Trong văn phòng tổ A, Triệu Ngọc dán tấm hình chụp chung của hắn và Lý Đan lên bảng lớn. Tấm hình đã dán lên chứng tỏ vụ án đã kết thúc viên mãn.
Nhìn tấm bảng dán đầy thông tin vụ án, trong lòng Triệu Ngọc cảm giác rất có thành tựu.
Suốt cả quá trình điều tra vụ án chặt tay, từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc, hắn chưa bao giờ ngừng cố gắng. Tuy có sự giúp đỡ của hệ thống Kỳ Ngộ, nhưng sự kiên trì của bản thân cũng có tác dụng quan trọng. Ngẫm lại những ngọt bùi cay đắng trong suốt quá trình điều tra án khiến Triệu Ngọc dần cảm thấy nghiện.
Giờ này phút này, không biết Triệu Ngọc nghĩ tới điều gì, cứ nhìn về hướng tấm bảng trắng như mất hồn, thậm chí Lý Bối Ni đặt xấp tiền mà cô nhặt lại xuống trước mắt thì hắn cũng chẳng phát hiện.
“Đàn anh, anh vẫn đang cảm nhận lại hương vị thành công à?” Lý Bối Ni cầm xấp tiền mấy trăm đồng, cười nói: “Thật ra lúc mới bắt đầu em cũng không trông chờ gì ở anh! Đây đúng là kỳ tích đó!”
Không ngờ sau khi Lý Bối Ni nói xong, Triệu Ngọc vẫn không phản ứng gì, ánh mắt của hắn vẫn dính vào chỗ nào đó của tấm bảng, như đang suy nghĩ điều gì.
“Này, nghĩ gì vậy?” Lý Bối Ni thấy Triệu Ngọc nhập tâm như vậy, không tránh khỏi có chút tò mò.
“Bối Ni à!” Trương Cảnh Phong nhìn trái nhìn phải, nói với Lý Bối Ni: “Tôi thấy, chú Triệu tập trung điều tra án quá nên tẩu hỏa nhập ma rồi. Nào, chúng ta cùng bàn chuyện chính trước đi. Tôi nghe nói báo cáo kết quả của vụ án chặt tay là do cô viết đúng không? Tới lúc đó cô đừng quên viết tôi có tác dụng quan trọng thế nào đó, nếu không có tôi…”.
“Hả!?”
Không ngờ Trương Cảnh Phong vẫn chưa nói hết thì Triệu Ngọc đã hét lên một tiếng, khiến cho không chỉ Trương Cảnh Phong mà cả Lý Bối Ni cũng giật mình. Thậm chí các cảnh sát khác cũng bị hoảng một phen.
“Sao vậy đàn anh?” Lý Bối Ni nhíu mày.
“Bà… bà nội nó!” Triệu Ngọc chỉ vào chỗ nào đó trên bảng, kích động nói: “Điểm… cách biệt về điểm! Cách biệt về điểm nha! Sao tôi không nghĩ ra điểm này chứ?”
“Cái gì? Cách biệt gì? Thật sự bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?” Lý Bối Ni nhìn lên bảng nhưng không phát hiện điều gì.
“Em, em còn nhớ người đang mang bầu mà xếp thứ 10 đã nói gì chứ?” Triệu Ngọc giang hai tay ra, phấn khích nói: “Cô ấy nói, bởi vì ban giám khảo cuộc thi piano rất chuyên nghiệp, cho nên điểm trong vòng chung kết của các tuyển thủ cách nhau tương đối lớn, thậm chí có người còn cao hơn ba bốn trăm điểm?”
“Có bầu ư? Ba bốn trăm điểm?” Lý Bối Ni ngờ ngợ cả buổi mới nghĩ ra, thì ra Triệu Ngọc vẫn đang nói tới cuộc thi piano năm đó.
“Em xem!” Triệu Ngọc chỉ vào chỗ nào đó trên bảng trắng: “Xếp thứ 6 Cao Điềm, đạt 1020 điểm, xếp thứ 7 chỉ 700 điểm, như vậy chứng tỏ điều gì?”
