Cuồng Thám

Chương 53: Chương 53GIẾT NGƯỜI PHẢI GIẾT RÕ LÍ DO, ĐÁNH NGƯỜI ĐÁNH CHO CHỊU PHỤC





Nghe mấy lời giang hồ đen tối của Triệu Ngọc, không chỉ đám côn đồ mà ngay cả các cảnh sát cũng bất ngờ đến nghẹn lời.

“Đại ca… em…” Sắc mặt tên tóc vàng đã đổi sang màu cà héo: “Em không biết, anh… anh có ý gì vậy?”

“Bà nội nó!” Triệu Ngọc tức giận: “Còn ra ngoài lăn lộn nữa! Mấy câu này đều chưa từng nghe à? Tới đứa trẻ con mà chú cũng không bằng nữa. Nghe rõ đây, miệng đỏ là tát bạt tai, sau khi tát xong sẽ đưa tờ tiền đỏ; dao trắng, là lấy con dao kéo một đường trên người chú, kéo xong sẽ đưa bạc trắng; ngón tay vàng…”.

“Em hiểu rồi!” Lý Bối Ni đứng bên cạnh hấp tấp chen ngang: “Ngón tay vàng chính là chặt đầu ngón tay, chặt xong sẽ được thỏi vàng!”

“Chính xác!” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên khen Lý Bối Ni, rồi quay lại nói với tóc vàng: “Ở đây là Cục Cảnh sát, không nên nhìn thấy máu! Cho nên, anh chọn cho chú cái đầu tiên – miệng đỏ! Chú đòi anh hai ngàn, anh đưa chú mười ngàn, lố bốn lần, cho nên chú phải chịu của anh bốn bạt tai, vừa hay mỗi bên hai cái! Có điều! Lực tay của anh hơi mạnh, sợ hôm nay chú không qua nổi, cho nên anh giảm giá cho chú, chỉ lấy hai cái, tiền đều là của chú!”

“Hả!?”

Tên tóc vàng bàng hoàng cả người, gã có chết cũng không ngờ tên cảnh sát trước mắt mình lại là một tay giang hồ lão luyện như vậy.

“Đại ca à! Em chỉ lấy hai ngàn của em có được không?” Tên tóc vàng cầu xin: “Hay là một ngàn cũng được!”

“Chú tuổi con chó à?” Triệu Ngọc lại đập bàn: “Anh đã cho chú cơ hội, chú cũng gật đầu rồi! Sun vòi nhanh như vậy, truyền ra ngoài rồi chú còn định lăn lộn thế nào hả? Chú em à, người trong giang hồ đều cần giữ mặt mũi! Tiền để ở đây, hôm nay chú nhất định phải lấy!”

“Em… em…” Khuôn mặt tên tóc vàng đầy vẻ ngỡ ngàng, tâm lý thì đang trên bờ vực sụp đổ.

“Này…” Đúng lúc này, mấy người đi cùng với tên tóc vàng thúc giục: “Mày ngu hả? Chỉ là hai cái bạt tai, mười ngàn đó! Đáng giá!”

“Nhẫn nhịn một cái, chớp mắt là xong rồi!”

“Đúng đó, chỉ là hai bạt tai thôi mà, cũng không phải muốn lấy mạng của mày! Một ngày cha mày cũng tát đâu cả trăm cái mà! Mày nhất định phải nhịn!”

“Tao… tao…” Tên tóc vàng ngẩng đầu lên nhìn đám bạn của mình, bực bội quát: “Bà mẹ tụi mày, tụi mày không nhìn ra à? Hôm nay chúng ta đụng phải thú dữ rồi, tụi mày ai muốn thì lên đi!”

Nói xong, tên tóc vàng chắp tay lại hướng về phía Triệu Ngọc: “Đại ca, thằng em xin được nhận tội. Em không cần tiền nữa! Em sai rồi! Em sai rồi! Cáo từ!”

Nói rồi, tên đó cất bước định đi thẳng ra ngoài.

Không ngờ Triệu Ngọc trợn mắt, cả người hoàn toàn bùng nổ. Hắn kéo tên tóc vàng lại, dùng sức đè xuống khiến tên đó ngã mạnh xuống đất!

Tiếp theo đó, cảnh khiến người ta rợn tóc gáy đã bắt đầu!

Đầu tiên, Triệu Ngọc đạp một cước lên mặt tên tóc vàng, đầu của tên đó đập xuống đất cái bộp. Ngay sau đó, hắn nhấc tên tóc vàng lên rất nhẹ nhàng, như xách một con gà con, rồi cho liền hai bạt tai rất kêu!

Hai bạt tai này thật sự rất mạnh, khiến cả mặt tên tóc vàng đẫm máu, răng cũng lung lay. Đặc biệt là cái tát sau, khiến hắn xoay liền ba vòng rồi cắm đầu xuống đất.

Mấy tên đi cùng tên tóc vàng đứng bên cạnh đều ngây người đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt sợ hãi, cả người run rẩy, ngay cả dũng khí để chạy ra ngăn cản cũng không có.

“Đàn anh! Đàn anh! Mau dừng tay! Mau dừng tay!” Lý Bối Ni thật sự sợ hãi, vội vã gào to, kéo Triệu Ngọc lại. Phải biết rằng, đây là văn phòng của Cục Cảnh sát, ở đâu cũng có camera, nếu đánh người ở đây thì hậu quả phải nghiêm trọng cỡ nào?

Trương Cảnh Phong từng nếm thử bản lĩnh của Triệu Ngọc, cho nên vội kéo Lý Bối Ni lại, không để cô ngăn cản.

