Cuồng Thám

Chương 527: Chương 527QUẺ CÀN CHƯA KẾT THÚC





Ầm...

Ngoài cửa sổ có thêm một tiếng sấm nổ vang, mưa to trút xuống.

Không thể nào?

Triệu Ngọc nhìn ra đường Thuận Phong ngoài cửa sổ, cả con đường đã bị bao phủ trong màn nước, nước mưa chảy trên mặt đường nhựa như tạo thành một dòng sông nhỏ...

Ui chao... Thời tiết này thật là...

Triệu Ngọc kéo màn cửa lên, lại cảm thấy có một luồng khí lạnh xộc vào lần nữa.

Bây giờ đã là hơn mười một giờ đêm, bởi vì mưa quá lớn nên lúc Triệu Ngọc về nhà, mặc dù đã dùng ô che mưa nhưng quần áo vẫn ướt đẫm.

Hắn cởi quần áo ướt ra, ném hết vào máy giặt.

Cả một ngày đó!

Mặc dù hôm nay không đấu đá với ai cả, nhưng Triệu Ngọc cảm thấy mình còn mỏi mệt hơn bất kì lúc nào.

Có lẽ... là vì đã hai ngày hai đêm hắn không được ngủ ngon giấc!

Cũng có lẽ... là vì hôm nay cuối cùng cũng phá được vụ án ngã lầu?

Maggie, Millie, dù thế nào thì tôi cũng đã tìm ra tất cả các hung thủ hại chết hai cô, hai cô có thể yên tâm an nghỉ rồi đó!

Haizz...

Triệu Ngọc cầm khăn lau mái tóc bị nước mưa xối ướt nhẹp, thở một hơi thật dài.

Được lắm, chân tướng của vụ án giết người trong nhà trọ và vụ án ngã lầu đã rõ ràng, cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi rồi nhỉ?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không kìm được mở hệ thống ra nhìn thử. Không ngờ, con số bên cột ghi điểm kỳ ngộ đang không ngừng lấp lánh.

Lúc này hắn mới phát hiện, bảy mươi bảy điểm tích lũy của mình trước kia, vậy mà đã biến thành hai trăm bảy mươi tám điểm!

Ồ!

Triệu Ngọc không khỏi than một tiếng. Thật không ngờ phó bản Kỳ Ngộ hôm nay lại mang đến cho mình số điểm cao ngất - hai trăm lẻ một điểm!

Có điều, nếu cẩn thận nhớ lại, trong phó bản Kỳ Ngộ hôm nay, mình nhận được gần bốn mươi triệu tiền thưởng đó! Nếu so với bốn mươi triệu thì chút điểm tích lũy này cũng đâu được xem là nhiều?

Cứ theo đà này, khoảng cách tới lần thăng cấp tiếp theo, có phải đã không còn xa không?

Nhưng mà...

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại đặt ánh mắt vào khu vực chính giữa hệ thống. Ở đó, hai chữ to “Càn Khảm” vẫn còn hiện y nguyên như lúc đầu.

Quẻ Càn Khảm...

Nói như vậy... quẻ Càn Khảm này còn chưa kết thúc sao?

Khi nghĩ tới điều này, Triệu Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ. Hắn lại nhớ về trải nghiệm mở trúng quẻ này lần đầu tiên. Lúc này, cuối cùng hắn cũng nhận ra được điều gì đó.

Đầu tiên là, hôm nay mình nhận được số tiền thưởng gần bốn mươi triệu. Điều này không còn gì phải nghi ngờ nữa, nó chắc chắn là biểu hiện của quẻ “Đoái”!

Tiếp theo, Lan Thư Bình gọi người của đài truyền hình đến quảng cáo cho mình, đây cũng là phạm trù thuộc về quẻ “Chấn”.

Sau nữa, mình nghĩ tất cả mọi đường, cuối cùng điều tra ra chân tướng của vụ án ngã lầu, vậy thì phải tương ứng với quẻ “Cấn” mới đúng chứ?

Nhưng mà... Nhưng mà...

Tại sao quẻ bói rút ra lại là “Càn Khảm” vậy?

Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ...

Điều mà “Càn” đại diện không phải là sự kiện thiên tai nhân họa rất lớn gì đó? Mà là... mà là đại diện cho nhiều loại quẻ văn trộn lẫn với nhau!?

Kỳ ngộ xảy ra hôm nay mà chỉ dùng hai quẻ để diễn tả thì không đủ, nên mới xuất hiện quẻ Càn?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi hưng phấn vô cùng, cảm thấy có lẽ mình đã bắt được trọng điểm.

Nhớ lại lúc trước, lần đầu mình mở được quẻ Càn là trong vụ án Tướng Quân Lĩnh, khi đó mình cũng gặp phải nhiều loại kỳ ngộ khiến cho người ta khiếp sợ:

Chiến đấu với đám người đạo trưởng, Lý Tu Sinh, có thể dùng quẻ “Cấn” để biểu thị; phát hiện bảo tàng tượng Phật bằng vàng long trời lở đất, có thể dùng quẻ “Đoái” để biểu thị; quá trình sinh tử hào hùng với Miêu Anh, có thể dùng quẻ “Khảm” để biểu thị; mà nhân viên cảnh sát ưu tú Phó Kiếm Tinh bất hạnh gặp nạn, lại vừa lúc tương ứng với quẻ “Khôn” ý chỉ những sự kiện lớn...

Vậy là... Vậy là quẻ Càn đứng đầu Bát Quái này không đại diện cho việc có rất nhiều người phải chết, mà là đại diện cho sự trộn lẫn của nhiều quẻ văn, ý nói kỳ ngộ sắp xảy ra sẽ xuất hiện rất nhiều loại tình trạng khác nhau!

Chậc chậc...

Nghĩ đến điều này, lông mày Triệu Ngọc bất giác lại nhíu chặt. Hắn nghĩ, nếu như phỏng đoán của mình là đúng thì quẻ Khảm đằng sau quẻ Càn mang ý nghĩa gì?

Khảm đại diện cho phụ nữ...

Phụ nữ?

Phụ nữ là ai?

Tô Kim Muội hả?

Thế nhưng, mặc dù cô nhóc đó chạy theo mình cả một ngày, nhưng cô ấy chỉ là một cô đồ đệ thôi mà? Đâu có phải kiểu quan hệ kéo nhau lên giường kia? Thế mà cũng tính vào quẻ Khảm sao?

Hơn nữa, nếu như phân tích dựa theo quẻ bói thì người phụ nữ đại diện cho quẻ “Khảm” này phải ghê gớm hơn cả bốn mươi triệu tiền thưởng, lên tivi và việc phá vụ án ngã lầu mới đúng chứ?

Chuyện này phải giải thích thế nào đây?

Đúng rồi... Triệu Ngọc lại nghĩ đến, lần trước sau khi mình mở được quẻ Càn, phải dùng đến hai ngày liên tục mới xem như hoàn thành! Nhưng bây giờ thậm chí còn chưa qua hết hai mươi bốn giờ, chẳng lẽ ngày mai quẻ này mới ứng nghiệm sao?

Hay là...

Triệu Ngọc mở hé màn cửa ra, nhìn sấm sét vang dội và cơn mưa to như trút ngoài cửa sổ, trong lòng lo lắng nghĩ, hay là sự kiện lớn thật sự còn chưa xuất hiện?

Cốc cốc cốc...

Cốc cốc cốc...

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đang vì chuyện này mà lo lắng không thôi, cửa phòng bỗng bị ai đó gõ lên thật mạnh.

Bà nội nó, không thể nào?

Nghe tiếng gõ cửa dồn dập kia, trong lòng Triệu Ngọc hơi hồi hộp một chút. Hắn không tự chủ được nghĩ đến, có phải điều được gọi là “sự kiện lớn” kia đã tìm tới cửa rồi ư?

Đương nhiên, cho dù trong lòng có nghĩ thế nào thì hắn vẫn gấp gáp chạy vào phòng khách, sau đó nhanh chóng mở cửa nhà ra.

