng đó!” Mấy người khác phụ hoạ.
“Này, các anh quá đáng lắm rồi đấy.” Lý Bối Ni chen ngang: “Chúng tôi cũng vì bắt cướp mà! Theo tôi thấy, tên cướp mới là đầu sỏ trong chuyện này, chi bằng, các anh đi tìm hắn mà đòi!”
Nói tới đây, Lý Bối Ni lấy tờ hóa đơn của tên tóc vàng xem thử, kinh ngạc thét lên: “Cái gì! Hơn 9 ngàn? Các anh điên à? Có mấy cái chén mà dám đòi nhiều như vậy? Các anh… các anh…”.
“Chị cảnh sát à,” Tên tóc vàng cười nói, “không chỉ có chén đĩa, mà còn có rất nhiều loại thuốc quý nữa! Hoá đơn này của chúng tôi không hề bịa đặt một chút nào! Trên đó đều ghi tên rõ ràng, bên chị có thể đối chiếu từng nhà để so sánh! Còn nữa, chúng tôi không cần biết tên cướp giật túi xách hay cái gì cả, chúng tôi chỉ biết là anh cảnh sát này đã làm hư đồ của chúng tôi, anh ta phải bồi thường lại cho chúng tôi là quá hợp lý rồi!”.
“Ha ha ha.. ha ha ha…”
Không ngờ sau khi nghe câu nói này xong, Triệu Ngọc lại ngửa đầu cười điên cuồng. Những người có mặt ở đó đều bị hắn cười cho ngớ ngẩn, không biết Triệu Ngọc cười cái gì?
Triệu Ngọc cầm tờ hoá đơn lên nhìn một lượt, sau đó cười càng dữ dội hơn, cười đến rút gân!
“Mua ha ha…” Hắn tóm lấy cổ áo của tên tóc vàng, kéo gã tới trước mặt mình: “Đây… đây chính là hoá đơn bồi thường của các anh à? Giỡn à?”
“Anh… anh cảnh sát…” Tên tóc vàng hốt hoảng nói: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Haiz!” Triệu Ngọc lắc lắc đầu, vỗ ngực nói: “Hay để anh đây dạy cho chú mày một bài! Chú xem… hoá đơn của các chú chỉ có đồ vật, không có người! Đây rõ ràng là không có giá trị!”
“Ý… ý gì?” Tên tóc vàng vò đầu.
“Nếu để anh xử vụ này,” Triệu Ngọc chỉ vào hoá đơn nói, “trên đó nhất định phải có một cái chân gãy! Ừm… chính là do lạc đà đạp gãy! Thêm nữa, lúc đang tránh con lạc đà, còn có thể bị té ngã, nhẹ thì thoát vị đĩa đệm thắt lưng, nặng thì bị liệt chi dưới!”.
“Đây chính là người, có người rồi thì tiền sẽ không còn giới hạn nữa! Hiểu chưa?”
“Nhưng mà, như vậy chẳng phải là lừa gạt sao?” Tên tóc vàng hỏi.
“Đệch! Bà nội nó, trước giờ anh thấy cảnh đòi nợ nhiều rồi, nhưng người không chuyên nghiệp như chú thì đúng là chưa thấy bao giờ!” Triệu Ngọc hướng dẫn tỉ mỉ như một tiền bối thực thụ: “Ngốc à? Mục đích của chú là đòi nợ hiểu chưa? Muốn đạt được mục đích thì bịa chuyện là điều cần thiết!”
“Đồ vật là chết, người là sống! Chỉ khi nghe nói có người xảy ra chuyện thì anh đây mới hốt hoảng! Nếu anh thật sự điều tra từng nhà một thì phải tốn bao nhiêu thời gian? Thêm nữa, nếu thật sự có người bị thoát vị đĩa đệm thì anh cũng không điều tra rõ ràng được!”
“Vậy…” Những tên có mặt ở đó đều mắt to mắt nhỏ chờ đợi.
“Chú ý, đến điểm mấu chốt rồi! Sau khi có người rồi thì chú có thể mở miệng sư tử ngoạm (hét giá trên trời) được rồi!” Triệu Ngọc chỉ vào hoá đơn: “Hoá đơn này của chú quá trẻ con rồi, theo anh thấy, ít nhất phải 500 ngàn hay 1 triệu mới được!”
“Hả?” Tên tóc vàng bị sốc: “Như vậy… cũng quá ảo rồi?”
“Nghe tiếp đây này!” Triệu Ngọc tiếp tục bài giảng của mình: “Anh mà nhìn thấy cái giá này, chắc chắn sẽ giật nảy cả mình, có phải không? Có phải không? Sau đó, anh sẽ luống cuống mà mặc cả với các chú! Sau đó, chú mày được nước đẩy thuyền, giảm từng ít từng ít một cho tới mức 10 ngàn. Khi mà anh thấy chỉ cần trả 10 ngàn là chắc chắn đã cảm thấy vớ bẫm rồi, làm sao không ngoan ngoãn nộp tiền cho chú mày chứ? Đây chẳng phải là một chiêu trong mua bán sao!”
“Ồ… ồ…” Tên tóc vàng xâu chuỗi lời dạy bảo của Triệu Ngọc xong mới phát hiện mình còn quá nhiều thiếu sót trong việc đi đòi nợ.
Triệu Ngọc thầm nghĩ, ông nội mày đây trước đây đã từng đi đòi nợ người ta 1800 lần, cũng sắp trở thành ông tổ của nghề rồi! Hôm nay có người còn dám múa rìu qua mắt thợ.