Sau khi đã vả xong, tên tóc vàng miệng méo mắt mờ nằm lăn xuống đất trông rất thê thảm, chỉ còn lại chút sức lực nhúc nhích qua lại. Triệu Ngọc tiếp tục chửi mà vẻ mặt không thay đổi, tim đập vẫn rất bình thường: “Mẹ kiếp, không có tí tẹo bản lĩnh gì, mà còn dám ra ngoài làm du côn, hôm nay ông đây cho chú mở rộng tầm mắt, không sau này vì không biết quy tắc mà bị người khác đánh chết cũng không biết lí do!”

Nói xong, Triệu Ngọc vứt xấp tiền lên mặt tên tóc vàng! Do dùng lực quá mạnh nên mấy tờ tiền bay tứ tung!



“Ông đây nói là giữ lời, đã tát chú thì cũng sẽ đưa tiền cho chú!” Triệu Ngọc quát vào mặt mấy người khác: “Phòng Khiếu nại của Cục Cảnh sát ở tầng ba, phòng làm việc của Cục trưởng ở tầng sáu, nếu muốn kiện cáo thì bây giờ có thể đi! Nếu không đi, thì mau chóng cầm tiền rồi cút!!”

Mấy tên du côn nhìn nhau đầy sợ hãi, không dám nhúc nhích.

Thấy dáng vẻ tàn bạo của Triệu Ngọc lúc đánh người, Lưu Trường Hổ đứng bên cạnh cũng hoảng hồn. Vốn dĩ, lão muốn lợi dụng cơ hội này để báo cáo Triệu Ngọc với cấp trên. Nhưng tích lũy sức lực cả một lúc lâu rồi mà lão vẫn chẳng đứng dậy nổi.

“Đại ca! Đại ca! Chúng em sai rồi!” Cuối cùng cũng có một tên du côn cắc ké nào đó lấy đủ dũng khí lên tiếng: “Tụi em đều thấy rất rõ là thằng này tự té, không có liên quan gì tới anh! Tụi em cút, cút liền bây giờ!”

Nói xong, mấy người họ nhặt tiền lên rồi vội vã đỡ lấy tên tóc vàng chuồn mất, trên đất vẫn còn sót lại mấy tờ tiền chưa lấy hết.

“Bà mẹ nó!”

Triệu Ngọc tức giận chửi một câu, sau đó vặn lưng một cái. Lúc vặn lưng tiếng xương cốt kêu răng rắc khiến người ta không khỏi hoảng sợ.

Trong giờ khắc này, các cảnh sát trong văn phòng cũng đang bị sốc. Vốn dĩ họ cho rằng Triệu Ngọc cùng lắm chỉ là tên côn đồ ất ơ mà thôi, bây giờ nhìn lại thì đột nhiên đã biến thành một gã ma vương. Rất nhiều người còn đang mừng thầm vì không đụng chạm gì tới hắn.

Triệu Ngọc lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh và đã thấy sự sợ hãi trong những ánh mắt đó. Có câu giết người phải giết rõ lí do, đánh người phải đánh cho chịu phục, lần này hắn ra tay không phải để thị uy trước mắt mọi người, mà là để bọn họ sau này bớt đối đầu với hắn.

Có điều, nghĩ đến đối đầu, Triệu Ngọc liếc nhìn ngay Lưu Trường Hổ.

Biểu cảm của Lưu trường Hổ lúc này cũng không phải là khó coi ở mức bình thường. Thấy Triệu Ngọc đang trừng mắt nhìn mình, thậm chí lão còn không dám đưa mắt nhìn lại Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cười ha hả, bước tới chỗ Lưu Trường Hổ, lấy một tấm hình trong túi áo đưa lên trước mắt lão. Thì ra Triệu Ngọc đã đem rửa tấm hình chụp cảnh bắt Lý Đan tại nghĩa trang.

“Lão họ Lưu, món nợ khác của tôi đã xử xong rồi, chỉ còn mỗi ông thôi!” Hắn đưa tấm hình ra: “Nè, nhìn thấy chưa, tài liệu vụ án chặt tay do tôi tìm ra, hung thủ cũng là do ông đây bắt được! Dám chơi dám chịu, mau tới Phòng Tài vụ nộp 1800 đồng đi! Ha ha ha…”.

Triệu Ngọc càng nói càng sung sướng, lại còn bắt chước dáng vẻ vênh váo của Lưu Trường Hổ lúc trước: “Triệu Ngọc, biết điều thì nhận sai với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cậu không thể nào ngẩng đầu nổi tại Cục Cảnh sát này! Mua ha ha… Họ Lưu kia, sao ông còn chưa ngẩng đầu lên?”

Nghe lời sỉ vả của Triệu Ngọc, Lưu Trường Hổ tức sắp điên rồi, nhưng đích thực là bản thân lão đã cá cược với người ta, bây giờ thua rồi không còn cách nào lật lọng.

Cuối cùng, lão chỉ có thể giậm chân mấy cái thật mạnh, sau đó hậm hực chạy ra khỏi văn phòng.

“Mua ha ha…” Triệu Ngọc giơ ngón tay giữa lên sau lưng Lưu Trường Hổ, rồi quay người lại nói với đám người trong phòng: “Mọi người đều nghe rồi đó, tối nay tôi đãi tiệc ở nhà hàng Hồng Long, tất cả đồng nghiệp tổ A đều phải tới! Nếu ai không tới thì xem như coi tôi không ra gì, sau này gặp phải tôi thì liệu mà cúi đầu đi qua!!!”

— QUẢNG CÁO —