Thấy Triệu Ngọc kích động như vậy, các cảnh sát khác của tổ A ai nấy cũng tò mò chạy tới.
“Nói lên điều gì?” Lý Bối Ni đặt ngón tay lên môi, dù có cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không bắt kịp tiết tấu của Triệu Ngọc.
“Nó chứng minh tuyển thủ phía sau số 6 chỉ là thứ rác rưởi, cơ bản là chẳng có sức cạnh tranh, không đáng để Lý Đan đi báo thù bọn họ!” Triệu Ngọc lấy ngón tay chỉ vào tài liệu nói: “Đối tượng báo thù của Lý Đan chỉ có thể từ số 6 Cao Điềm trở lên! Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ, Lạc Mỹ Na, rồi tới Thiệu Lộ Lộ. Từ số 6 tới số 3, chỉ có bốn người này mới là mục tiêu báo thù của Lý Đan! Này, mọi người xem tiếp…”.
Triệu Ngọc lại chỉ tiếp lên tư liệu: “Lư Đào xếp thứ 1 đạt hơn 1900 điểm, thành tích vượt trội như vậy thật xứng đáng với danh hiệu quán quân, chẳng cần phải đi hãm hại Lý Đan làm gì! Còn xếp thứ 2 là Lý Tân Hoa đạt hơn 1600 điểm, tuy không thể bám sát quán quân nhưng cũng vượt xa người xếp số 3! Cho nên Lý Tân Hoa cũng không cần thiết phải gây khó dễ cho Lý Đan, dù có thua Lý Đan thì cô ấy cũng nắm chắc hạng 3!”
“Ý anh là…” Lý Bối Ni muốn nói gì đó nhưng không chắc chắn.
“Còn Thiệu Lộ Lộ? Chỉ có 1400 điểm.” Triệu Ngọc hăng hái nói: “Cho nên, các tuyển thủ từ hạng 3 tới hạng 6 có số điểm không chênh lệch nhiều, bọn họ càng có lý do trở thành hung thủ hãm hại Lý Đan! Chỉ có bốn người này có lợi khi Lý Đan rút lui!”
“Còn nữa, trong tài liệu báo thù mà Lý Đan chuẩn bị, cũng chỉ có bốn người này mà thôi. Điều đó cho thấy Lý Đan đã sớm biết rõ người đặt lưỡi dao hại chị ta cũng chính là một trong số bốn người họ!”
“Đàn anh,” Lý Bối Ni ngờ vực, “không phải là anh muốn…”.
“Đúng vậy, hơn nữa, anh đã tìm ra rồi!” Triệu Ngọc hớn hở vặn vặn tay, lập tức lục ra trong túi quần tấm danh thiếp mà Thiệu Gia Dĩnh đưa cho hắn.
“Này em gái,” Hắn vội nói với Lý Bối Ni, “Em giúp anh đặt một phòng hạng sang ở nhà hàng Hồng Long rồi gửi tin nhắn cho các anh chị em trong tổ A, tối nay 6 giờ gặp ở nhà hàng! Bây giờ anh phải đi gấp, nếu không sẽ không đuổi kịp cô ta!”
“Đàn anh, “Lý Bối Ni nghi ngờ, “Anh…”.
“Vụ án vẫn chưa hoàn toàn kết thúc!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Cho dù là anh hay Lý Đan, đều có một tâm nguyện chưa được thực hiện!”
Triệu Ngọc nói xong quay người rời khỏi văn phòng, để lại các đồng nghiệp với gương mặt ngơ ngác.
“Tôi cảm thấy,” Trương Cảnh Phong nuốt ngụm nước bọt, nói, “chú Triệu nói chuyện càng ngày càng giống Sherlock Holmes rồi!”.
…
Nửa tiếng sau, tại một quán cà phê nào đó gần Cục Cảnh sát, Thiệu Gia Dĩnh khoác trên mình chiếc áo lông thú sang trọng bước vào cửa. Có thể là do vụ án chặt tay đã tạo thành bóng ma cho nên cô ta không hề rời bước khỏi mấy vệ sĩ áo đen.