“Chú em này, thấy chú thành tâm học nghề, anh lại chỉ cho chú thêm một chiêu!” Triệu Ngọc nói rất chân thành: “Cục Cảnh sát bên này không giống với các đơn vị khác. Nếu các chú cầm cờ, giăng biểu ngữ để biểu tình, trại tạm giam bên này của bọn anh sẵn sàng đón nhận các chú!”
“Vậy… vậy phải làm sao?” Tên tóc vàng ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc.
“Hai cách. Một là dùng dư luận để đè chết người!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Tìm một phóng viên giúp đỡ, giả danh cũng được, một tay cầm đại cái máy ảnh, một tay cầm lấy micro. Đến gây sự kiểu đó thì bọn anh sẽ không dám tuỳ tiện bắt các chú!”
“Ơ, vậy, còn cách hai?” Tên tóc vàng tiếp tục xin chỉ dạy.
“Cách thứ hai gọi là bắt giặc cần bắt kẻ cầm đầu!” Triệu Ngọc cười đen tối: “Anh có thể cho chú địa chỉ nhà của Cục trưởng Cục Cảnh sát, sau đó, các chú để người bị thoát vị đĩa đệm kia lên cáng cứu thương đưa đến nhà của ông ấy, bảo đảm sẽ nhận được tiền ngay trong ngày!”
“Ồ… ồ…” Tên tóc vàng hoàn toàn bái phục, những người khác cũng lũ lượt gật đầu.
Nhưng mà, các cảnh sát đang ngồi đó đều ngây ngẩn, mấy chiêu âm hiểm này của Triệu Ngọc thật sự quá ác! Nếu có người thật sự dùng cách này để đòi tiền thì bọn họ thật đúng là ăn đủ.
“Triệu Ngọc!” Lưu Trường Hổ tức tối: “Cậu nói năng kiểu gì vậy? Sao cậu có thể… có thể dạy bọn họ… Còn Cục trưởng…”.
“Được rồi, anh! Cảm ơn anh!” Lúc này, tên tóc vàng nói với Triệu Ngọc kèm theo biểu cảm rất phức tạp khó tả: “Thấy anh tử tế như vậy, em cũng nói thật với anh vậy, mấy hoá đơn này thật sự có khai khống lên. Như vầy đi, tụi em chịu thiệt một chút, anh trả hai ngàn thì chúng ta xí xoá! Như vậy, tụi em cũng dễ ăn nói với các hộ kinh doanh, anh cũng không phải đền bù nhiều như vậy… Anh xem…”
Thấy tên tóc vàng thò tay ra trước mặt mình, sắc mặt Triệu Ngọc đột ngột trở nên u ám, dọa cho tên tóc vàng không dám nói hết.
“Này chú em, anh thấy chú cốt cách thanh kỳ, nên mới tận tình chỉ bảo!” Triệu Ngọc lãnh đạm nói: “Chú cần phải… suy nghĩ cho kỹ đấy! Chuyện này, chú thật sự muốn làm như vậy?”
“Em… em…” Tên tóc vàng đá chân mày, dường như đang cân nhắc sức nặng của lời Triệu Ngọc.
Không ngờ đang nói tới đây thì bên ngoài lại có một nhóm người tới!
“Triệu Ngọc, cảnh sát Triệu, cảnh sát Triệu…” Một phụ nữ có giọng Hồng Kông đứng ngoài cửa gọi với vào: “Cho hỏi, ai là cảnh sát Triệu?”
Mọi người quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ mặc chiếc áo lông thú màu xanh nhạt đang bước vào, đằng sau cô ta còn có mấy người đàn ông mặc đồ tây màu đen.
Người phụ nữ có dáng người rất cao, trang điểm trẻ trung, xinh đẹp, như những ngôi sao nổi tiếng. Lúc đám đông ngẩng đầu lên, tất cả ánh mắt đều bị cô ta thu hút.
Có điều, đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Lưu Trường Hổ lại không vui vẻ gì, lão lập tức cất cao giọng, hỏi: “Chuyện gì vậy chứ? Đây là Đội Trọng án, sao loại người nào cũng vào được vậy?”
“Là tôi, là tôi!” Lúc này Trương Cảnh Phong mới vội vàng xuất hiện, bước nhanh tới trước mặt mọi người, chỉ vào người phụ nữ có dáng người cao ráo đó và nói: “Là tôi đưa họ vào đây. Đây là cô Thiệu Gia Dĩnh! Người ta đích thân tới cảm ơn chúng ta. Này…” Anh ta chỉ tay về phía Triệu Ngọc ra hiệu cho người phụ nữ: “Vị này là cảnh sát Triệu Ngọc mà cô muốn tìm!”
“Ồ…” Thiệu Gia Dĩnh nhanh chóng bước tới trước mặt Triệu Ngọc, cảm động nắm lấy tay hắn, nói lời cảm ơn: “Cảnh sát Triệu, thật sự rất cảm ơn anh! Cảm ơn anh nhiều! Nếu không có anh, tay của tôi…”.
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm mà!”
Bàn tay của người phụ nữ nhẵn mịn, thon thả, khiến Triệu Ngọc thấy rất thoải mái, thế là cứ nắm mãi không chịu buông.
“À, đúng rồi! Để thể hiện lòng cảm ơn của tôi…” Thiệu Gia Dĩnh gật đầu với người phía sau, một người đàn ông mặc đồ tây lập tức lấy cái túi ra để trước mặt Triệu Ngọc.
“Cảnh sát Triệu! Đây là một trăm ngàn!” Thiệu Gia Dĩnh thành khẩn: “Đây là tấm lòng của tôi, hôm nay dù thế nào anh cũng phải… nhận lấy!”