Đột nhiên nhìn thấy một túi tiền lớn như vậy ngay trước mắt, cả văn phòng đều im bặt. Mấy tên côn đồ tới để đòi nợ trước đó đứng bên cạnh càng mắt tròn mắt dẹt nuốt ực nước bọt.
“Cảnh sát Triệu, đại ân của anh có nói cảm ơn thế nào cũng không đủ.” Thiệu Gia Dĩnh nói rất chân thành: “Nhưng mà, tay của tôi là do anh liều mình mà giữ được! Nếu không có anh, tôi thật sự không thể tưởng tượng mình bây giờ sẽ ra sao! Số tiền một trăm ngàn này thật sự cũng chẳng là gì, nếu anh không nhận lấy thành ý của tôi, tôi sẽ rất buồn! Cho nên, xin anh hãy nhận lấy!”
“Khụ khụ…” Triệu Ngọc không nói gì, ngược lại Lưu Trường Hổ đứng bên cạnh ho mấy tiếng kỳ lạ, rồi bước lên trước mấy bước, nói với Thiệu Gia Dĩnh: “Cô này, cô làm như vậy là không ổn lắm! Đội cảnh sát của chúng tôi có kỷ luật riêng, nếu Triệu Ngọc nhận tiền của cô thì đó là vi phạm kỷ luật!”
“Xuỳ!” Nghe Lưu Trường Hổ nói, Triệu Ngọc tức khắc lên tiếng, sau đó nghiến răng nói một câu: “Cái đồ ăn cơm nhà thổi tù và hàng tổng, thích xía vô chuyện người khác!”
“Cậu!”
Lưu trường Hổ đang muốn trừng mắt nhìn Triệu Ngọc không ngờ hắn cũng tiến lên trước một bước, cố ý hất vai đẩy lão sang một bên. “Tiền cũng không phải tặng cho ông, ông thèm à?”
“Cậu!” Lưu Trường Hổ xanh mặt.
“Cô Thiệu này, ha ha ha…” Triệu Ngọc tươi cười đầy mặt, kéo cánh tay ngọc ngà của Thiệu Gia Dĩnh lên và nói: “Đội phó của chúng tôi nói cũng rất đúng đó! Đội cảnh sát thật sự có kỷ luật riêng, nếu hôm nay tôi nhận tấm lòng của cô thì hôm khác tôi sẽ phải chịu kỷ luật ngay! Cô thấy…”.
“Hả? Vậy phải làm sao?” Gương mặt của Thiệu Gia Dĩnh đầy vẻ sốt ruột: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết! Cảnh sát Triệu, tôi thật sự thành tâm thành ý muốn cảm ơn anh, thật sự muốn anh nhận lấy!”
“Như vầy đi!” Triệu Ngọc chỉ chờ câu nói này, lập tức giả vờ nghiêm túc nói: “Cô Thiệu đã chân thành như vậy, nếu tôi không nhận coi như phụ ý tốt của cô rồi, đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Thiệu Gia Dĩnh gật đầu lia lịa: “Nhất định phải nhận, nhất định phải nhận!”
“Nếu đã như vậy, ha ha ha…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng thả tay người đẹp ra, lấy một tờ giấy lên nói: “Chỉ cần cô viết xác nhận tự nguyện quyên tặng vào đây, số tiền này tôi có thể nhận một cách danh chính ngôn thuận! Phía cảnh sát cũng sẽ không xử phạt tôi!”
Soạt…
Cả căn phòng một phen náo động. Cách làm của Triệu Ngọc thật sự không nằm trong dự đoán của mọi người, tuy rằng nếu viết một tờ giấy xác nhận thì Triệu Ngọc không bị kỷ luật, nhưng đã là một nhân viên cảnh sát chính trực, cách làm này lại cực kỳ ảnh hưởng đến danh tiếng.
“Triệu Ngọc, cậu!” Lưu Trường Hổ trợn tròn mắt, quát lớn: “Số tiền này cậu cũng dám nhận? Như vậy chẳng phải là làm xấu mặt Cục Cảnh sát, làm các cảnh sát mất mặt sao?”
“Ngài cảnh sát,” Không chờ Triệu Ngọc lên tiếng, Thiệu Gia Dĩnh cũng không vui, “tôi cũng không phải tới để làm xấu mặt các anh, tôi chỉ muốn thể hiện lòng cảm kích với cảnh sát Triệu thôi! Số tiền này chỉ đơn giản là tấm lòng của tôi! Ở Úc chuyện này rất bình thường!”.
“Ngài cảnh sát này…” Cô quay qua nói với Lưu Trường Hổ: “Ông thấy thế này được không, đợi tôi xử lý xong chuyện của cha tôi, tôi sẽ lại tặng cho Cục Cảnh sát một lá cờ thi đua, được chứ?”
Nói xong, Thiệu Gia Dĩnh viết sột soạt lên tờ giấy xác nhận “Quyên tặng một trăm ngàn cho Triệu Ngọc”. Có tờ giấy này rồi, Triệu Ngọc có thể danh chính ngôn thuận mà nhận lấy khoản tiền này.