Thế nhưng, khi hắn đột ngột nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa, đôi mắt bỗng nhiên phát sáng!

Ông trời ơi!

Sao...

Chỉ thấy ngoài cửa có một cô gái cao ráo mặc đồng phục cảnh sát đang đứng thẳng tắp. Cô để kiểu đầu cây nấm không lộ tai, mái tóc đen nhánh xinh đẹp, phong thái anh hùng tỏa ra hừng hực!

Không sai, cô gái này chính là Miêu Anh mà Triệu Ngọc ngày đêm mong nhớ!

Miêu Anh trở về!

Thế nhưng... ngay lúc hai mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn cũng phát hiện Miêu Anh đã bị mưa to xối ướt cả người. Trên tóc, trên mặt, trên cổ và cả vạt áo, nước mưa đang nhỏ giọt ...

“Miêu... Miêu Miêu... Em...”

Triệu Ngọc chỉ vẻn vẹn hỏi một câu, Miêu Anh ngoài cửa bỗng dưng vọt lên, lập tức nhảy tới trên người hắn! Ngay sau đó, cô ôm lấy bả vai hắn, hôn xuống thật sâu!

Mặc dù tình huống quá đột ngột khiến Triệu Ngọc lăn một vòng trên đất, nhưng cuối cùng hắn vẫn ổn định trọng tâm. Sau khi dùng một cú đá đóng sầm cửa lại, hắn lập tức đón nhận cô bằng tấm lòng dạt dào tình cảm.

Trên người Miêu Anh ngoại trừ hương vị ướt lạnh của nước mưa còn có mùi thơm cơ thể đặc biệt của cô. Mùi hương này khiến Triệu Ngọc lập tức say mê đắm chìm trong đó.

Sau một nụ hôn dài kịch liệt, Miêu Anh mới lắc lắc mái tóc, hỏi với vẻ quyến rũ mê đắm: “Anh yêu, có phải anh nhớ em muốn chết rồi không!”

“Mẹ nó, còn phải nói sao!” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng tìm được cơ hội kể khổ, vừa âu yếm ôm Miêu Anh vừa oán trách: “Điện thoại thì không gọi được, tin nhắn cũng không thèm trả lời, em muốn anh lo chết hả! Ừ... Ưm...”

Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Miêu Anh đã tiến lên lần nữa.

Trong chốc lát, cảm nhận được khí khái anh hùng và cảm giác phấn chấn dạt dào từ trên người Miêu Anh, dục vọng của Triệu Ngọc hoàn toàn bị đốt lên. Hắn lập tức ôm cô vọt vào phòng vệ sinh...

Bởi vì nữ thần đột nhiên trở về nên đối với Triệu Ngọc mà nói, đêm nay chắc chắn là một đêm điên cuồng và kịch liệt. May mà cả nhà Khương Đại Phong ở tầng dưới đã ra ngoài du lịch, bằng không, không biết Khương Đại Phong lại sẽ nghĩ ra tội gì để khiếu nại Triệu Ngọc nữa!

Lúc đầu, Triệu Ngọc có một bụng lời muốn nói với Miêu Anh, một phần là muốn hỏi thăm xem mấy hôm nay rốt cuộc cô đã đi đâu? Một phần khác là muốn kể cho cô nghe về biểu hiện vô cùng dũng mãnh của mình khi liên tục phá được hai vụ án.

Thế nhưng, có vẻ như Miêu Anh hoàn toàn không có hứng thú gì với những chuyện này, chỉ một mực thăm dò phát tiết trên người Triệu Ngọc, hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện rõ ràng.

Ngoài cửa sổ vẫn là tiếng sấm ầm ầm, mưa rào xối xả như trước, trong phòng thì sục sôi nóng bỏng, sóng to gió lớn... Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng không nhớ rõ rốt cuộc hắn và Miêu Anh giày vò đến mấy giờ mới chịu ngủ. Hắn chỉ nhớ, ngay trước thời điểm đó, Miêu Anh đã dán sát vào tai hắn nói ra ba chữ đong đầy tình cảm nồng nàn: “Em - yêu - anh...”