Dẫn nhiều người đến quán cà phê như vậy, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của không ít người.
Triệu Ngọc đã ngồi chờ gần cửa sổ từ lâu, thấy Thiệu Gia Dĩnh vội vàng giơ tay ra hiệu.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Hơi thở của Thiệu Gia Dĩnh có hơi hổn hển, cô ta ngồi xuống đối diện Triệu Ngọc: “Tôi không ngờ là anh lại gọi cho tôi nhanh như vậy! Không biết việc gấp mà anh nói là gì vậy, cảnh sát Triệu?”
Triệu Ngọc trầm mặc nhìn người áo đen bên cạnh Thiệu Gia Dĩnh, cố ý ho nhẹ mấy tiếng.
Thiệu Gia Dĩnh vốn cũng là người lão luyện trên thương trường, rất biết nhìn sắc mặt người khác, cô ta hiểu Triệu Ngọc muốn nói chuyện riêng với cô ta, nhưng thấy Triệu Ngọc cứ làm bộ mặt nặng nề như vậy, cô ta không kiềm chế được mà nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Triệu Ngọc hơi điều chỉnh lại tư thế, rồi mở một bức ảnh trong chiếc điện thoại của mình và đưa cho Thiệu Gia Dĩnh. Tấm hình đó hiện rõ danh sách kết quả chung kết cuộc thi piano năm đó.
Nhìn thấy bảng danh sách này, Thiệu Gia Dĩnh càng thêm nghi ngờ, sau đó vẫy tay cho bảo vệ tránh xa.
“Cảnh sát Triệu,” Thiệu Gia Dĩnh cười, “Anh… có ý gì?”.
“Cô Thiệu, cô thấy rõ rồi đó!” Triệu Ngọc đọc nội dung trên bức ảnh: “Cao Điềm 1020 điểm, Viên Lỵ Lỵ 1058 điểm, Lạc Mỹ Na 1336 điểm, Thiệu Lộ Lộ 1426 điểm…”.
“Cảnh sát Triệu!” Thiệu Gia Dĩnh gượng gạo ngắt lời Triệu Ngọc, đồng thời trả điện thoại lại cho hắn: “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Đọc mấy thứ này cho tôi làm gì?”
“Tuy không biết thành tích vòng sơ khảo của các cô thế nào,” Triệu Ngọc điềm tĩnh nói, “nhưng, mẹ của Lý Đan từng nói, thành tích vòng sơ khảo của Lý Đan là xếp hạng 3, hơn nữa còn cách không xa hai hạng đầu! Lúc thi chung kết Lý Đan rút lui, như vậy… chỉ bốn người các cô mới là người được lợi!”.
“Cảnh sát Triệu… anh cũng không thể nói như vậy được!” Thiệu Gia Dĩnh nghe thấy lời Triệu Ngọc có ý khác, bỗng như đứng hình.
“Nghe tôi nói hết,” Triệu Ngọc xua tay nói, “Lý Đan vừa cho tôi biết, tay của Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ và Lạc Mỹ Na đã bị chị ta chặt đứt rồi! Nếu ba người này thật sự biết rõ chuyện năm đó, thì Lý Đan đã sớm bị bắt rồi. Chị ta cũng sẽ không có tâm trạng đi đối phó với cô nữa!”.
“Cảnh sát Triệu!” Thiệu Gia Dĩnh không ngồi yên được nữa, gương mặt đầy phẫn nộ: “Anh có ý gì? Anh sẽ không nghi ngờ tôi chính là người đã hại Lý Đan ra như vậy chứ? Anh cần nghĩ cho kỹ, là Lý Đan muốn chặt tay của tôi, tôi là người bị hại!”
“Thiệu Lộ Lộ!” Triệu Ngọc nghiến răng trầm giọng nói: “Cô đã hại Lý Đan… tới mức nào rồi?”
Nghe câu này, Thiệu Gia Dĩnh như bị ai đó đánh cho một gậy, cả cơ thể đều đơ ra.