“Lão Lưu à!” Triệu Ngọc cảm thấy rất sung sướng mà tặc lưỡi, nhân cơ hội giậu đổ bìm leo với Lưu Trường Hổ: “Không phải tôi nói gì ông, sao ông còn bô bô đi đòi người ta cờ thi đua chứ? Có mất mặt không? Ông làm như vậy, không phải đã làm cảnh sát chúng ta muối mặt sao! Cái mặt già của ông để ở đâu rồi?”
“Cậu!? Triệu Ngọc! Cái tên mặt dày!” Lưu Trường Hổ giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, toàn thân phát sốt. Ngoài ba chữ “tên mặt dày”, lão cũng không thể chửi thêm câu nào có giá hơn.
Triệu Ngọc cũng chẳng ngó ngàng gì lão nữa, mà là quay sang nhận lấy tờ cam kết quyên tặng và túi tiền của Thiệu Gia Dĩnh, sau đó tiếp tục nắm tay cảm ơn người đẹp.
Thiệu Gia Dĩnh nhờ trợ lý đưa cho Triệu Ngọc một tấm danh thiếp, nói sau này nếu có chuyện cần giúp đỡ thì cứ tới tìm cô ấy, nhất định nghĩa bất dung từ(1).
(1)Nghĩa bất dung từ: việc nghĩa không cho phép từ chối.
Triệu Ngọc cảm ơn thêm ba lần nữa Thiệu Gia Dĩnh mới đưa người của mình rời khỏi văn phòng.
Sau khi người đi rồi, Triệu Ngọc tính nói mấy câu sỉ nhục Lưu Trường Hổ, không ngờ tên tóc vàng lại chen ngang trước.
“Anh cảnh sát à, anh xem xem, bây giờ anh có nhiều tiền như vậy, vậy anh xem… tiền của tụi em…” Nói xong, tên đó lại chìa tay ra trước mặt Triệu Ngọc.
Nghe câu này, gương mặt hớn hở của Triệu Ngọc bỗng sầm lại, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta rùng mình.
“Vâng!” Tên tóc vàng xác nhận: “Em nghĩ xong rồi!”
“Chú thật sự muốn lấy tiền của anh!?”
“Đúng vậy!” Tóc vàng gật đầu.
“Hừ!”
Ánh mắt Triệu Ngọc loé lên một tia giá lạnh, chậm rãi nói: “Nhớ kỹ, đường là do chú tự chọn, chọn xong rồi không được hối hận!”
“Dạ… vâng…” Tên tóc vàng bị Triệu Ngọc hỏi mà trong lòng cảm thấy hoang mang, vâng dạ cả buổi rồi mơ hồ gật đầu.
“Nè!” Triệu Ngọc cầm một xấp tiền giấy lên, đập bộp xuống trước mặt người này: “Vừa đúng mười ngàn, không cần trả lại nữa!”
Cái gì!?
Quào…
Cả văn phòng lại một phen xôn xao, các cảnh sát đều ngớ ra, ai cũng không hiểu rốt cuộc Triệu Ngọc đang định làm gì? Rõ ràng đã nói là hai ngàn, sao hắn lại móc ra mười ngàn, có ngốc không chứ?
Thậm chí ngay cả kẻ đang tức điên lên như Lưu Trường Hổ cũng phải kiềm chế lại để xem tiếp tình hình sau đó.
“Đại ca, đừng đừng đừng…” Hình như tên tóc vàng đã nhận ra điều gì đó, vội vàng xua tay: “Đã nói rồi, hai ngàn là hai ngàn, thằng em không dám lấy nhiều!”
“Cái sh*t!” Triệu Ngọc đập tay lên bàn khiến tên tóc vàng giật mình run rẩy: “Bà mẹ nó! Coi ông đây không ra gì phải không? Bảo chú cầm mười ngàn là mười ngàn. Anh đã nói ra còn có thể nuốt lời sao?”
“Vậy… em sẽ… em sẽ…” Tên tóc vàng không cách nào tin nổi tất cả chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ trong vài giây rồi mới giơ tay lên nhận lấy xấp tiền đó.
“Mua ha ha…” Triệu Ngọc ngửa đầu cười to, dọa tên tóc vàng sợ tới mức rụt tay lại.
“Này chú em!” Triệu Ngọc tóm ngay lấy cổ áo tên tóc vàng, nói với vẻ nghiêm trọng: “Mười ngàn này chú có thể lấy đi, nhưng theo quy tắc giang hồ, chú hiểu chứ?”
“Cái gì! Quy tắc gì!” Tên tóc vàng sợ hãi, dù thế nào gã cũng không ngờ rằng, một viên cảnh sát nhân dân lại nói chuyện quy tắc giang hồ với gã.
“Miệng đỏ, dao trắng, ngón tay vàng!” Triệu Ngọc nói: “Quy tắc giang hồ, chú đến tìm anh lấy tiền, thì phải đi theo con đường của anh đặt ra. Hôm nay, anh sẽ giúp chú chọn cái nhẹ nhất, chú thấy thế nào!?”